Sói Tài Gái Sắc

Chương 2: Mập mờ làm cho người ta lệ rơi đầy mặt




Ban đầu trận kia làm cho Thẩm phán mở rộng tầm mắt, oanh oanh liệt liệt mở màn, kết thúc lại nhẹ nhàng lặng lẽ.

Trên phố có vô số lời đồn đãi.

Có người nói, trên tòa có một nhà hòa thuận, cũng chỉ là một hồi nở hoa, cuối cùng Lâm Duệ không cùng ở chung chỗ với mẹ kế, bị đưa ra khỏi nước.

Cũng có người nói, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, sau đó Lâm Gia Thịnh hối hận ban đầu đã đối xử như vậy với Lâm Duệ, cho nên trong cơn giận giữ, đem Tô San đi sung quân ở vùi núi sâu, khi trở về thì cả người cô gái đầy thương tổn.

Đối mặt với nghị luận ầm ĩ ở bên ngoài, nhà họ Lâm lại có thái độ an tĩnh khác thường. Qua một thời gian dài, mọi người liền chuyển tầm mắt sang chuyện khác.

Mà tòa án sơ thẩm kia cũng bị treo luôn, một cô gái tinh quái, cũng bình tĩnh sau chuyện này, lần nữa biến trở về thành một Liễu Nguyên bề ngoài bình hoa vô vị tẻ nhạt, làm cho người chung quanh cũng dần dàn không chú ý tới nữa.

Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, chỉ chớp mắt, đã là bốn năm.

Bốn năm, từ một thanh niên trẻ trung lớn lên thành một người đàn ông thành thục.

Bốn năm, cũng làm cho một thiếu nữ ngây thơ lột xác thành một người phụ nữ yêu kiều duyên dáng quyến rũ.

Bốn năm, càng làm cho tâm động lúc ban đầu biến thành nhớ nhung cùng đau đớn sâu tận xương tủy…

***

Lậm thị lần nữa bị chú ý, cũng bởi vì thái tử gia Lâm Duệ về nước, tiếp nhân chức CEO của công ty gia tộc.

Anh đuổicha của mình lên chức của thái thượng hoàng, trong ba tháng ngắn ngủi, dùng thủ đoạn sấm chớp, nhanh chóng thu phục nguyên lão trong công ty, ở bên ngoài thâu tóm nhân tài mới xuất hiện. Tuổi còn trẻ, thủ đoạn cay độc, người trong nghề khi nghe nói tới anh, không khỏi biến sắc.

Đang trong khi bên ngoài tán thưởng đẳng cấp làm việc của Lâm Duệ cao, hoặc là phê phán anh làm việc quá mức tàn nhẫn, tóm lại là có nhiều cách nói, nhân vật trong lời bàn tán của mọi người Lâm Duệ tiên sinh, khép lại phần văn kiện cấp bách cuối cùng cần xử lý, thở phào một hơi.

Liếc nhìn Trương Tử Nam đi theo anh từ khi xuất ngoại, Lâm Duệ khép hờ mắt, buông bút máy Dupont trong tay xuống, nhàn nhạt hỏi: “Cô ấy đâu?”

Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Trương Tử Nam lập tức hiểu.

Nực cười, nếu là một chút tâm tư của lão bản cũng không đoán được, hắn làm sao có thể có vị trí ngày hôm nay?

“Tô San tiểu thư dưới mệnh lệnh của chủ tịch, đã tới công ty. Hiện tại đang ở tầng mười chờ phỏng vấn.” Hắn cung kính nói.

“Phỏng vấn?” Sắc mặt Lâm Duệ không có chút biến hóa nào, nhưng Trương Tử Nam nhạy cảm nhận ra anh bất ngờ, liền vội vàng khom người giải thích: “Đây là Tô San tiểu thư kiên trì yêu cầu!”

Trên mặt của hắn thoáng qua một tia rối rắm, do dự nói: “Tiểu thư nói, muốn làm từ cơ sở làm lên, cạnh tranh công bằng.”

“Từ cơ sở làm lên, cạnh trang công bằng?” Lâm Duệ nghiền ngẫm mấy chữ này, ngay sau đó cúi đầu cười. Này đúng là do nha đầu kia nói.

Anh đã nói rồi, Lâm Gia Thịnh làm sao có thể để khuê nữ bảo bối của ông chịu uất ức. Cho tới nay, anh là con ruột, mà lại luôn đảm đương nhân vật cô bé lọ lem.

Đứng lên, sắc mặt Lâm Duệ phảng phất vui sướng: “Vậy chúng ta… cũng đi tầng mười ba thị sát tình huống cấp cơ sở thôi!” Dứt lời, liền dẫn đầu đi ra ngoài.

Bước chân của anh không nhanh không chậm, nhưng không biết tại sao, Trương Tử Nam lại nhìn ra ở trong đó có chút vội vàng.

Đến cho cùng đã bao nhiêu năm chưa từng thấy qua Lâm Duệ như vậy?

Từ bốn năm trước, gần như bị trục xuất ra khỏi nước chịu lưu đày ở nước Anh, Lâm Duệ liền thay đổi thành người máy. Có thể lão luyện ưu tú hoàn thành gần như tất cả những nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Sau vinh quang và vinh dự, không ai chú ý tới, Lâm Duệ đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng, cũng sẽ không có người nhớ tới, Lâm Duệ năm nay mới chỉ có 25 tuổi, còn là lứa tuổi nên thoải mái hưởng thụ.

Đại khái, chỉ có Tô San, mới có thể kích động chút tính tình trẻ con của lão bản ra mà thôi. Trương Tử Nam than thở.

Chỉ có, Tô San.

“Tử Nam.” Bên ngoài truyền đến tiếng thúc giục không vui của Lâm Duệ.

“Oh, tới đây!” Trương Tử Nam vội vàng thu lại suy nghĩ, đáp một tiếng, bước nhanh ra ngoài.

***

----Đại sảnh phỏng vấn tầng mười ba-----

Nhìn một lượt những sinh viên từ các trường đại học nổi danh, nghiên cứu sinh, thậm chí có cả tiến sĩ đắc chí vừa lòng đi tới, mặt mày xam tro đi ra, trong lòng Tô San không khỏi không có chút khẩn trương.

Mà loại khẩn trương này, lại trực tiếp biểu hiện trên tay của cô, oh không, phải là trên tay của Tô Yên bên cạnh.

Tô Yên, Tô San, tên nghe giống như hai chị em, mà trên thực tế, tình cảm hai người cũng thân như chị em vậy.

Có nghe nói hơn hai năm trước, sân bay Tương Bắc có sự cố rơi máy bay không?

Không sai, hai cô nương này chính là hai trong số tám người sống sót trong sự cố đó. Đây chính là tình bạn sinh tử!

Nhìn chằm chằm hình dáng mỹ lệ của dấu móng tay trên tay, Tô Yên yên lặng ngửa đầu, lệ rơi đầy mặt.

Nha nha cái phi, đồng ý tới bồi người chị em này tham gia phỏng vấn, quả nhiên là sai lầm lớn nhất năm nay của cô!

Không thể nhịn được nữa đẩy tay Tô San ra, Tô Yên cắn rằng nghiến lợi giảm thấp âm thanh nói: “Cậu thả lỏng cho mình ngay, có cái lông gì? Nếu thực sự nơi này không muốn cậu, cậu hãy cùng mình trở về thành phố Đồng. Cậu trọn chúng công tô yên nào, liền cho cậu vào làm, được không?”

Tô San ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Yên.

Chung sống lâu như vậy, cô rất rõ ràng, Tô Yên không phải là người dễ dàng phóng đại lời nói, nhưng chính bởi vì thế, cô mới kinh ngạc hơn.

Cô sớm biết, Tô Yên ở thành phố Đồng có thế lực, hay là nói, biết không ít người có thế lực, nhưng mà không nghĩ tới, lại có khí thế đến trình độ này.

“Người tiếp theo, số 15 Tô San!”

Tô San đang hồn du trên mây, chợt nghe thấy một tiếng gọi như vậy ở tiền sảnh, cả người lập tức giật mình một cái, có chút cứng ngắc đứng lên.

Tô Yên ở sau lưng nhỏ giọng nắm tay nói: “Cố gắng lên!”

Tô San gật đầu một cái, vẻ mặt không có biểu cảm.

Vốn điều này có thể rất tàn khốc, nhưng cố tình cô quay đầu lại đi vào trong thì lại thuận tay thuận chân, động tác máy móc như cọc gỗ.==

Tô Yên che mặt, ở trong lòng kêu thầm một tiếng, không đành lòng nhìn lại.

Cũng trong nháy mắt đó, cô liền bỏ lỡ, Tô San hít sâu một hơi, hơi dừng bước chân sau, trên mặt mỉm cười lễ nghi như một tiểu thư hoàn mỹ.

Vậy mà, khi được dẫn tới chỗ ngồi chỉ định xong, chỉ nghe mấy vấn đền, mỉm cười của Tô San mơ hồ có khuynh hướng tan vỡ.

Khóe miệng của cô khẽ giật giật.

Không phải là nơi này tuyển dũng trợ lý đạo diễn sao? Tại sao lại muốn cô cuộc đời Toa Sĩ Bỉ Á? Hai người này có quan hệ gì sao??? (/ □ )

Mọi người đều biết, A.E cũng chính là công ty gia tộc Lâm thị chủ yếu bao gồm ba lĩnh vực – sở hữu đất đai, châu báu, điện ảnh và truyền hình quảng cáo.

Bởi vì phúc lợi của công ty rất tốt, chức vị hút hàng, nhiều nhân tài đều muốn gia nhập công ty liên minh, tìm khắp cũng không có phương pháp.

Cho nên A.E lúc này chỉ muốn tuyển một phụ tá đạo diễn tạm thời cũng sẽ có nhiều người nộp đơn như vậy.Thật ra thì phần lớn trong lòng mọi người đều có chủ ý, đơn giản chính là muốn dùng công việc này làm một cây cầu, về sau chuyển tới những ngành khác.

Ai ngờ, cây cầu này cũng không phải dễ dàng đạp lên đó như vậy. ╮(╯3╰)╭

Lại hỏi một chút vấn đề về phương diện tài chính, Tô San thủy chung hì hục hì hục, người phụ trách giơ tay lên nhìn đồng hồ, không khỏi có chút không nhịn được.

“Được rồi, tiểu thư cô có thể trở về chờ tin tức.”

Tô San âm thầm ở trong lòng thủ thể f*ck, ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.

Thấy Tô San đi ra, Tô Yên vội vàng nghênh đón, trên mặt lộ rõ vử quan tâm rồi lại sợ chỉ tăng thêm áp lực cho cô.

“……..Như thế nào?”

Tô San biết nhất định mình sẽ bị loại, ngược lại rất rông lượng.

Cô buông tay cười nói: “Còn như thế nào nữa? Ứng tuyển một trợ lý đạo diễn, lại muốn trước tiên mình hiểu kinh tế tài chính, giáo khảo lỗi thời, thiên về bưng trà rót nước, cộng thêm tố dưỡng văn học giàu có. Căn bản bọn họ không phải muốn nhân viên, mà là mèo máy Đôrêmon!” (┬_┬)

Tô Yên nhìn bộ dạng Tô San không giống như bị đả kích quân lính tan rã, cũng hạ giọng điệu, vỗ bả vai của cô an ủi: “Ai, coi như hết! Cậu chưa nghe nói qua sao? Hôm nay một người lễ tân cũng phải có phong cách đoan trang và kiên định chịu đựng, tích cực trong công việc và tuân thủ cương vị, ngoại ngữ nghe nói đọc viết phải ổn, ngôn ngữ trong bản lịch trình cũng phải chuyên nghiệp, làm việc phải uyển chuyển, có kinh nghiệm công tác như số tuổi không thể lớn…”

Vốn lòng Tô San đang tràn đầy buồn bức, ngược lại lại bị Tô Yên phô trương đấu võ mồm phô làm cho vui vẻ.

“Được rồi được rồi, tài ăn nói của cậu không đi làm MC thì thật đáng tiếc.” Cô kéo tay Tô Yên: “Đi thôi, chúng ta xuống lầu!”

“Cậu không chờ kết quả à?”

Tô San khoát tay chặn lại, rất hào phóng mà nói: “Chờ gì nữa, nhất định là không được!”

Hai cô gái cười đùa đi xuống lầu, mới vừa đi tới của chính, điện thoại của Tô San đột nhiên vang lên.

“Tôi là Tô San, xin hỏi ngài là?” Cô vội vàng nhận điêp thoại, lệ phép hỏi.

Chốc lát sau, Tô San vẻ mặt cổ quái cúp điện thoại, Tô Yên tò mò : "Sao vậy ? Xảy ra chuyện gì vậy?"

“Là điện thoại của người ở bộ phận nhân sự.”

Tô Yên hưng phấn nắm lấy tay của cô: “Cậu trúng tuyển ?”

“Không phải, gọi tất cả mọi người trở lại, phỏng vấn lại một lần nữa.” Tô San 囧囧 đáp.

“Hả….Sặc? Tô Yên cũng 囧 một chút. Mấy chục người đấy, họ cho là học sinh tiểu học hay sao ? ⊙﹏⊙

***

Chờ Tô San trở lại phỏng vấn, cô lập tức hiểu, tại sao lại có lần phỏng vấn quỷ dị thứ hai này.

Người phụ trách chính ngồi ở vị trí trung tâm, đã viết thành CEO cao nhất của A.E – Lâm Duệ tiên sinh.

Cô yên lặng cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài, căn bản là đã có thể tiên đoán được.

Lâm Duệ chậm rãi chuyển tầm mắt, ở trong ánh mắt thẹn thùng hoặc sùng bái của đám sắc nữ mặt không đổi sắc, đợi đến khi tìm được bóng dáng Tô San thì thở phào một hơi không quan sát nữa.

Nhìn cái người hận không tìm được lỗ để chui xuống kia, Lâm Duệ không ngờ cảm thấy tâm tình của mình khá hơn, ngay cả âm thanh cũng nhẹ nhàng đi không ít.

“Hôm nay tôi chỉ hỏi một vấn đề.” Khóe miệng của anh dè dặt cười, đang trong lúc mọi người mong đợi mà khẩn trương nhìn chăm chú, động tác giống như được quay chậm, từ từ mở miệng.

“Đó chính là – tôi dị ứng với loại trái cây nào?”