Sói Tài Gái Sắc

Chương 16: Lâm phu nhân




Bữa trưa rất hấp dẫn, hộp gỗ đựng đồ ăn bên trong, cách trang trí đồ ăn nào đỏ nào xanh, màu sắc xinh đẹp làm dღđ。l。qღđ cho Tô San cảm thấy vô cùng thích thú.

Cô thích thú nhìn đường viền khảm trên đôi đũa rồi thở dài nói: “Không trách được mọi người đều mơ làm lãnh đạo, chỉ là thức ăn thôi cũng đã chênh lệch nhau nhiều lắm rồi.”

Lâm Duệ để đôi đũa xuống, cười với cô mà không nói gì.

Thật ra thì bình thường anh cũng tới phòng ăn của nhân viên ăn cơm, chỉ là không cùng với mọi người ăn rồi nghỉ ngơi ở bên ngoài.

Hôm nay bởi vì muốn Tô San tới, cho nên anh mới cố ý gọi đặt đồ ăn ở khách sạn năm sao Nam Định.

Nhưng anh cũng không tính nói những cái này cho Tô San mà chỉ hỏi: “Đúng rồi, chuyện dự án kia sao rồi?”

Tô San le lưỡi xin lỗi nói: “Em cũng tính nói chuyện này, phương án mới hiện tại đang còn gặp trục trặc, nhưng hiện tại đã được đưa lên tầng hai mươi rồi."

Lâm Duệ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nói: “Đi thôi, anh cùng em đi xuống đó một chuyến.”

Bởi vì là thời gian nghỉ trưa cho nên bên trong phòng chụp hình dường như là không có người nào, Lâm Duệ cùng với Tô San một người trước một người sau sóng bước đi, hành lang yên tĩnh chỉ vang lên tiếng bước chân của hai người.

Chợt anh dừng bước, trên mặt thoáng hiện lên vẻ do dự: “San San, chuyện ngày hôm qua anh nói….., em đừng để ở trong lòng…….”

“Ngày hôm qua anh đã nói cái gì?” Cô trầm mặt lại, ngay sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra, nhún nhún vui, cười nói: “Em quên hết rồi.”

Trên thực tế, cô chưa bao giờ so đo lời nói không thỏa đáng với người khác. Cô để ý, cho tới bây giờ đều là hành động……Tô San lặng lẽ thở dài một cái.

Không thể không nói, ông trời rất “Ưu đãi” cho Lâm Duệ, như vậy thì anh phải nhanh chóng đem hành động chứng minh trái tim của mình.

╮(╯_╰)╭

Trước khi xảy ra biến cố mười lăm phút, Tô San đứng ở trên một cái ghế kiểm tra dàn đèn. Đột nhiên, mặt đất rung chuyển mãnh liệt, cô căn bản không còn kịp làm bất kỳ các biện pháp bảo vệ liền bị ngã xuống. Trong tay vẫn còn cầm dây điện của một hộp bóng đèn…….

Đèn thủy tinh ngũ sắc theo quán tính đổ ập xuống đầu Tô San. Cô sợ ngây người, theo bản năng nghiêng người đi, dùng sức nhắm chặt mắt lại.

Có dòng chất lỏng ấm áp theo cổ của cô mà chậm rãi chảy xuống, nhưng mà đau đớn như dự liệu vẫn chưa có truyền đến.

Lâm Duệ lấy cả thân thể đỡ dàn đèn, những mảnh thủy tinh vỡ hung hăng cắm vào vai anh, nhưng trong mắt anh chỉ phản chiếu hình bóng của Tô San.

“San San, mau đứng dậy đi. Có bị thương chỗ nào không?” Anh lo lắng mà kêu lên.

Tô San ngơ ngác lắc đầu một cái, Lâm Duệ khẩn trương lau đi vết máu trên mặt cô—máu tươi của anh……

“Đi, chúng ta phải đi ra ngoài, đây có lẽ là động đất.” Anh dùng sức đem dàn đèn về lại vị trí cũ, nhưng dư chấn ở phía dưới vẫn không ngừng, giọng nói của anh vẫn bình ổn như cũ. Chỉ hơi nhíu trán một cái, cùng với bả vai bên cánh tay phải trở nên cứng ngắc, có thể cho người ta thấy vết thương của anh thật sự nghiêm trọng.

Hai người nhanh chóng chạy trên hành lang, lại một trận rung chuyển mãnh liệt nữa truyền tới, bức tường có gắn bức tranh quảng cáo cũng muốn đổ xuống.

Con mắt Tô San chợt nhíu lại, theo bản năng hô to một tiếng: “Cẩn thận.” Sau đó dùng sức đem Lâm Duệ đẩy về phía trước. Nhưng không ngờ động tác của Lâm Duệ còn nhanh hơn cả cô, anh xoay người một cái liền đem Tô San ôm chặt vào trong lòng.

“Ầm.” Một tiếng động thật lớn vang lên, thủy tinh vụn một lần nữa cắm vào bả vai bị thương của Lâm Duệ.

Tô San gắt gao nhắm mắt lại, ở dưới tình d∞đ∞l∞q∞đ huống hỗn loạn đó mà cô lại còn có thể tính toán, nhưng nếu như cô không phải tự cho mình là đúng muốn bảo vệ Lâm Duệ. Có lẽ…..có lẽ Lâm Duệ sẽ không vì cô mà bị thương một lần nữa.

Cô đánh giá quá cao năng lực của mình, cũng đánh giá quá thấp quyết tâm bảo vệ cô an toàn của Lâm Duệ.

Sau này, Tô San không nhớ rõ lắm chuyện này nữa, nhưng trong trí nhớ, rõ ràng chính là—có một lần trong khi cô đang muốn ngất xỉu thì bị Lâm Duệ hung hăng đè dưới thân. Kèm theo đó chính là tiếng rên khổ sở và câu hỏi: “San San, em làm sao vậy?”

Mà cô chỉ có thể hết sức phối hợp với Lâm Duệ, đem bản thân mình bảo vệ thật tốt. Sau đó ở phía dưới anh mỉm cười nói: “Em không sao, rất tốt.”

……….

Đây chính là miền Bắc, từ trước đến giờ luôn xảy ra những trận động đất nghiêm trọng, mà Du Lâm lại chính là một trong những thành phố chịu tác động nghiêm trọng nhất.

Thật may rằng động đất không kéo dài lâu, nó chỉ xảy ra trong bảy phút, đúng lúc đó thì bảo vệ cũng kéo người lên đến tầng hai mươi, cho nên Lâm Duệ cùng với Tô San cũng không bị thương thêm.

Xe cứu thương gào thét chạy tới, Tô San vô cùng nhếch nhác chạy theo xe, hoàn toàn không để ý đến sự kinh ngạc, khinh bỉ, nghi kỵ của người khác.

Lâm Duệ bị đưa vào phòng cấp cứu, còn Tô San đứng không nhúc nhích ở ngoài cửa, phía bên trên là chiếc bảng cấp cứu sáng đèn. Cô cảm thấy lòng mình giống như bị quăng vào chiếc lồng của máy giặt.

Bị xoắn chặt, quặn đau, rồi bị nghiền nát ra……..

Trương Tử Nam vươn tay chạm nhẹ vào bả vai Tô San: “Đừng lo lắng, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Đôi mắt luôn nhẹ nhàng thư thái của Tô San lúc này lại có vẻ ngốc nghếch, một lát sau cô mới kịp phản ứng, cô chậm rãi gật đầu một cái rồi lẩm bẩm nói: “Đúng, anh ấy sẽ không có chuyện gì.”

Anh ấy……..Còn thiếu tôi rất nhiều thứ………

Nhìn bộ dáng mất hồn của Tô San, Trương Tử Nam liền thu tay lại, thở dài một cái.

Hai người này, rõ ràng vẫn luôn để ý nhau, mà tại sao lại cứ phải hành hạ nhau?

Khắp người Lâm Duệ đều là máu me nhìn rất dọa người, nhưng mà trên thực tế, ngoại trừ vết thương ở vai ra thì trên người anh căn bản không hề có vết thương nào nghiêm trọng nữa.

Nhân viên y tế rất nhanh đã xử lý xong vết thương của anh, sau đó có y tá tiến lại đẩy anh đi ra khỏi phòng nhưng theo một hướng khác.

Lâm Duệ lập tức ngăn cô ta lại, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt hỏi: “Cô đưa tôi đi đâu vậy?”

Khuôn mặt của cô y tá nhỏ kia không khỏi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Đưa anh qua phòng hồi sức, chờ lát nữa tác dụng của thuốc tê hết hoàn toàn thì sẽ đưa anh về lại phòng bệnh.”

“Không cần.” Nghĩ đến Tô San vẫn còn đang đợi ở bên ngoài thì khuôn mặt Lâm Duệ chợt nhu hòa đi chút ít: “Cứ đẩy tôi ra ngoài đi.”

Dừng lại một chút rồi anh lại nói thêm: “Vợ tôi vẫn còn đang đợi ở bên ngoài.”

Giọng nói dịu dàng này làm cho cô y tá ghen tỵ đến tan nát trái tim rồi.

Lâm Duệ được đẩy ra khỏi cửa phòng cấp cứu thì lập tức có nhân viên của A.E chạy đến đón, Tô San cũng lo lắng mà chạy tới. Cô nắm chặt hai tay, nước mắt lã chã rơi xuống, đôi môi mấp máy, cuối cùng nghẹn ngào nói ra được hai chữ: “Ngu ngốc……..”

Lâm Duệ cố gắng cầm lấy tay cô, rồi nghĩ đến tình cảnh trong hành lang, lúc Tô San cố gắng cứu mình, có ý muốn bảo vệ anh, đôi mắt anh bất giác đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Em không phải cũng vậy à?”

Nhìn đôi ‘uyên ương số khổ’, ‘vợ chồng hoạn nạn’ trước mắt, cô y tá không khỏi cảm động cũng như hâm mộ mà nói: “Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân, tình cảm hai người thật tốt nha.”

Lâm phu nhân? Những người đứng xung quanh đều cảm thấy sững sờ nhìn Lâm Duệ.

Nét mặt Tô San càng trở nên rối rắm. Nước mắt vương trên đôi mi như cánh bướm, mà miệng vì ngạc nhiên mà mở rộng…………-_-!

“Tôi không phải……” Cô vội vàng xua tay với y tá, ngay sau đó nhìn về phía Lâm Duệ, dường như muốn Lâm Duệ giải thích. Khuôn mặt cô lúc này hồng hồng, làm cho người khác rất muốn cắn lấy một cái.

Vành tai Lâm Duệ cũng trở nên hồng hồng, con ngươi tĩnh mịch không chớp nhìn Tô San.

Khi bắt gặp đôi mắt như vậy, Tô San chỉ cảm thấy trái tim trở nên rối loạn, lời phủ nhận trong miệng cũng không nói ra nữa, cuối cùng thì hoảng hốt lẩn tránh ánh mắt của anh.

Bàn tay Lâm Duệ vốn lạnh ngắt giờ cũng trở nên nóng rực lên rồi. Tô San muốn rút tay nhưng không được, cô muốn kéo ra một lần nữa nhưng lại làm cho Lâm Duệ động vào vết thương kêu lên một tiếng.

Tô San sợ hết hồn, không dám sử dụng lực, lại bị Trương Tử Nam dùng ánh mắt chế nhạo, giọng nói cô lúc này nhỏ như côn trùng kêu: “Anh…..anh mau buông tay em ra……..”

Lâm Duệ rốt cuộc không nhịn được nữa mà bật cười lên, làm cho lồng ngực anh khẽ chấn động, ngay sau đó thì không chịu nổi mà ho khan mấy tiếng nhưng trên mặt thì lại vô cùng vui vẻ.

Trước mặt mọi người, anh không e dè kéo tay Tô San qua, để bên môi khẽ hôn, cưng chiều gống như tự nói với bản thân: “Đứa ngốc, cô bé ngốc…..”

Tô San囧, chống lại ánh mắt của cô y tá bên cạnh, cô ấy thấy vậy liền cười nói: “Lâm phu nhân, cô không cần nói, tôi đều hiểu.”

Trương Tử Nam cùng với mấy người phụ tá đều liếc mắt nhìn nhau đồng loạt cười nói: “Đúng, chúng tôi đều hiểu rôi.”

Một trận cười đùa đi qua làm cho ám ảnh trận động đất cũng tản đi không ít, Tô San thùa dịp lúc Lâm Duệ ngủ, lén đi ra ngoài gặp mặt Tô Yên.

“Chị Tô San, thật xin lỗi, em………..em phải đi…….” Tô Yên mím miệng, ôm chặt lấy Tô San, bộ dạng như sắp khóc.

Tô San vỗ lưng an ủi cô, trong lòng cũng dâng lên cảm giác kỳ lạ, tuy nhiên ngoài miệng vẫn an ủi: “Đừng khóc, nha đầu ngốc. Nơi này cũng không phải là nhà của em, động đất rất nguy hiểm, em rời đi cũng là việc nên làm.”

“Không phải vậy.” Tô Yên lập tức buông Tô San ra, trên mặt cũng nhanh chóng hiện lên vẻ tức giận.

“Chị xem Tô Yên em là người như thế nào? Trận địa chấn bốn năm trước ở phía Bắc, tháp truyền hình bị ngã, máy bay bị rớt, không phải em vẫn quay về tìm chị sao?”

“Nhưng vào lúc này……….” Cô cắn chặt môi, chần chờ một chút, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình: “Lúc này thì em không thể tùy tiện nữa………”

Miệng Tô San hôm nay dường như chưa có cơ hội để khép lại. Cô lùi về sau một bước, ánh mắt nhìn vào bụng Tô Yên, lắp bắp hỏi: “Em……..em, em có?”

“Ừ.” Tô Yên thẹn thùng vô hạn gật đầu một cái, quay đầu liếc nhìn về sau lưng.

Tô San nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy Trác Diệu mặc một thân tây trang đang đứng ở phía xa, đút tay trong túi quần, một tay khác đang cầm chìa khóa xe, sắc mặt lạnh nhạt, con ngươi đen nhanh chăm chú nhìn Tô Yên, khi thấy Tô Yên quay đầu lại thì lập tức cười dịu dàng một tiếng.

“Anh ta, anh ta là người bốn năm trước …………” Tô San dường như có chút ăn nói lộn xộn: “Em………..em thật sự đã kết hôn?”

Dung mạo của Trác Diệu cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ là tính cách càng thêm kín kẽ mà thôi. Tô San không thể nào mà tin được, rõ ràng là một người đàn ông thành đạt, có ngoại hình tuấn tú đủ để khiên hàng vạn phụ nữ si mê nhưng khi đã quyết tâm lại chỉ giống như một cô gái nhỏ mới lớn. Thời gian trôi qua vậy mà nhanh, vậy mà sự thâm tình của anh ta vẫn không thay đổi.

Tô Yên dường như có chút kỳ quái về thái độ của Tô San thì liền đáp: “Đúng vậy, đã kết hôn bốn năm trước.”

Giọng nói khó kiềm nén vẻ ngọt ngào, cô nhìn Trác Diệu cong môi nói: “Anh ấy thật phiền, cứ quấn lấy em. Lúc này em đã có con thì lại càng không để em ở ngoài một mình nữa.”

Trác Diệu nhíu mày, bước tới nắm lấy bả vai Tô Yên, đưa tay chỉ chỉ vào cái mũi nhỏ của cô, giả bộ giận dữ khiển trách: “Đã ở bên ngoài bốn năm rồi còn chưa đủ?”

Hai người họ cứ nhe vậy mà vành tai, mái tóc chạm vào nhau………

Người đàn ông cao lớn kia cúi đầu cười với Tô Yên.

Đây……….Thật sự là bức tranh đẹp nhất thế gian.

Tô San bình tĩnh trầm mặc hồi lâu rồi đi tới, dùng sức ôm Tô Yên: “Cảm ơn em, còn nữa, chúc em hạnh phúc.”

Cảm ơn em đã cho chị nhìn thấy tình yêu vĩnh cửu, không hề bị hào nhoáng dẫn dắt.

Chúc phúc em vĩnh viễn sẽ luôn luôn mỉm cười.

Bởi vì em chính là một cô gái thiện lương.

Tô San quay người trở về phòng bệnh, đi tìm hạnh phúc của chính cô, mặc dù………..là thiêu thân đang lao đầu vào lửa.