Sói Nham Hiểm Thật Đáng Chết

Chương 8: Buổi phỏng vấn




Mùa đông ở NewYork thật lạnh!

Đường Thiên An vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ kính. Tuy đang ngồi trong phòng họp của công ty, có điều hòa, cửa kính đầy đủ nhưng cô mới sang đây hơn một tuần, người phương Đông như cô thật khó thích ứng với thời tiết lạnh như vậy...

Sáng sớm lạnh buốt cô đã phải bước ra khỏi nhà để đến thẳng công ty vì hôm nay chính là buổi phỏng vấn tuyển nhân viên (người Việt Nam) mới. Cô chính là đại diện thay Tổng giám đốc nên phải đến vô cùng sớm để sắp xếp mọi việc. Thiên An cô thật ghét tên Hàn Vũ Phong này quá mà! >-<

Đường Thiên An chăm chú nhìn danh sách nhân sự, bỗng ánh mắt cô dừng lại ở một cái tên, đôi lông mày lá liễu khẽ nhíu lại "Lưu Đào... !?"

Lúc sau, có người bước vào, Thiên An ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, có chút không thoải mái. Lưu Đào nhìn thấy cô vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện gì nhiều, lập tức quay mặt về phía giám đốc Tần, e thẹn gật đầu.

Hôm nay, cô ta mặc một bộ công sở khá kín đáo nhưng vẫn rất gợi cảm, bộ ngực cúp D của cô ta chắc chắn đã qua dao kéo vì mặc áo quá bó nên lộ hẳn ra, váy đen cũng được cắt xẻ táo bạo. Đường Thiên An bất giác nhìn về phía 3 người đàn ông ngồi gần mình, da gà đã nổi lên đầy người, cô khẽ hắng giọng "E hèm" một tiếng.

Ba người, đặc biệt là giám đốc Tần sau khi nghe thấy Thiên An hắng giọng liền bỏ đi vẻ mặt háo sắc của mình, nói "Cô Lưu, mời cô ngồi!"

Lưu Đào bèn lẽn ngồi xuống chiếc ghế cạnh mình, giọng ngọt ngào "Vâng" Bộ ngực đầy đặn của cô ta vì một chút dao động mạnh khẽ rung lên. Đường Thiên An rùng mình, da gà lại một lần nữa nổi lên.

Sau khi hỏi qua mấy câu hỏi, 3 người đàn ông ngồi bên cạnh cô là giám đốc Tần, trưởng phòng Mao và Duệ Hàm cùng gật đầu nhu thuận ngầm đồng ý nhận Lưu Đào vào làm nhưng ánh mắt của 3 người vẫn không quên liếc sang Đường Thiên An, dù sao cô cũng là thay mặt tổng giám đốc, ý kiến quyết định cũng là phần lớn từ cô.

Lưu Đào không khỏi mừng thầm, cô ta biết hồ sơ của mình rất bình thường, tốt nghiệp ĐH ở một trường danh giá nhưng chỉ được xếp vào loại Yếu, nếu không nhờ thân hình bốc lửa cùng gương mặt khả ái và điều kiện gia đình thì chưa chắc cô đã có khả năng qua được 4 năm ĐH. Bằng thạc sĩ, tiến sĩ cũng không có, sang được Mỹ cũng là nhờ vào tiền của gia đình mình.

"Cô Lưu, chúng tôi sẽ suy xét thật kĩ. Xin mời!' Hàm Duệ vừa nói, vừa chỉ tay về phía cửa phòng, nở nụ cười thân thiện.

"Vâng!" Lưu Đào cười nhẹ, đứng dậy rời khỏi ghế. Hình như vì quá phấn khích nên cô ta bước đi có phần vô cùng nhanh, bàn tay thon dài nhẹ nhàng nắm khóa cửa "cạch" một tiếng.

"Cô Lưu, à đâu, Vương phu nhân chứ! Xin cô đợi một chút" Đường Thiên An bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt khinh khỉnh nhìn Lưu Đào, cô mỉm cười duyên dáng, nhưng vào mắt Lưu Đào, cái mỉm đó chẳng khác nào một nụ cười khinh bỉ cô ả cả.

Đường Thiên An từ đầu đến cuối buổi vẫn chẳng có chút hứng thú nào, gặp người nào cô cũng chỉ nói một hai câu như "chúng tôi sẽ liên lạc với bạn sau" hay "bạn làm rất tốt"...toàn là những lời có cánh. Mọi việc còn lại đều do 3 người kia xử lí hết, cuối cùng là biểu quyết để quyết định.

Vậy nên khi thấy Thiên An mở miệng, 3 người đàn ông đều vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ Lưu Đào quen với cô sao? Vương phu nhân? Ý chỉ cô Lưu? Hàm Duệ nghệt mặt, hóa ra là hoa đã có chủ !?

Lưu Đào nghe cô nói, đôi chân bỗng khựng lại. Gương mặt hết trắng lại chuyển sang đen, sau một hồi mới trở về trạng thái hồng hào bình thường. Cô ta nhanh chóng quay đầu nhìn cô nhưng nụ cười mê hoặc lại hướng về phía 3 người đàn ông.

"Không biết cô Đường đây có gì chỉ bảo?" Lưu Đào ngọt ngào trả lời, giọng nói mang theo chút khó chịu.

"Cũng chẳng có gì cả. Chỉ là từ đầu đến giờ tôi vẫn chưa chào hỏi Vương phu nhân mà thôi." Trong giọng nói có 4 phần giễu cợt, 6 phần khinh thường.

Gương mặt Lưu Đào đỏ ửng, cô ta cố gắng kiềm chế, quay trở lại với bộ mặt giả tạo, cười trừ "Không có gì! Cô khách sáo quá. Vậy tôi xin phép." Nói rồi cô ta bước ra, cánh cửa bị đập mạnh một cái.

"Không tiễn!" Đường Thiên An mỉm cười đắc ý, hét lên đủ để Lưu Đào nghe thấy. Quay mặt lại nhìn 3 người đàn ông đang nghệt mặt ra nhìn mình, bỗng chốc cô muốn nổi điên. Một lũ đàn ông này thật là háo sắc...Mỹ nhân xinh đẹp như cô đây ngồi ngay cạnh cơ mà.

"Tiền bối, tôi ra ngoài trước. Các vị cứ làm việc đi!" Thiên An nói xong, không thèm để ý đến ba người kia, sải bước ra ngoài, cánh cửa lại một lần nữa "rầm" một tiếng.

Hàm Duệ, Mao trưởng phòng cùng giám đốc Tần run người nhìn cánh cửa đáng thương, đồng loạt lên tiếng "Người tiếp theo!"

Đường Thiên An sau khi ra khỏi phòng liền đứng dựa vào cửa thở dài một tiếng rồi bước nhanh về phía nhà vệ sinh nữ. Cô thật sự muốn bỏ đi cái vẻ mặt giả tạo này của mình vô cùng. Cô tuy không phải là người lụy tình nhưng việc Vương Tử Kiệt và Lưu Đào phản bội cô luôn khiến cô cảm thấy tổn thương. Mà người có thù ắt sẽ trả như cô chắc chắn sẽ không để yên cho đôi “gian phu dâm phụ” đó…

Một bóng người xuất hiện ở trước cửa nhà vệ sinh khiến Đường Thiên An có chút khó chịu, đôi lông mày lá liễu khẽ nhíu lại rồi giãn ra, bộ mặt tươi cười lại xuất hiện trước mặt Lưu Đào.

“Ồ! Cô Lưu!” Cô ngạc nhiên gọi Lưu Đào một tiếng ngọt xớt, mình mẩy khắp người đều nổi da gà.

“An An, là cậu sao?” Lưu Đào nhìn cô hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng nói thân mật.

“Mình vào đây make up lại một chút” Thiên An trả lời, quan sát vẻ mặt Lưu Đào một lúc rồi lên tiếng “Cậu và Vương Tử Kiệt chia tay rồi sao? Anh ta thật chẳng ra dáng đàn ông gì cả, ai lại để vợ chưa cưới của mình đi xin việc ở công ty đối thủ như vậy chứ?”

Sắc mặt Lưu Đào thay đổi rõ rệt, cuối cùng là xanh tái đối diện với Thiên An. Thiên An nở nụ cười có vài phần chua chát, đôi mắt sắc bén của cô hiện lên tia khinh bỉ, “Cô Lưu, định ở lại tán gẫu với cô một lúc nhưng thật ngại quá, tôi lại có việc phải đi rồi.”

Nói rồi, Đường Thiên An kiêu ngạo sải bước đi, trên môi vẫn giữ nụ cười đó. Lưu Đào khẽ run người, tại sao Đường Thiên An có thể thay đổi một cách chóng mặt như vậy? Giờ cô ta cũng không phải cô bé ngây thơ ngày xưa nữa, lời nói từ miệng cô thốt ra vô cùng đanh thép, độc địa. Lưu Đào cô muốn đối phó với Đường Thiên An e rằng không dễ như trước…

“Sẽ có một ngày, chính tay tôi…sẽ hủy hoại mọi thứ của cô!”