Sói Nham Hiểm Thật Đáng Chết

Chương 4: Đêm mê loạn




Hơn 9h tối, ba bóng hồng cùng xuất hiện tại quán bar B-Boom nổi tiếng tại thành phố. Đây chính là nơi tụ tập của các "cô chiêu cậu ấm", cũng chính là nơi "trao đổi hàng hóa" của những ông trùm khét tiếng, muốn vào được đây cũng không phải dễ. May mắn là Diệp Hà Thư là hội viên V.I.P ở đây.

Tiếng nhạc xập xình, đinh tai nhức óc vang lên cùng không khí sôi động trong quán bar phút chốc khiến Đường Thiên An cảm thấy đau đầu vô cùng. Tuy đây không phải là lần đầu tiên cô vào quán bar nhưng cô đã có một thời gian dài không ra vào nơi này nên vẫn có chút không quen.

Giang Mộng Mộng và Diệp Hà Thư mau chóng lôi kéo Đường Thiên An vào sàn nhảy nhưng cô từ chối, chỉ ngồi trên ghế quầy bar. Hà Thư còn nhớ khi học ĐH, Thiên An mỗi lần bị hai cô dẫn đến những nơi như thế này đều rất sôi nổi, vậy mà hôm nay cô lại vô cùng trầm lặng, việc gặp lại Vương Tử Kiệt có lẽ là một cú shock quá lớn đối với cô.

Tiểu Mộng và Hà Thư thấy Đường Thiên An như vậy cũng không biết nên nói gì, hai người biết lúc này nên để cô ở một mình, đành để cô ở lại ghế quầy bar, vừa nhảy vừa để ý đến cô.

Đường Thiên An ngồi đối diện với anh chủ quầy, lạnh lẽo cất giọng "Một ly Whisky"

"Ok"

Cô ngồi nhâm nhi ly Whisky, vị rượu cay nồng từng chút, từng chút một ngấm vào dạ dày. Thật sự rất khó chịu. Đường Thiên An cảm nhận vị mặn chát của nước mắt, một hơi uống hết ly rượu, nhân viên quầy bar lặng lẽ nhìn cô gái trước mặt, có chuyện gì mà khiến cô gái trẻ này phải mượn rượu để giải sầu như vậy?

Hình ảnh Vương Tử Kiệt cùng Lưu Đào hôn nhau đắm đuối trước mặt cô, từng lời nói lạnh lùng, cay độc của anh dành cho cô ba năm trước bỗng nhiên xuất hiện trong tâm trí cô. Từng giọt nước mắt từ khóe mi cô rơi xuống ly rượu sóng sánh. Gợn sóng lăn tăn trong ly như cơn sóng dữ trong lòng cô.

Đường Thiên An gọi thêm một ly Whisky nữa, cô nhìn ly rượu đầy trước mặt, đầu óc bỗng cảm thấy choáng váng. Không phải tửu lượng của cô không tốt nhưng đã lâu rồi cô không uống loại rượu mạnh như thế này, giờ cảm thấy không quen cho lắm.

Lúc sau, Diệp Hà Thư cùng Giang Mộng Mộng bước đến chỗ cô ngồi, lên tiếng «Thiên An, chúng ta mau về thôi!"

"Các cậu cứ bắt xe về trước đi, mình chưa muốn về" Đường Thiên An ngước mắt nhìn 2 người, đôi mắt cô đỏ ửng, ngân ngấn nước. Vì đèn trong bar cứ nhấp nháy liên tục khiến 2 người không thể biết là cô đang khóc hay cười.

"Nhưng..."

"Các cậu xem, mình mới uống một ly Cocktail, sao có thể về sớm như vậy chứ? Hai người cứ đi trước đi, mình muốn ở lại đây" Thiên An ngước ánh mắt van nài nhìn Mộng Mộng và Thư Thư, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Giang Mộng Mộng biết không thể lôi cô về liền kéo Diệp Hà Thư đi, nhắc nhở Thiên An "An An, bọn tớ về trước, nhưng 30p sau cậu phải về luôn đấy. Gia đình tớ vừa gọi có việc gấp, yêu cầu cả tớ và Thư Thư phải về ngay. Bye nhé!"

Đường Thiên An gật đầu, nhìn 2 người bước ra khỏi cửa quán bar, cô lại tiếp tục ngồi nhâm nhi nốt ly Whisky.

"Cô em, đến đây một mình sao?" Giọng điệu bỡn cợt vang lên bên tai Đường Thiên An, cô đang trong tình trạng say xỉn, cảm thấy có tiếng chó sủa bên cạnh liền cảm thấy khó chịu, hừ lạnh "Chó con, mau biến đi!"

"Hừ, sao gan to vậy cô em? Dám gọi anh là chó sao?" Bàn tay của hắn đã không còn an phận thủ thường, nó di chuyển khắp gương mặt cô, từ từ trượt xuống phía chiếc cổ trắng ngần của cô. Khi đang để ngón tay gần đến đôi môi đầy đặn của Thiên An, "Cạp..." cô bất ngờ cắn một phát vào ngón tay cái của tên đó khiến hắn kêu la oai oái.

Hắn ta giằng mãi thế nào cũng không rút được ngón tay cái ra, Đường Thiên An như con hổ dữ cắn mạnh vào ngón tay của hắn. Đau đến tê người.

"Đại ca! Đại ca! Cứu em với!" Hắn hét loạn xị ngậu lên, khóc không ra nước mắt nhìn người đàn ông đang đứng cách y khoảng 20 bước chân.

Hàn Vũ Phong lạnh lùng chậm rãi bước từng bước về phía Đường Thiên An và tên lưu manh kia, cất lên 2 từ "Ngu xuẩn!"

Cố Ngự Thần mếu máo lên tiếng "Đại ca! Nói gì thì nói cũng phải cứu em trước đã, đau quá! Cô ta cứ như con hổ vậy"

"Thế mới là chị dâu của cậu chứ!" Hàn Vũ Phong nhếch mép cười, nụ cười vô cùng giảo hoạt. Anh nhẹ nhàng bế cô dậy, cô chỉ khẽ hừ một tiếng.

"Chị dâu??? Anh không đùa em chứ?..." Cố Ngự Thần trợn trừng mắt ra nhìn anh, lắp bắp nói không lên lời, vậy mà vừa nãy hắn lại có ý đồ với người phụ nữ của đại ca. Hắn thật quá ngu ngốc rồi!

"Á...máu...Răng cô ta đúng là răng hổ mà!» Cố Ngự Thần la hét thất thanh, thật không ngờ đại tỷ của mình lại có hàm răng sắc nhọn đến vậy, mới cắn thôi mà đã đứt một mảng da của anh rồi.

Đường Thiên An đã trong tình trạng say xỉn, không những vậy còn cảm thấy trong người khó chịu vô cùng. Thật nóng!!!

Cô ôm lấy cổ Hàn Vũ Phong, gương mặt đỏ bừng, mơ hồ nhìn người đang bế mình. Hàn Vũ Phong nhìn biểu hiện của cô, liền quắc ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao của mình phóng về phía Cố Ngự Thần, giọng điệu có phần tức giận “Cậu dám hạ dược?"

Cố Ngự Thần sợ hãi, mồ hôi vã ra như tắm, lắp bắp “Đại ca! Em thề là em không biết gì hết!” rồi hắn vội vàng bỏ đi, tuy sợ nhưng vẫn cố bồi thêm một câu “Em đã đặt phòng sẵn rồi, phòng 208 nhé!”

Hàn Vũ Phong hừ lạnh nhìn tên tiểu nhân họ Cố. Được lắm!!! Anh khẽ đỡ cô đứng dậy nhưng chân cô mềm nhũn, ngã vào lòng anh. Cô vô thức ôm lấy eo anh, nhún chân để bờ môi cô chạm vào môi anh. Nhìn cô lúc này thật rất khiêu gợi!

Hàn Vũ Phong cũng nồng nhiệt đáp trả lại nụ hôn ấy, anh mau chóng ôm cô vào phòng. Miệng cô ngập tràn vị rượu, vừa cay nồng vừa ngọt ngào. Anh thật sự rất thích mùi vị này.

Lúc sau, khi cả 2 đã đắm chìm trong cơn mê loạn, anh nhẹ nhàng đè cô xuống giường. Bàn tay anh nhanh nhẹn kéo khóa váy của cô, nụ hôn nóng bỏng từ từ trượt xuống chiếc cổ trắng ngấn, anh cắn nhẹ một cái rồi di chuyển xuống dưới...Khi giác quan của cả hai đều đã bị thiêu đốt, anh khẽ xâm nhập vào cơ thể cô, cô đau đớn cắn vào bờ vai cứng rắn của anh…Thời khắc này, bất kể ai cũng không thể dừng lại được nữa. Hai cơ thể nóng bỏng cứ thế quấn lấy nhau…

Ánh nắng ban mai từ cửa sổ chiếu thẳng gương mặt góc cạnh, xinh đẹp của Đường Thiên An. Cô lấy bàn tay của mình chắn ánh nắng. Thiên An ngồi dậy, cơ thể vô cùng mệt mỏi, hai chân mềm nhũn, không tài nào đứng dậy được.

“Rào…rào” Tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh khiến Thiên An hơi thất kinh, hình ảnh tối hôm qua như thước phim chạy chậm trong đầu cô, từng hình, từng hình một. Mặt cô tái mét, miệng suýt nữa kêu lên một tiếng “a”.

Thiên ơi, ông đánh chết tôi đi, đánh chết tôi đi! Cô nhớ sau khi uống xong ly rượu thứ 2 thì cảm thấy cơ thể vô cùng khó chịu, có tên lưu manh ra trêu cô, không lẽ…!?

Ân, không biết tên lưu manh đó có đẹp trai hay không đây? Nếu là một tên có khuôn mặt như khỉ đột thật khiến cô muốn đâm đầu vào tường để tự vẫn mà. Ôi!!! Lần đầu tiên của cô!

Đường Thiên An rất muốn nhìn xem cái tên trong phòng tắm kia là người như thế nào nhưng cô lại rất ngại, nếu hắn bước ra, cô sẽ làm gì đây? Chửi bới? Đánh đập? Không được, nếu là “zai đẹp” thì thật quá uổng phí đi.

Cô tuy muốn ở lại nhưng không thể. Trước khi tên đó đi ra, cô nhất định phải thoát khỏi đây. Đường Thiên An nhanh nhẹn mặc quần áo của mình vào, tuy cơ thể đau nhức, khó chịu nhưng cô vẫn cố chạy ra ngoài, bắt taxi về căn hộ của mình…

Hàn Vũ Phong sau khi tắm xong, không thấy Đường Thiên An cô đâu. Anh chỉ nhếch mép cười nhẹ, cô nàng này vô cùng thông minh, chắc chắn có thể về nhà an toàn. Không phải vội, dù sao thì chiều nay anh sẽ lại gặp cô mà thôi.