Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, như cậu bé làm nũng mẹ, cuối cùng anh cũng được sự đồng ý của Đường Thiên An. Cô và anh quyết định tặng Giang Mộng Mộng bộ trang sức đá quý làm bằng kim cương do chính tay cô thiết kế, chưa được tung ra thị trường. Tiện thể nhờ Giang Mộng Mộng làm người quảng cáo thay cho công ty, chỉ cần Mộng Mộng ngày mai đeo bộ trang sức ấy, chắc chắn khi tung ra thị trường sẽ vô cùng "hot".
Buổi sáng hôm sau, Đường Thiên An cùng Diệp Hà Thư bắt tay vào giúp Giang Mộng Mộng chuẩn bị váy cưới, trang sức và trang điểm, toàn bộ không cần nhờ đến nhà tạo mẫu hay stylist nào, phải biết rằng Diệp Hà Thư trang điểm không hề kém bất kì nhà trang điểm nổi tiếng nào. Cô chỉ là ít khi trổ tài mà thôi. Còn Thiên An giúp cô dâu chỉnh váy cưới, trang sức, rồi sau đó là giúp Giang Mộng Mộng tiến vào lễ đường.
Tối là tổ chức tiệc, sau khi khoác lên mình bộ váy đuôi cá màu xanh lam, cúp ngực, vô cùng thanh thoát nhưng không kém phần gợi cảm của nhà thiết kế Kelly nổi tiếng toàn châu Á kết hợp với khuyên tai hình giọt nước và vòng cổ mang tên "Vĩnh hằng" đang "hot" nhất hiện nay, Đường Thiên An mới vội vã lên xe của Hàn Vũ Phong đến nhà thờ S cổ kính của New York - nơi tổ chức hôn lễ.
Mái tóc dài của cô hôm nay được bới lên cao, làm tôn lên cần cổ trắng ngần và xương quai xanh gợi cảm. Hàn Vũ Phong ngồi bên cạnh cô có chút ngẩn ngơ ngắm nhìn người đẹp, cô chính là chỗ nào cần thon thì thon, chỗ nào cần đầy đặn thì đầy đặn, dáng người hình chữ S vô cùng quyến rũ.
"Em hôm nay thật sự rất đẹp!" Anh lại như một đứa bé, làm nũng dụi dụi vào người cô như chú chó nhỏ.
Cô như quý bà cao sang, xoa đầu chú chó nhỏ của mình, lạnh nhạt cất tiếng nói, "Thế bình thường em không đẹp?!"
"..."
"Xịch" một tiếng, chiếc MayBack màu đen đỗ lại trước khách sạch "Star" năm sao, tọa lạc ở trung tâm thành phố. Đường Thiên An khoác tay Hàn Vũ Phong bước xuống xe, uyển chuyển đi vào khách sạn. Vì là đám cưới của Ngô Diệc Phàm - tổng tài của Ngô thị nên phóng viên đến vô cùng đông, chực chờ ở trước của khách sạn đợi nhân vật nổi tiếng đến nên khi cô cùng anh bước xuống xe đã bị một đám phóng viên vây quanh.
"Hàn tổng, xin hỏi vị tiểu thư bên cạnh ngài là ai?"
"Nghe đồn rằng, ngài và Hà tiểu thư đang hẹn hò? Đây có phải là sự thật?!"
"Không chỉ Hà tiểu thư, còn có Ảnh hậu Lâm Nhã Như và người mẫu Chu Thiên..."
Phóng viên tới tấp đưa ra câu hỏi, hầu như ai cũng thắc mắc trước sự hiện diện của cô. Tập đoàn Đường thị nổi tiếng ngang ngửa Hàn thị nhưng cô không muốn tiết lộ thân phận của mình nên không ai biết rằng Đường Cát Bằng có một người cháu nội là cô. Thiên An thật không ngờ chỉ vì đi cùng anh mà cô lại trở nên nổi tiếng như thế, cô vốn không thích mình trở thành tiêu điểm của mọi người. Cô khó chịu khẽ nhíu mày, khó khăn nở nụ cười gượng.
Nhưng khi nghe đến một người phóng viên nhắc đến Hà Nguyệt cùng Ảnh hậu Lâm Nhã Như và Chu Thiên có quan hệ với Hàn Vũ Phong, cô lại càng khó chịu hơn, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Phải rồi, anh phong lưu như thế, cô không nên rung động trước anh, cứ coi như là cô đền bù tổn thất tinh thần và thể xác cho anh một thời gian đi. Nghĩ vậy, lông mày cô liền giãn ra, nụ cười tươi tắn xinh đẹp lại xuất hiện.
Anh hình như cũng phát hiện ra sắc mặt thất thường của cô, nhìn quanh một hồi thấy rất nhiều đàn ông đang nhìn cô không chớp mắt, liền ghé vào tai cô nói nhỏ, "Nhìn em có vẻ không tốt?", sau đó yêu cầu vệ sĩ giải tán đám phóng viên, mạnh mẽ ôm cô vào lồng ngực vững chắc của anh trước bàn dân thiên hạ. Cô hốt hoảng đẩy anh ra, gương mặt đỏ bừng lên vì ngượng, nhưng sức của cô đâu thể làm gì được anh, ngược lại chẳng khác gì như con mèo nhỏ giãy dụa.
"Buông ra...Hàn tổng, anh mau buông tôi ra..."
"Ngoan, em là người phụ nữ của tôi, chúng ta là công khai, việc gì phải ngại chứ?" Anh ôn nhu nhìn cô, giọng nói như mê hoặc.
Nực cười! Từ hôm qua đến giờ, lúc nào anh cũng luôn nói cô là người phụ nữ của anh, chỉ cần cô vừa nói chuyện hay cười nói với người đàn ông nào đấy, anh liền xuất hiện, nói một câu, "Người phụ nữ của tôi, em...", một câu liền phá vỡ tâm tư của người khác, đã vậy còn nhờ em Trương phòng lễ tân mà cả công ty chỉ trong hai ngày đều biết cô với sếp có quan hệ vô cùng mờ ám. Cô mỗi khi nghe vậy liền phủ nhận, nhưng càng nói không thì người khác càng nói có khiến cô vô cùng đau đầu. Dần thành quen tai, cô cũng thèm phủ nhận hay khẳng định nhưng hôm nay tâm tình cô đặc biệt kém, vừa nghe anh gọi như vậy liền nổi giận, cả người vô cùng bực tức.
"Tôi là người phụ nữ của anh lúc nào hả?" Cô nổi đoá, hai tay không ngừng đập mạnh vào lồng ngực khỏe khoắn của anh.
Anh thấy cô như vậy càng ôm chặt hơn, trên môi nở nụ cười tà mị, cất giọng trầm khàn, "Em đang ghen!?"
Nghe anh nói, mặt cô đã đỏ lại còn đỏ hơn, hai tay liền buông thõng, cả người cứng đờ. Cô là cái gì của anh chứ? Cô việc gì phải quan tâm đến người phụ nữ khác với anh có quan hệ ra sao nhưng tâm tình của cô rất tệ, không lẽ là cô đang ghen?! Đường Thiên An cứ để anh ôm như vậy, mãi lúc sau mới có thể ổn định lại tâm tình của mình.
"Chúng ta vào thôi!" Cô lạnh nhạt nói nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện hữu nụ cười mỉm ngọt ngào.
"Được"
Sau khi đưa thiệp mời cho lễ tân, hai người liền bước vào nơi tổ chức tiệc, cô khoác tay anh nổi bật giữa đám đông, phút chốc liền có rất nhiều người đến kính rượu. Cứ từng người từng người một đến, nhìn thấy cô lại mời một ly rượu, chuốc cô từ cốc này đến cốc khác. Tửu lượng cô khá là tốt, may mắn là rượu cũng không nặng, nhưng cô uống cũng khá nhiều rồi nên đầu óc có hơi choáng váng.
Anh nhận thấy cô có vẻ ngà ngà say liền thay cô uống rượu, cánh tay rắn chắc gắt gao ôm lấy cô, có ý định đưa cô vào phòng nghỉ của khách sạn. Cô uống rượu vào, hai má liền đỏ ửng, nhìn thực mê người, mà anh lại không muốn người đàn ông khác nhìn thấy cô như bây giờ, bất chấp mọi cái nhìn nghi hoặc từ người khác, anh liền dìu cô vào phòng nghỉ. Tuy đã ngà ngà say nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo, đủ nhận thấy mọi ánh mắt của mọi người đang chiếu vào mình, cô đỏ mặt, "Hàn tổng, tôi vẫn chưa say!"
"Hàn tổng, chào anh!"