Chỉ là đối tượng phiền lòng lần này có chút khác, Nạp Lan Chỉ Thủy quy tất cả những thứ này cho áp lực trên đầu quá lớn.
Xe chạy tới trước cửa công ty, thì bất ngờ gặp hai vị khách không mời mà tới.
Hai chiếc Audi R8 màu trắng đồng thời ngừng trước cửa công ty.
Sói ca và mỹ nữ bước xuống xe,
"Lâm thị Lâm Quốc Đống?"
"Annie tập đoàn Trường Hồng?"
Hai người bước tới trước, bốn mắt giao nhau, đều có chút kinh ngạc.
"Trùng hợp thật, ngay cả ở đây cũng gặp cô."
Lâm Quốc Đống lễ phép nói,
"Đúng vậy, tôi tới đây tìm Nạp Lan."
Vừa nhìn thấy Lâm Quốc Đống, Annie đã biết mục đích của hắn.
Sau khi cô biết Nạp Lan Chỉ Thủy về nước, đối với việc theo đuổi có thể nói lại dấy lên nhiệt tình, vì vậy cô đặc biệt phái người điều tra tình trạng cuộc sống riêng tư của Nạp Lan Chỉ Thủy, phát hiện cô ấy cũng không yêu đương, dù người theo đuổi không ít.
Lâm Quốc Đống chính là một trong số đó, nói thật, cô rất không ưa tên công tử bột trước mắt này, nếu không nhờ dựa vào gia đình, hắn cũng không có được tất cả như hôm nay. Càng làm cho người ta tức giận, là việc thưởng thức xe cũng giống cô như đúc, Annie quyết định sau khi trở về nhất định phải đổi xe.
"Annie, cô quen biết Nạp Lan sao?"
"Đương nhiên, Nạp Lan với tôi học chung trường ở nước ngoài, em ấy là học muội của tôi."
"Vậy hả?"
Nghe giọng điệu quan hệ giữa Annie với Nạp Lan Chỉ Thủy không cạn, hắn nhất thời thấy hứng thú, nếu có quan hệ tốt với cô ấy, nói không chừng có thể kéo gần hơn quan hệ giữa hắn với Nạp lan Chỉ Thủy.
"Lâm công tử, trên xe anh để hoa hồng à?"
Annie liếc mắt thấy bên trong xe,
"Tôi chuẩn bị cho Nạp Lan đó." Lâm Quốc Đống gật đầu,
"Ai ui! Lâm công tử, lẽ nào anh không biết Nạp Lan dị ứng với hoa?"
Annie lập tức biểu hiện kinh hoảng.
"Nạp Lan dị ứng với hoa?!"
Lâm Quốc Đống trước nay chưa từng nghe việc này, khó trách cô ấy đối với việc mình tặng hoa lúc nào cũng xem thường.
"Đúng vậy, từ nhỏ Nạp Lan đã dị ứng với hoa rồi." Annie nói như có thâm ý.
"Cảm ơn cô đã nhắc nhở."
Lâm Quốc Đống suy nghĩ một chút, quyết định vứt bỏ hoa, sau đó trở về chọn quà lại.
"Tôi từng nghe Nạp Lan nói, cô ấy rất thích đàn ông biết nấu nướng." Annie tỉnh bơ nói.
"Nấu nướng..."
Lâm Quốc Đống là một quan nhị đại kiêm con nhà giàu điển hình, từ khi sinh ra liền quần áo đưa tới tay, cơm bưng tới miệng, đừng nói nấu cơm, ngay cả bếp núc cũng chưa từng bước vào. Sắc mặt hắn nhất thời trở nên khó coi.
"Annie, tôi bỗng nhớ ra còn có việc, đi trước." Lâm Quốc Đống hốt hoảng lên xe.
Nhìn theo bóng xe đi xa, trong mắt Annie lộ ra một tia khinh thường,
Tên đàn ông ngu ngốc muốn tranh đoạt Nạp Lan với ta, thật không biết tự lượng sức mình.
Annie lấy gương ra soi, chắc chắn không có vấn đề gì, mới tiến vào tòa cao ốc.
Từ bên trong xe nhìn thấy hết thảy Nạp Lan Chỉ Thủy vuốt trán, cầm điện thoại.
"Sở Khiết, là tớ, hôm nay tớ không tới công ty."
Nói xong liền cúp máy, quay ngược đầu xe đi về phương hướng đã lái tới đây.
Nếu không về công ty nữa, Nạp Lan Chỉ Thủy nghĩ về bé con ở nhà có phải lúc này đã rời giường rồi không. Lúc đi ngang tiệm bánh ngọt, Nạp Lan Chỉ Thủy không kềm được dừng xe bên đường, đi vào. Sau đó cô lại ghé chợ, mua chút rau cải hôm nay chuẩn bị nấu cơm ở nhà.
Trên xe, nhìn hộp bánh ngọt cạnh ghế lái, trong đầu cô hiện lên hình dáng Cảnh Tiểu Lang ăn bánh, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chỉ là khi về tới nhà, lại thấy Cảnh Tiểu Lang một bộ đang cầm di động gọi điện, Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy kỳ quái.
Ngẩng đầu nhìn thấy Nạp Lan Chỉ Thủy, Cảnh Tiểu Lang cúp máy, để di động xuống,
"Chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang chạy tới Nạp Lan Chỉ Thủy, nhào vào trong lòng.
"Tiểu Lang, có ngoan ngoãn ăn bữa sáng không?"
"Dạ có!"
"Tiểu Lang ăn hết rất ngoan." Cảnh Tiểu Lang cao hứng nói,
"Chị Trấp Thủy không đi làm sao ạ?"
"Hôm nay không đi."
Nạp Lan Chỉ Thủy quẹt lên cái mũi nhọn của cô,
"Tốt quá!"
Hai tay Cảnh Tiểu Lang vòng qua eo Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Vậy chị Trấp Thủy có phải sẽ ở cạnh Tiểu Lang cả ngày không!"
"Đúng vậy, xem thử chị mang cái gì về cho em này."
Nạp Lan Chỉ Thủy lấy hộp bánh giấu sau lưng ra,
"Bánh ngọt!"
Cảnh Tiểu Lang cầm lấy hộp bánh, liền hoạt bát chạy đến bàn uống trà nhỏ, mở cái hộp.
"Tiểu Lang, mới vừa rồi em gọi điện cho ai vậy, còn có di động này là người nhà mang tới cho em hả?"
"Em đang gọi cho Hỏa Hỏa ạ."
Cảnh Tiểu Lang cầm cái nĩa trên tay gắp một miếng bánh nhỏ, nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi, trong lòng không khỏi mất mát, vui vẻ mới vừa rồi trên mặt cũng biến mất.
Nạp Lan Chỉ Thủy cho rằng Cảnh Tiểu Lang là nhớ cô gái tên Giản Niên nọ, cắn răng nói:
"Tiểu Lang nhớ cô ấy phải không? Không thì chị vẫn là đưa em về nhé."
"Dạ?"
Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu, nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy một cách thơ ngây,
"Tiểu Lang muốn ở cùng chị Trấp Thủy mà! Chị Trấp Thủy lại không cần Tiểu Lang nữa rồi?"
"Không phải, chỉ là chị nhìn em có dáng vẻ khó chịu cho nên..."
Nạp Lan Chỉ Thủy cho rằng Cảnh Tiểu Lang với Giản Niên có tình cảm không tầm thường, quá mức ỷ lại.
"Tiểu Lang khó chịu là vì..."
Cảnh Tiểu Lang im bặt, mới vừa rồi nghe giọng điệu Giản Niên trong điện thoại, hy vọng lấy được Băng Lam Chi Lệ từ chỗ con rắn thối rất mong manh, vậy liền không giúp đỡ chị Trấp Thủy được rồi.
"Ăn bánh đi."
Nạp Lan Chỉ Thủy sờ đầu cô,
"Vâng ạ."
Cảnh Tiểu Lang xiên một miếng bánh nhỏ đưa tới khóe miệng Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Chị Trấp Thủy cùng ăn nhé."
Nạp Lan Chỉ Thủy há miệng, ăn miếng bánh ngọt vào miệng.
Điện thoại reo lên, Nạp Lan Chỉ Thủy vừa nhấn nút nghe máy,
"Nạp Lan đại tiểu thư, cậu chạy đâu vậy?"
"Sở Khiết, chẳng phải tớ nói hôm nay không tới công ty sao?"
"Vậy phiền cậu nhanh mời tượng phật lớn ở đây đi luôn giùm tớ." Sở Khiết bất lực nói.
"Annie hả?"
"Hóa ra cậu đã biết. Sáng sớm nay cô ta tới công ty, không tìm thấy cậu, liền nói chờ ở đây."
Nói tới Annie này, Sở Khiết chỉ cảm thấy rợn hết cả tóc gáy, thì ra vẻ ngoài của phụ nữ thật có thể gạt được người. Cái bà không mời mà tới này, đi loanh quanh trong công ty giống như con khổng tước cao ngạo vậy, thấy ai biểu hiện không thoải mái là phát biểu ba hoa khoác lác một phen. Chậc~ đại tiểu thư nhà người ta có tiền thì làm sao, vẻ ngoài hoa lệ mà bên trong thì mọc toàn cỏ dại, Sở Khiết oán thầm.
"Mặc kệ cô ta đi, đừng xung đột chính diện được rồi." Nạp Lan Chỉ Thủy hít một hơi, nói.
"Cậu ngược lại nói dễ lắm! Không được, tớ cũng phải xin nghỉ một ngày." Sở Khiết lập tức nói.
"Được, bỏ bê công việc một ngày, trừ lương cậu một ngày."
"Ơ! Thật quá thể đáng mà!"
"Giúp tớ lần nữa tìm bác sĩ tâm lý đi." Bỗng nhiên Nạp Lan Chỉ Thủy chen vào một câu.
"Nạp Lan? Cậu không sao chứ."
Nhận ra ngữ điệu Nạp Lan Chỉ Thủy thay đổi, Sở Khiết quan tâm nói.
"Tớ không sao, làm theo lời tớ đi, cúp trước."
Không biết là vô tình hay cố ý, Nạp Lan Chỉ Thủy tắt máy, tùy ý ném lên bàn uống trà nhỏ.
Cảnh Tiểu Lang đã tiêu diệt xong bánh ngọt, hai bên khóe miệng dính đầy bơ,
"Xem tiểu quỷ ham ăn háu uống kìa~"
Ngay cả Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không nhận ra giọng nói lúc này của mình có biết bao ôn nhu, dùng khăn giấy lau bơ bên mép cho cô bé.
"Bữa trưa em muốn ăn gì nào?"
"Chị Trấp Thủy nấu ạ?"
"Ừ."
Nạp Lan Chỉ thủy quay đầu nhìn phòng bếp,
"Tiểu Lang suy nghĩ một chút."
"Ngưu nhục hán bảo!" (Bánh bao nhân thịt trâu, thấy cái từ hay hay nên để nguyên vậy :">, món gì vại hông biết!!! =))))))
Trên trán Nạp Lan Chỉ Thủy nhiều thêm hắc tuyến,
"Tiểu Lang là muốn ra ngoài ăn?"
"Không thể làm ạ?"
Khóe mắt Cảnh Tiểu Lang chùn xuống, yếu ớt nói.
"Chị không biết làm..."
"Em muốn ăn món Trung Hoa nào, thì chị sẽ làm." Nạp Lan Chỉ Thủy nói,
"Chỉ cần là chị Trấp Thủy làm, Tiểu Lang đều sẽ thích ăn." Cảnh Tiểu Lang chân chó cười nói.
"Được! Bữa trưa bữa tối hôm nay, chị sẽ bao hết."
Nạp Lan Chỉ Thủy mở rộng hai tay, một bộ biểu tình nhảy thử một chút. Lâu lắm rồi không nấu cơm, trước kia thời điểm ở nước ngoài dù bản thân cũng từng nấu, nhưng về nước rồi, sống một mình, đại đa số đều là gọi ở ngoài, không thì ra ngoài. Thật ra ăn cơm một mình rất cô đơn, Nạp Lan Chỉ Thủy bỗng nghĩ đến.
"Tiểu Lang cũng có thể giúp một tay!"
Cảnh Tiểu Lang giơ một tay lên,
"Vậy đến đây với chị." Nạp Lan Chỉ Thủy cười nói.
"Tiểu Lang, chị cần đường."
"Đây ạ, chị Trấp Thủy." Cảnh Tiểu Lang đưa tới,
"Đây là muối mà..."
"Đưa chị giấm."
Nạp Lan Chỉ Thủy vặn mở nắp lọ ngửi ngửi,
"Đây là nước tương..."
Cuối cùng, Nạp Lan Chỉ Thủy để cho Cảnh Tiểu Lang quay ra phòng khách xem tivi, Cảnh Tiểu Lang mất mát rời đi.