Sói Hoang Và Tiểu Bạch Thỏ

Chương 1




-Mẫn Mẫn!! Con còn chưa dậy ư, Lâm Lâm đến gọi con đi học đây này!!- Tiếng một người phụ nữ tầm 30 tuổi hét lên gọi con gái mình- tôi . Đối với người mẹ tôi, có lẽ tôi là người mang đến rất nhiều rắc rối : nào là đi học muộn, ngủ gục trên lớp,.... Nhưng bù lại những thứ đó tôi lại được ông trời ban cho một đức tính là hay giúp đỡ mọi người. Như vậy, có lẽ tôi cũng không đến nỗi tệ ha!

-Dì Thanh à, có lẽ là Mẫn Mẫn đang rất buồn ngủ, hay là để con lên gọi em ý xem sao?- Người đang nói tên là Lâm- người bạn thanh mai chúc mã của tôi, anh hơn tôi hai tuổi, mọi người thường nói anh hiền nhưng tôi thì lại thấy anh là một con người cực kì đáng ghét, anh có tính hay gọi là sở thích từ nhỏ là luôn bắt nạt tôi.

Anh bước lên phòng tôi, "cạch" cánh cửa đã được mở, sau cánh cửa là một căn phòng không lớn lắm nhưng cũng khá rộng, có đầy đủ mọi vật dụng cần thiết. Căn phòng được trang trí theo phong cách đáng yêu. Ánh mắt anh đảo một vòng quanh phòng, có lẽ đây không phải lần đầu tiên anh vào phòng tôi nhưng vẫn có vẻ ngỡ ngàng trước căn phòng của tôi. Tôi cùng nhớ lúc còn khoảng 4,5 tuổi; tôi đã dẫn anh vào phòng tôi, lúc ấy, anh đã ngạc nhiên vì căn phòng tôi toàn gấu bông hay cũng vì khá đáng yêu.

Bây giờ cũng vậy, anh vẫn ngạc nhiên, chứng tỏ anh vẫn còn tâm hồn tâm hồn trẻ thơ ha! Ánh mắt anh dừng lại bên chiếc giường nhỏ làm bằng gỗ của tôi, anh không nhìn thấy đầu của tôi đâu cả chỉ thấy cuối giường có một con gấu trắng đang dựng vào tường. Anh bước đến gần chiếc giường, kéo mạnh chiếc chăn ra, anh thấy tôi đang nằm ngủ với cái tư thế như con tôm bèn không chịu được mà cười to thành tiếng. "ha hahaha" đột nhiên một chiếc gối bay thẳng về phía anh. Anh nhanh tay bắt được trong bụng thầm nghĩ sẽ cho tôi một bài học, thế là kéo hết chăn ra tôi thì tay cứ sờ sờ tìm chiếc chăn yêu quý của mình, khổ nỗi không thấy, thế là một cho cái rét vẫn nằm ngủ.

Anh đến gần hơn, hét vào tai tôi:

-Con heo ngủ, dậy mau muộn học bây giờ!!!

-Cái gì! Muộn học! Tại sao không ai gọi tôi, trời ơi là trời!!!- Tôi chợt mở mắt, vừa nghe thấy chữ "muộn học" là tôi như tia chớp bặt thẳng dậy, thế là đập đầu vào anh, trán tôi thì không làm sao chứ còn chán anh thì nổi thành quả ổi bởi vì còn bị tôi vung cả tay vào. Vừa bật dậy thì nghĩ lại, nếu mà muộn học thì sao anh còn đứng ở đây làm gì thế là bình tĩnh trở lại

-Con heo kia, đi học mau lên!!-Anh nói

-Tại sao anh cứ phải gọi em là heo vậy, em vừa dễ thương, lại không..... -Tôi bực mình hỏi lại người đã phá giấc ngủ của tôi

-Mắc bệnh ATSM ( ảo tưởng sức mạnh ) hả em?? Em mà đẹp thì thế giới này đã không có người xấu, em mà không tham ăn thì trên thế giới không ai mắc bệnh béo phì.-Anh vừa nói vừa véo má tôi

-Anh dìm hàng em vừa thôi nhớ!-Tôi bực mình đáp trả

-Thôi đi cô nương, nhanh lên không muộn giờ.-Anh nói

-Dạ

Ngay sau đó, tôi đuổi anh ra khỏi phòng tôi với lí do tôi thay quần áo. Thế là anh đành phải đi ra. Tôi ở trong phòng thì đi làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo, tôi còn mở điện thoại lướt mạng, tổng thời gian là mất nửa tiếng, anh ở bên ngoài thì cứ giục tôi nhanh , khi tôi ra thì bị anh cho một bài ca điếc hết tai. Sau đó tôi chào mẹ, rồi cùng anh đi đến trường.Vì nhà cách trường không xa nên tô và anh đi bộ. Tôi thì không ghét đi bộ là mấy nhưng tôi không thích mình đi mà những người xa lạ cứ nhìn mình chằm chằm, có lẽ là nhìn anh nhưng tôi vẫn không thích. Tôi và anh học cùng một trường, anh đã giúp tôi rất nhiều trong kì thi vào trường anh. Trường là một ngôi trường chỉ dành cho những người giỏi, thế mà tôi cũng vào được, đây thật là một kì tích.

Mà nói đi thì cũng phải nói lại,anh năm nay 18 tuổi cũng đã cuối cấp mà tôi không bao giờ nhìn thấy anh đi cùng hay có người yêu. Tôi thường thấy vào giờ ra chơi hay giờ ra về đều có mấy chị đi theo anh ấy nhưng anh đuổi các chị ấy ra hoặc lấy cớ gì đấy rồi trốn luôn. Nói thật lòng thì xét đi rồi lại xét lại, tôi thấy anh, học vô cùng giỏi, vẻ bề ngoài cũng không đến nỗi tệ nhưng vẫn làm cho không biết bao nhiêu trái tim của nữ sinh của trường tôi phải đập mạnh, anh cũng hiền, nói toàn diện thì anh cũng là người hoàn hảo nếu anh bỏ cái tính dở tệ của ảnh đó là.... suất ngày bắt nạt tôi, từ hồi bé cho đến bây giờ. Có lẽ vì chúng tôi là bạn thanh mai chúc mã từ bé anh mới như vậy. Đang suy nghĩ thì anh nói:

-Nè ngốc, đến trường rồi, đang suy nghĩ cái gì vậy??