Sói Đi Thành Đôi

Chương 95




Bây giờ tiết trời bắt đầu ấm dần, mỗi ngày Biên Nam đạp xe đi làm cũng không còn thấy quá cực nữa, chẳng qua hôm nay quyết định về nhà nên cậu chọn ngồi xe bus, cậu sợ Biên Hinh Ngữ thấy mình đạp xe của Khưu Dịch sẽ nghĩ lung tung.

Về đến cửa nhà, cậu đột nhiên thấy hơi căng thẳng, thế là núp trong vườn hoa gọi cho Khưu Dịch.

“Tôi thấy căng thẳng quá,” Biên Nam nhảy tới nhảy lui bên bồn hoa, “Tôi sợ cửa vừa mở mình sẽ phịch một tiếng quỳ xuống đất ngay.”

“Đó là bố cậu, quỳ thì quỳ thôi,” Khưu Dịch cười nói, “Lúc đầu bỏ nhà ra đi kiên cường lắm mà.”

“Má, lỡ người đứng bên trong là Biên Hạo thì sao?” Biên Nam tặc lưỡi, “Lỡ như là Biên Hinh Ngữ thì sao?”

“Vậy trước khi mở cửa cậu lo mà ôm chặt khung cửa đi,” Khưu Dịch bất đắc dĩ nói.

“Biến đi,” Biên Nam bật cười, hít một hơi, “Được rồi, nói nhảm mấy câu với cậu thấy hết căng thẳng rồi, tối muộn tí tôi gọi lại cho cậu.”

“Đừng cãi nhau đấy, nếu ông ấy muốn mắng thì cậu cứ nghe đi.” Khưu Dịch dặn dò thêm.

“Biết rồi,” Biên Nam cười cười, “Tôi sẽ không cãi với ông ấy.”

Cãi không nổi.

Sau khi trải nghiệm cảm giác đau đớn khi mất đi bố Khưu, Biên Nam cảm thấy cho dù bố giận mình cỡ nào, muốn đánh muốn mắng hay thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ chịu đựng.

Mặc dù từ đầu đến cuối cậu không tài nào thân mật khắng khít với bố được, cũng như không có cách nào cảm nhận được sự ỷ lại dành cho bố, nhưng dù sao đó vẫn là bố cậu, bố ruột của cậu, nếu có một ngày ông ấy qua đời, cậu có nhớ cỡ nào cũng không gặp được.

Hôm đó chạy đi không đem theo chìa khóa, Biên Nam đứng trước cửa một hồi mới nhấn chuông cửa.

Trước đó đã nói với bố tối nay về nhà, không biết sau khi mở cửa sẽ là tình hình gì đây.

Cửa nhanh chóng mở ra, đứng sau cửa là dì.

“Tiểu Nam về rồi hả,” Dì có vẻ hơi tiều tụy, thấy cậu thì mỉm cười quay đầu gọi với lên cầu thang bên kia, “Ông Biên! Tiểu Nam về kìa!”

“Biết rồi.” Trên lầu truyền tới giọng của bố.

Giọng bố nghe hơi mất kiên nhẫn, nhưng Biên Nam vào nhà còn chưa kịp đổi giày, bố đã đi xuống từ trên lầu, đến vài bậc thang cuối cùng mới thả chậm bước chân.

“Bố.” Biên Nam vội vàng đổi giày, đi về phía bố.

“Bộ đi ăn xin à,” Bố nhìn chằm chằm cậu vài lần, khẽ nhíu mày, “Sắc mặt khó coi thế kia.”

“Tại ngủ không được ngon ạ.” Biên Nam sờ mặt.

“Chắc cũng ăn không ngon nhỉ,” Dì đi vào phòng bếp, “Để dì vào xem thức ăn, hôm nay toàn nấu mấy món Tiểu Nam thích, thực đơn bố con viết đó.”

“Tôi đâu biết nó thích ăn cái gì.” Bố nói.

“Có thịt là được,” Biên Nam cười ha ha, nhìn bố lại thấy lúng túng, không biết nên nói gì, “Bố à, bố…”

“Rất khỏe.” Bố đi tới ngồi xuống ghế sô pha.

“Ồ.” Biên Nam thoáng chần chừ, rồi cũng cởi áo khoác ngồi xuống sô pha.

Dì và bảo mẫu ở trong bếp bận bịu nấu ăn, Biên Hinh Ngữ và Biên Hạo thì chẳng biết có ở nhà không, trong phòng khách chỉ có Biên Nam và bố im lặng xem TV.

Gượng gạo hết sức nói.

Bố đen hơn Biên Nam nhiều, Biên Nam hoàn toàn không nhìn ra được biểu cảm trên mặt bố.

“Dạo này ở đâu?” Bố rót hai tách trà.

“Hỏi mượn nhà người bạn,” Biên Nam cầm tách trà lên uống một hớp, “Mấy ngày nay mới vừa nộp đơn xin ký túc xá ở Triển Phi, qua tầm nửa tháng là được duyệt.”

“Không định về nhà ở à?” Bố nhìn cậu.

Biên Nam cầm ly, một lát sau mới nói khẽ: “Lúc xin không nghĩ nhiều như thế…”

“Ở ký túc xá thì ở đi, coi như rèn luyện,” Bố bình tĩnh nói, “Dù sao trước đây cũng học nội trú, cuối tuần nhớ về thăm nhà.”

“Vâng.” Biên Nam gật đầu.

Bố hỏi cậu tình hình gần đây thế nào, rồi lại lần nữa tỏ vẻ xem thường công việc ở Triển Phi, ngoài ra không nói thêm gì khác nữa.

Biên Nam cứ tưởng bố sẽ nhắc đến Khưu Dịch, cậu đã viết sẵn đủ loại bản nháp trong đầu, ngờ đâu bố chẳng nói gì.

Khi phòng bếp truyền đến mùi thức ăn thơm phức, Biên Nam nghe được tiếng xe lái vào sân, đoán chừng là Biên Hạo.

“Tiểu Hạo về rồi,” Bố gọi với vào phòng bếp, “Cơm chín chưa?”

“Sắp rồi,” Dì ở trong bếp trả lời, “Rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”

“Ăn cơm thôi.” Bố đứng lên.

Biên Nam đứng dậy theo bố, cậu nhìn lên lầu hai, do dự một hồi mới hỏi: “Biên Hinh Ngữ không ở nhà ạ?”

“Ra ngoài ăn với bạn rồi,” Bố đi về phía phòng bếp, thở dài, “Kệ nó, mình ăn đi.”

Biên Nam đã hiểu, ý này hẳn là Biên Hinh Ngữ biết hôm nay cậu về nhà nên mới ra ngoài tránh mặt.

Sau khi vào nhà trông thấy Biên Nam, Biên Hạo không nói lời nào, Biên Nam gượng gạo gật đầu chào Biên Hạo một tiếng.

Trước đây cậu và Biên Hạo gặp mặt làm gì có trình tự này, nếu không gây gổ thì toàn coi nhau như không khí.

Nhưng dù sao bây giờ đã khác, Biên Hạo chuyển tiền cho cậu, bất luận là vì nguyên nhân gì, tóm lại lần này anh ta đã giúp một tay.

Mọi người ngồi vào quanh bàn, thức ăn hôm nay rất phong phú, trong lòng Biên Nam có chút áy náy. Lần đó cậu bỏ chạy, dường như nhà cửa cũng không yên, dì bị vạ lây, thoạt nhìn chẳng có tinh thần mấy.

Cả bữa cơm mọi người không nói gì nhiều, chủ yếu là dì hỏi tình hình của Biên Nam, Biên Nam trả lời lần lượt.

“Sau này đừng manh động như thế,” Dì đổi dĩa thịt kho đến trước mặt cậu, “Bố con vốn nóng tính rồi, con cũng nổi nóng nữa, hai người cùng nóng coi sao được.”

“Vâng ạ, sau này sẽ không như thế nữa.” Biên Nam cúi đầu ăn cơm.

Cơm nước xong Biên Nam trở về phòng, đang định báo cáo tình hình với Khưu Dịch thì cửa bị gõ mấy cái.

Cậu đi qua mở cửa, bố bước vào phòng cậu.

“Bố, muốn con… lên uống trà với bố không?” Biên Nam không biết có phải bố muốn nói chuyện Khưu Dịch với mình không, cũng chẳng biết nên chốt hay mở cửa.

“Không có gì, chỉ nói vài câu thôi, tối nay bố với Biên Hạo còn phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn,” Bố nhìn đồng hồ đeo tay, “Gần đây con có liên lạc với… mẹ con không?”

“Mẹ con? Không có,” Biên Nam ngẩn ra, nhất thời cảm thấy sốt ruột, “Mẹ sao vậy?”

“Ai biết bả, bả gọi điện thoại cho bố, mới vô chưa chi đã mắng một tràng, mắng khó nghe vô cùng, mẹ con… con biết mà,” Bố cau mày, “Hay là khi nào rảnh con đến thăm mẹ con chút đi, bố biết con cũng khó xử, nhưng dẫu sao bả cũng là…”

“Con biết rồi,” Biên Nam không biết tại sao mẹ bỗng dưng gọi điện thoại mắng bố, quả thật cậu không muốn gặp lại mẹ, nhưng vẫn hứa với bố, “Mấy hôm nữa con tới thăm mẹ.”

“Vậy thôi, không còn chuyện gì nữa, hôm nay con ở nhà đi, ngày mai đi làm luôn,” Bố vừa nói vừa đi tới cửa, lúc chuẩn bị bước ra chợt dừng lại, “Chuyện của con, bố suy nghĩ rồi.”

“Ồ.” Biên Nam lập tức căng thẳng, nhìn bố.

“Bố không chấp nhận được,” Bố nói, “Nhưng bố không có ý định xen vào, bố cũng lớn tuổi rồi, không quản được nhiều như vậy, con cũng đã trưởng thành, chuyện của mình con tự giải quyết đi.”

Không đợi Biên Nam trả lời, bố đã đi ra ngoài đóng cửa lại.

Biên Nam trợn mắt đứng nhìn cửa một lúc lâu rồi mới đặt mông ngồi xuống giường, cảm giác như vừa dỡ được tảng đá trong lòng.

Dù rằng câu trả lời vẫn còn lộ vẻ bất đắc dĩ của bố không phải là điều cậu mong đợi, song chí ít nó cũng giúp cậu cảm thấy toàn thân thả lỏng, cậu ngã nằm xuống giường hồi lâu không muốn nhúc nhích.

Ký túc xá bên Triển Phi chưa tới một tuần đã được duyệt, Biên Nam hí hửng đến văn phòng nhận chìa khóa, Cố Vĩ nói lần này duyệt khá nhanh, năm ngoái nhân viên mới xin chưa chắc được duyệt, đã thế còn phải chờ hơn nửa tháng.

Nhìn tờ đơn trong tay có chữ ký của Thạch Giang, Biên Nam cứ cảm thấy Thạch Giang cho mình đi cửa sau, chẳng biết có phải mong cậu mau trả nhà cho Dương Húc không.

Ký túc xá của Triển Phi cũng không tệ, không phải phòng một người, cũng tương tự ký túc xá trường học, nhưng không phải giường tầng, phòng hai người hay ba người đều có cả. Phòng của Biên Nam gồm ba người, hai người kia là huấn luyện viên nhậm chức ba bốn năm, nghe bảo có một người sắp kết hôn, đang chuẩn bị nhường lại ký túc xá.

Thật ra thời gian Biên Nam ở ký túc xá không nhiều, sau khi tan ca cậu toàn chạy tới nhà Khưu Dịch trước, tháng này đến hạn Khưu Dịch đã tranh thủ trả căn hộ gần bệnh viện, dạo này đang bận tìm nhà mới, hôm nào sáng sớm dạy xong cũng đi khắp nơi xem nhà.

Biên Nam không giúp được gì, chỉ có thể chạy qua trông chừng Khưu Ngạn mỗi ngày.

Kể từ khi bố Khưu mất, Khưu Ngạn vẫn xử sự rất bình thường, nhưng trời vừa tối thì nhóc dính người lắm, ngay cả khi làm bài tập không có ai ngồi bên cạnh nhóc cũng bồn chồn không yên, buổi tối phải ôm cánh tay Khưu Dịch mới ngủ được, Khưu Dịch nhúc nhích một cái là nhóc tỉnh ngay.

Đôi lúc Biên Nam muốn qua đêm ở nhà Khưu Dịch cũng hết cách, bé con quá làm người đau lòng, cậu chỉ đành ngày ngày đến trông chừng Khưu Ngạn trước khi Khưu Dịch về nhà, tiện thể nấu vài món dựa theo công thức nấu ăn dành cho kẻ ngốc.

Chẳng qua cậu đã phát hiện đời này chắc mình không thể nào tiến bộ ở phương diện kỹ thuật nấu nướng, nấu mấy bữa nay mà một chút tiến bộ cũng không có, lần nào múc thức ăn ra dĩa cậu cũng oải giùm Khưu Dịch và Khưu Ngạn.

“Làm khó em với anh hai em rồi,” Biên Nam nhìn món ăn mà mình lại sơ ý nấu khét, “Mỗi ngày đều phải ăn thứ này.”

“Xào xong một món phải rửa chảo rồi mới xào món kế tiếp, nếu không sẽ bị khét chảo,” Khưu Ngạn bưng dĩa vào phòng, “Em nói nhiều lần lắm rồi mà.”

“Đừng dạy đời anh,” Biên Nam tặc lưỡi, “Hôm nào nhóc cưng nấu  một bữa cho anh đi.”

“Em nói để em làm cho mà anh không chịu nha.” Khưu Ngạn cười toe toét chạy vào phòng.

“Không phải vì anh xót em à!” Biên Nam bưng hai dĩa thức ăn khác vào phòng, “Có lương tâm không thế.”

Khưu Ngạn đặt dĩa lên bàn, xoay người ôm lấy Biên Nam: “Có nha, đại hổ tử là tốt nhất.”

Biên Nam bật cười, buông đĩa xuống ôm nhóc một cái: “Hôm nay cho uống coca đấy.”

Khưu Dịch đang ngồi bên bàn gọi điện thoại, liên hệ người ta hỏi chuyện thuê nhà, hôm nay trông như đã tìm được một căn không tệ, gần nhà mình, tiền thuê cũng chấp nhận được.

Biên Nam nghe một hồi, dường như chủ nhà hơi lưỡng lự với việc thuê nhà để dạy học, cuối cùng bảo Khưu Dịch đến từng nhà hàng xóm hỏi trước, nếu họ đều đồng ý thì mới chịu cho thuê, chủ yếu là sợ quấy nhiễu mọi người.

Sau khi Khưu Dịch cúp điện thoại, Biên Nam mới hỏi: “Phiền thế cơ à?”

“Ừ, ngày mai tôi đi hỏi thử, nói chứ cũng tốt thôi, đỡ cho sau này xảy ra vấn đề,” Khưu Dịch xới cơm cho Biên Nam và Khưu Ngạn, “Học sinh của tôi cũng không nhiều lắm, sẽ không quấy nhiễu gì đâu, chỉ là xe điện đậu dưới lầu đừng chắn đường xe chạy của người ta là được.”

“Mệt thật,” Biên Nam cúi đầu lùa vài đũa cơm, “Cậu thật sự quyết định không lên thuyền nữa ư?”

“Ừ,” Khưu Dịch nói, “Lúc trước có bố tôi ở nhà còn lo được đôi chút, giờ tôi mà đi chỉ còn một mình nhị bảo, đâu thể nào bảo cậu chạy tới chạy lui mãi.”

“Chỉ mở lớp dạy thêm này thôi à?” Biên Nam hơi lo lắng.

“Ừm, chuẩn bị vậy trước,” Khưu Dịch chậm rãi ăn, “Bây giờ có nhiều người tìm tôi lắm, sắp xếp không đủ chỗ luôn, để xem tình hình một thời gian thế nào, nếu thật sự làm được thì tôi sẽ lo việc chạy thủ tục.”

“Tiền thì sao?” Giờ đây Biên Nam đã có khái niệm với đồng tiền, cũng biết thủ tục và chỗ dạy tiêu tốn không ít tiền.

“Thế mới nói qua một thời gian rồi tính, tạm thời chỉ có thể như vậy trước thôi.” Khưu Dịch cười cười.

“Tôi có thể bỏ vốn đầu tư.” Biên Nam nghiền ngẫm.

“Cậu nói nghe như làm ăn mấy triệu vậy,” Khưu Dịch phì cười, “Tìm bố cậu xin tiền à?”

“Lúc đầu tôi nghĩ mình có thể tìm bố,” Biên Nam tặc lưỡi, “Nhưng lại cảm thấy nếu thật sự tìm bố cũng phiền lắm, chắc chắn ông ấy không dễ gì chịu cho, nói không chừng còn bắt tôi viết bản báo cáo tính khả thi gì gì nữa, chúng ta có thể tìm người khác.”

“Ai?” Khưu Dịch nhìn cậu.

“Dương Húc ông chủ Dương, mỗi ngày làm ăn lỗ vốn mà còn cần cù chăm chỉ như vậy, nhất định ổng có thể chi tiền,” Biên Nam cười nói, “Còn một người nữa, nhưng mà người này không chắc lắm, thì… cậu hai nhà họ La.”

“Ầy, còn bảo mời anh ta ăn một bữa để cảm ơn đây, phải chờ đến khi nghỉ hè đúng không?” Khưu Dịch hỏi.

“Chắc nghỉ hè còn phải chờ nữa, ổng hẹn bạn đi du lịch,” Biên Nam nói, “Mấy hôm trước ổng mới nói với tôi.”

“Ồ.” Khưu Dịch nhìn Biên Nam.

“Nhưng mà ổng về là đảm bảo lại kéo tôi đi chơi bóng cho mà xem, phiền dã man.” Vừa nghĩ tới mỗi ngày phải chơi bóng dở dở ương ương với La Dật Dương, Biên Nam lại thấy nhức đầu.

“Ha ha.” Khưu Dịch nói.

“Ha ha!” Khưu Ngạn bè theo.

“Ha cái… liên quan gì em nha nhị bảo,” Biên Nam búng trán Khưu Ngạn một cái, sau đó nhìn chằm chằm Khưu Dịch một hồi, cuối cùng bắt đầu cười hề hề, cười cả buổi cũng không ngừng được, “Khưu đại bảo à cậu có cần lộ liễu vậy không?”

“Nghỉ hè phải gặp mới được,” Khưu Dịch lại nhíu mày một cách khoa trương, còn nắn khớp tay rắc rắc, “Vừa khéo.”

“Lâu lắm rồi cậu không đánh nhau đúng không?” Biên Nam cười nói.

“Ai bảo thế, dạo trước mới đánh chú hai tôi kìa.” Khưu Dịch cười cười.

“Chú hai cậu đáng đánh!” Nhắc tới chuyện này, Biên Nam lại nổi nóng, rất muốn quay về ngày đó đấm cho gã chú hai kia thêm mấy cú, “Nói mới nhớ, căn nhà này…”

“Không rõ nữa, đến lúc đó xem tình hình thế nào, lúc đầu ông nội sang tên căn nhà này cho bố tôi, tuy nói là bán nhưng chỉ lấy năm chục ngàn, nếu làm căng thì sợ to chuyện.”

“Vậy cậu định làm thế nào?” Biên Nam cau mày.

“Nghe nói có quy hoạch, để tôi nghe ngóng thêm chút, nếu thật vậy thì phải dỡ,” Khưu Dịch thở dài, “Tôi định chia cho bọn họ một phần, kiện tụng này nọ tốn kém lắm, tôi cũng không có thời gian nhây với bọn họ.”

“Dựa vào cái gì chứ!” Biên Nam nóng nảy.

“Tôi không muốn giằng co nữa,” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, nhéo mu bàn tay của cậu một cái, “Bao năm qua cũng vì chuyện thiếu tiền mà tôi với họ cứ giằng co mãi, giã lã cũng có, mắng chửi cũng có, mệt mỏi lắm rồi, bây giờ bố tôi không còn nữa… tôi muốn yên ổn sống qua ngày.”

“Vậy được,” Biên Nam cũng không nói gì nhiều, mặc dù chỉ gặp đám họ hàng của Khưu Dịch tổng cộng hai lần, nhưng cậu có thể tưởng tượng được chuyện này phiền hà cỡ nào. Bây giờ Khưu Dịch muốn bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống không có áp lực và không bị quấy rầy, âu cũng là chuyện bình thường.

Khưu Dịch nói sẽ tìm hai ông chú thương lượng, nhưng thương lượng thế nào Khưu Dịch không nói cho Biên Nam nghe. Biên Nam cũng không gặng hỏi, chỉ biết dạo gần đây hai lão không còn tới gây sự nữa.

Lớp dạy thêm của Khưu Dịch chính thức bắt đầu khai giảng, qua một hai tháng cũng khá ổn, học sinh và phụ huynh đều vô cùng hài lòng, thỉnh thoảng rảnh rỗi Biên Nam sẽ chạy tới tham quan, nghe Khưu Dịch giảng bài cho học sinh.

Bây giờ ngồi nghe Khưu Dịch giảng bài trong căn phòng bày biện y như thật mà còn rất có không khí học tập, cảm giác không giống trước đây dạy thêm tại nhà học sinh, nó giúp Biên Nam có thêm kỳ vọng với việc với tiếp tục đi con đường này.

Nhưng bây giờ tiền kiếm được mỗi tháng Khưu Dịch không để dành được bao nhiêu, phải chi trả đủ loại chi phí, tuần nào Khưu Dịch cũng đưa cho Biên Nam một phong thư đựng tiền tuần này để trả dần.

“Cảm giác đòi nợ thế nào?” Khưu Dịch hỏi.

“Rất có cảm giác thành tựu,” Biên Nam mở phong thư lấy tiền bên trong ra, đếm sột soạt mấy lần, sau đó dùng ngón tay búng một cái, “Sướng rơn cả người, cậu muốn nhận thêm mấy học sinh nữa gom thành lớp ba người không? Tôi thấy cái này kiếm được khá đấy chứ.”

“Tạm thời không được,” Khưu Dịch duỗi người, “Đừng có chưa ra ngô ra khoai đã khiến người ta cảm thấy chất lượng bị hạ thấp, bây giờ cứ duy trì một kèm một trước, từ từ ổn định rồi hẵng tính.”

“Nghe lời cậu vậy, dù sao tôi chỉ quan tâm đòi nợ thôi.” Biên Nam cười một tiếng, Khưu Dịch có trả tiền hay không cũng chẳng sao, nhưng Khưu Dịch muốn trả, cậu coi như Khưu Dịch gửi tiền vậy.

“Sắp tới sinh nhật nhị bảo rồi,” Khưu Dịch nói, “Tụi mình dẫn nó đến công viên thiếu nhi tổ chức sinh nhật đi, rủ bạn nó đi cùng luôn.”

“Ừ, mà lần trước có phải thằng quỷ Phương Tiểu Quân cũng đến công viên thiếu nhi tổ chức sinh nhật không? Nó khoe khoang mấy ngày?” Biên Nam hỏi, “Lần này mình đừng có mời nó, không, mời nó chứ, làm rầm rộ hơn nó luôn, cho nó tức xì khói.”

“Sao cậu… vẫn còn cự nự với Phương Tiểu Quân vậy?” Khưu Dịch bật cười, “Già đầu rồi mà cứ so đo với một đứa học sinh tiểu học.”

“Học sinh tiểu học thì sao, học sinh tiểu học cũng chia thành học sinh tiểu học đáng yêu và học sinh tiểu học đáng ghét, cái thằng Phương Tiểu Quân đấy hả, mỗi lần gặp nó tôi chỉ muốn chửi thề thôi, nếu không nể tình nó là học sinh tiểu học, tôi đã bộp nó từ lâu rồi,” Biên Nam đổi sang nét mặt hung tợn, “Sớm muộn gì cũng kêu nhị bảo xử nó!”

“Cậu cho rằng nhị bảo xử được nó sao?” Khưu Dịch cười cả buổi.

“… Không được,” Biên Nam thở dài, “Nhị bảo hệt như ổ bánh mì nhỏ vậy, tính tình quá hiền lành.”

Khưu Dịch không có thời gian đến công viên thiếu nhi đặt tiệc sinh nhật, chỉ có thể là Biên Nam tranh thủ đi một chuyến.

Công viên thiếu nhi có hai phòng ăn trẻ em rất dễ thương, bên trong trang trí y như lâu đài cổ tích, còn có những người đặc trách bầu bạn, con nít đứa nào cũng thích tới đây ăn, lần trước sau khi tới đây ăn sinh nhật Phương Tiểu Quân, Khưu Ngạn nhắc tới nhắc lui mấy ngày liền.

Vừa vào phòng ăn, Biên Nam thấy ngay một bóng người quen thuộc, cậu sửng sốt: “Hứa Nhị?”

“Ủa? Biên Nam?” Thấy cậu, Hứa Nhị cũng rất ngạc nhiên, “Sao cậu lại tới đây? Dẫn nhị bảo tới chơi hả?”

“Thế sao cậu lại ở đây,” Biên Nam nhìn đồng phục màu sắc tươi tắn trên người Hứa Nhị, “Cậu không đi bệnh viện à?”

“Không đi,” Hứa Nhị mỉm cười, “Lúc thực tập tớ cảm thấy mình không hợp làm y tá, nên mới… tớ thích con nít, ở đây cũng thú vị lắm.”

“Vậy cậu với Vạn Phi mau sinh một đứa tự chơi đi, khỏi cần tới đây chơi với con người khác,” Biên Nam cười nói, tìm cái ghế ngồi xuống, “Đúng lúc lắm, sắp tới sinh nhật nhị bảo, tớ đến đây đặt tiệc, muốn tổ chức cho đặc sắc vào, cậu sắp xếp giúp tớ đi.”

“Không thành vấn đề,” Hứa Nhị lập tức cầm thực đơn và giấy giới thiệu chương trình hoạt động tới cho Biên Nam xem, “Cậu xem thử đi.”

Biên Nam muốn tổ chức sinh nhật hoành tráng cho Khưu Ngạn, tiện thể vẫn còn giữ suy nghĩ ấu trĩ muốn hạ bệ thằng nhóc Phương Tiểu Quân, thế nên bàn bạc với Hứa Nhị hơn một tiếng mới sắp đặt tất cả mọi việc đâu vào đấy.

Hứa Nhị giảm giá nhân viên cho cậu nên cũng hời kha khá, sau khi thỏa thuận trả tiền cọc xong rồi rời khỏi phòng ăn, Biên Nam cảm thấy tâm trạng phơi phới.

Ra khỏi công viên thiếu nhi, cậu không đón taxi trở về mà thuận đường đi thẳng đến giao lộ rồi dừng bước.

Đi thẳng lên nữa là trạm xe lửa, rẽ phải là… nhà mẹ.

Cậu đắn đo vài phút, rẽ sang phải.

Sau khi mẹ mắng cậu biến thái, cậu không liên lạc với mẹ nữa, bây giờ cũng không muốn liên lạc lắm, nhưng bố đã mở miệng, cậu vẫn quyết định đi thăm mẹ, cậu không muốn làm bố khó xử.

Nhà mẹ vẫn như cũ, qua Tết rồi mà mấy chậu hoa chết khô kia vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, bây giờ đã sang mùa xuân về hoa nở, thế mà trước cửa nhà mẹ vẫn tiêu điều xác xơ.

Cậu gõ nhẹ vài cái lên cửa.

“Ai thế?” Mẹ ở bên trong hỏi.

“Con,” Biên Nam nói, “Biên Nam.”

Qua chừng hai ba phút, cậu mới nghe được tiếng mẹ kéo giày lệt xệt đi tới.

Cửa mở ra, mẹ đứng chận ở cửa: “Mày tới làm gì?”

“Tới thăm mẹ.” Biên Nam nói, mẹ trông cũng ổn, sắc mặt không tệ, trạng thái… cũng không khác gì trước đây, mặt mày cau có mất kiên nhẫn.

“Khỏi cần, tao vẫn khỏe,” Mẹ cười khẩy, “Mới vừa mắng bố mày xong thì mày tìm đến cửa ngay, sao hả, đồng lòng với bố mày nhỉ?”

Biên Nam im lặng một hồi, nhìn mẹ: “Khi không mẹ tìm bố làm gì?”

“Tại tao rảnh,” Mẹ bĩu môi, “Tao muốn xem thử mày có làm nhà ổng xào xáo không thôi.”

“Mẹ đừng như vậy nữa, chuyện này ai đúng ai sai cũng đã qua rồi, mẹ không thể yên ổn sống cuộc đời của mình sao?” Biên Nam nhíu mày.

“Ôi! Ôi chao!” Mẹ cất cao giọng, mặt mày kinh ngạc nhìn cậu, “Ôi chao! Biên Nam mày còn dám tới khuyên tao sống yên ổn nữa cơ à? Thế mày sống như nào?”

“Rất tốt.” Biên Nam nén giận, khống chế giọng mình trả lời sao cho bình tĩnh.

Mẹ nhướn mày cười nhạo: “Đừng đùa nữa, Biên Nam, mày tốt cái gì, bây giờ người ta kết hôn chính thức còn chia tay cả đống, mày thì…”

“Con không giống mẹ,” Biên Nam cắt lời bà, “Thái độ của chúng ta đối với tình cảm không giống nhau.”

“Vậy ư?” Giọng mẹ đột nhiên hạ thấp, mẹ nhìn cậu hồi lâu không nói tiếng nào, dường như đang nghiền ngẫm ý nghĩa thật sự trong lời nói của cậu.

“Phải,” Biên Nam gật đầu, “Mẹ không sao là được, con về đây, mẹ đừng… gọi cho bố con nữa, đừng tự làm khổ mình nữa.”

“Chuyện của tao không cần mày lo,” Mẹ lại cười lạnh, “Còn bày đặt dạy đời tao.”

Biên Nam không đáp, xoay người bỏ đi, sau lưng truyền đến tiếng mẹ đóng sầm cửa.

Cậu cười một tiếng, lấy di động ra gọi cho Khưu Dịch: “Hôm nay tôi mua một cái bánh kem qua nhé?”

“Chi vậy?” Khưu Dịch đang dạy thêm, có thể nghe được bên kia có tiếng con nít nói chuyện, “Sinh nhật nhị bảo là tuần tới mà?”

“Không phải bánh sinh nhật, tôi muốn mua cái bánh kem chúc mừng thôi.” Biên Nam nói.

“Chúc mừng cái gì?” Khưu Dịch chẳng hiểu Biên Nam nói gì.

“Thì chúc mừng một chút, tôi muốn ăn bánh kem.” Biên Nam tặc lưỡi.

“Vậy cậu mua đi, chúc mừng thì chúc mừng,” Khưu Dịch không hỏi nhiều nữa, “Lát nữa cậu đừng nấu ăn, nếu chúc mừng thì để tôi nấu cho, cậu nấu ăn phải nói là… sắp giết sạch tất cả vị giác của tôi rồi.”

Biên Nam bật cười: “Ừa.”