Sói Đến Rồi!!!

Chương 2: Leo – tống hy




“Ting.” – Đường Hinh đang suy nghĩ vu vơ thì có tiếng thông báo. Thì ra là Leo gửi tin nhắn.

“Anh về nước. Chúng ta gặp nhau đi.”

Tại sao Leo lại muốn gặp cô, cả hai cũng chỉ mới nói chuyện gần đây thôi mà.

“Nhưng làm sao gặp?” – Cô bối rối hỏi anh.

“Chúng ta gặp nhau ở sân bay thành phố X đi. Ngày mốt anh về, 10 giờ sáng.”

“Anh cũng ở thành phố X à, em cũng ở thành phố X…^^”

Không có tin nhắn trả lời, chắc anh ấy bận việc, ngơ ngẩn một hồi Đường Hinh bỗng bắt lấy con gấu bông trên giường ôm chặt, chôn mặt trong đó, cười khúc khích. Ai biểu, một người đẹp trai như vậy lại hẹn cô ra đón anh về nước chứ. Lỡ như cô đi rồi gặp phải bạn bè, ba mẹ Leo thì sao, rồi lỡ có cả bạn gái nữa thì sao. A, không biết đâu, không biết đâu.

_ _ _ _ _

#team Ế đoàn kết.

Đường Hinh: “Này, Leo kêu mình ra đón anh ấy về nước. Có nên đi không, đi có kì quá không?”

Kiều Vi: “Gì? Thật à? Sao mới quen đã hẹn gặp nhau rồi, cẩn thận đấy. Không khéo bị buôn qua biên giới thì mệt.”

Trần Hạ: “Đường Hinh, cậu đừng nghe Kiều Vi, mình nghĩ có thể anh ấy sẵn tiện về nước nên hẹn gặp cậu luôn. Có thể ảnh sẽ xem cậu thế nào, ổn thì tiếp tục trò chuyện không thì chúng ta không thuộc về nhau. Nói chung cậu cứ thử đi đi, biết đâu là chuyện tốt đấy.”

Kiều Vi: “Cũng đúng, ở sân bay nhiều người với nhan sắc của cậu thì chắc cũng không đến nỗi bị gạt qua biên giới đâu. Đi cũng được, tụi này cũng đi theo để bảo vệ cậu.”

Đường Hinh: “Này, mình chỉ là hơi mũm mĩm một chút thôi. Như vậy mới đáng yêu nha. Ai nói mình không có nhan sắc chứ. Mà rõ ràng là các cậu muốn theo vì tò mò thì có.”

Kiều Vi: “=))”

Trần Hạ: “=))”

_ _ _ _ _

“Ting”

Lúc này điện thoại lại kêu. Là Leo à, Đường Hinh mở điện thoại nhưng không phải Leo mà là Tống Hy – anh trai cô.

“Ngày mốt 10 giờ sáng anh về.”

Ngày mốt, 10 giờ sáng! Leo cũng là ngày mốt, 10 giờ sáng. Sao lại trùng hợp như vậy chứ. Đường Hinh, mày thật là không có số hưởng mà.

_ _ _ _ _

#team Ế đoàn kết.

Đường Hinh: “Cấp báo, cấp báo. Anh mình trở về.”

Trần Hạ: “Về thì đi đón thôi, mình cũng muốn gặp anh cậu.”

Kiều Vi: “Ừ, mình cũng muốn gặp. Khi nào?”

Đường Hinh: “Ngày mốt, 10 giờ sáng.”

Trần Hạ: “Không phải chứ.”

Kiều Vi: “Trùng hợp vậy sao.”

_ _ _ _ _

Ngày mốt, 10 giờ sáng.

Sân bay thì cô tới rồi nhưng tiếc là cô không thể gặp Leo, cả Trần Hạ, Kiều Vi cũng không đi được. Nhưng không sao, một lát cô sẽ bắt Tống Hy dẫn cô đi ăn bù đắp vậy.

Nhưng cô đứng ở đây có khi nào sẽ gặp Leo không? Hôm qua cô cũng đã nhắn tin nói với anh hôm nay mình bận nên không đến được nhưng không nói là làm gì. Chỉ sợ nếu gặp Leo ở đây thì lại phải giải thích.

“Con trai mình kìa anh.” – một người phụ nữ vừa kêu chồng mình vừa chỉ chỉ vào ai đó trong dòng người đang đi ra.

Nghe tiếng người nọ cô cũng ngừng suy nghĩ, tập trung nhìn xem Tống Hy ở đâu, anh ấy có nói ra sẽ gọi điện thoại cho cô. Ai là Tống Hy nhỉ? Dòng người đua nhau đi ra, có lẽ vì cuối tuần nên đông đúc hơn mọi ngày. Cuối cùng Đường Hinh cũng nhìn thấy một người quen mặt, cô nhớ lại xem đó là ai.

Nhớ ra đó là ai rồi cô mới thấy hối hận, đáng lẽ mình nên kiếm chỗ nào đó bên ngoài ngồi chờ Tống Hy gọi điện mới đúng, sao lại đứng đây làm gì. Sao lại không phải ai khác mà lại đúng ngay Leo chứ, lại còn giống trong hình như vậy làm cô nhìn một cái là nhớ ra ngay.

Leo dường như cũng nhìn thấy Đường Hinh, anh bước từng bước từng bước một về phía Đường Hinh. Đường Hinh rất muốn chạy đi nhưng bây giờ cô lại hồi hộp quá không đi nổi. Tới khi chỉ cách Đường Hinh vài bước chân Leo đột nhiên dừng lại, từ đầu tới cuối chưa từng nhìn thẳng mặt Đường Hinh, có thể cũng có nhìn nhưng cô lại không dám nhìn anh nên không thấy được.

Leo rút điện thoại, có vẻ như định gọi cho ai đó. Đường Hinh thở phào, chắc anh không nhận ra cô. Cô quay đầu, định nhân lúc này bỏ đi thì điện thoại lại reo. Thì ra là Tống Hy.

“Anh đang ở đâu vậy, em ra ngoài chờ anh nha.” – Cô nói thật nhỏ.

“Quay lại đi.” – Một giọng nam trầm ấm, dễ nghe và có phần lạ lẫm vang lên bên tai. Đường Hinh quay đầu, chỉ thấy Leo nhìn cô, chậm rãi mở miệng. Đồng thời bên tai cô lại vang lên giọng nói ấy “Hinh Hinh, anh về rồi.”

Chuyện gì thế này. Đường Hinh còn chưa kịp suy nghĩ đã thấy Leo tiến lại gần đến khi đứng trước mặt cô, anh hôn vào màn hình điện thoại và bên tai cô nghe thấy một tiếng “chụt”. Mọi thứ như ngừng lại tại thời điểm này, chỉ còn cô và anh nhìn nhau. Cô dường như có thể tưởng tượng ra những bông hoa đang rơi rơi tô điểm thêm cho khoảnh khắc này.

Leo à không Tống Hy bỗng nhiên cúi đầu xuống, Đường Hinh liền nhắm mắt lại theo phản xạ. Hơi thở xa lạ kề sát mặt cô, bên tai lại vang lên giọng nói dễ nghe ấy “Cảm ơn em đã không thấy sắc quên anh.”