Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới

Chương 16: chương 32-33




Chương 32
Tôi đột nhiên phát hiện, quả thật từ sau khi làm Tiểu Kê, suy nghĩ của tôi càng lúc càng chậm, thật sự không thể suy nghĩ vấn đề quá phức tạp…
Chuyện ngày đó với tôi giống như một giấc mơ, sau đó nhớ lại chính tôi cũng không biết được chuyện đó có thật hay không, cho đến khi gả đi rồi mới cảm thấy thật sự.
"Tiểu Kê, cô sắp xếp xong chưa?" Tiểu Lý từ phòng vệ sinh ló đầu ra.
"Xong rồi." Tôi ném giày hỏng vào thùng rác, xách túi, đi ra khỏi cửa, sau hôm đó, hình như thật sự giống như chồn nói, bọn họ hôm sau đã rời đi, mà đã qua hai ngày, việc của chúng tôi cũng làm cong, đóng gói rời đi.
Ra cửa, Tiểu Lý đi lên khoác tay tôi "Tiểu Kê, chúng ta là chị em sao?"
Tôi nhìn thật sâu và mắt cô, "Không phải."
"Ách?"
Tôi bĩu môi, "Ngày thứ ba, cô đã hỏi tôi bao nhiêu lần, nói tôi nể tình chị em nói cho cô biết vì sao Lã quản lý lại ôm tôi, tôi nói vì chân tôi đau, giờ còn muốn hỏi."
Tiểu Lý khinh thường bĩu môi, nâng lên miếng dán vết thương ở chân mình “Tôi buổi tối cố ý làm chân bị thương, vì sao Lã quản lý gọi cái tên Trương đầu heo kia ôm tôi?”
“Cái này… Đại khái vì ánh mắt nhiệt tình của Tiểu Trương, Lã quản lý không nỡ nhẫn tâm đoạt mất quyền lợi của anh ta.” Mắt tôi đảo quanh bốn phía, thế nhưng không dám nhìn thẳng vào Tiểu Lý, tôi cũng không biết vì sao, tôi không muốn người khác biết chuyện của chúng tôi.
Mặc dù thế Hoàng sóng thần vẫn biết, được, không cần nghĩ cũng biết được tin tức đó cô ta lấy từ đâu, giữa trưa ngày đầu tiên đi làm trở lại, tại phòng trà nước Hoàng sóng thần đã tìm tôi chứng thực điều này, tóm lại lúc tôi và Hoàng sóng thần ở chung, chỉ có nói về anh trai cô ta chúng tôi mới có chút nhất trí về quan điểm.
"Tuy hơi tiếc Lã quản lý, nhưng tôi cũng không hi vọng cô trở thành chị dâu tôi."
"Đúng vậy đúng vậy.. Tôi cũng không muốn có một cô em chồng như cô."
Tuy tôi không chịu thua Hoàng sóng thần, thế nhưng cả tôi và Lã Vọng Thú đều hiểu rõ, Hoàng sóng thần sao có thể giữ bí mật này cho chúng tôi, "Sớm muộn gì mọi người đều biết, trừ phi hai người trong vòng một tuần chia tay, thế còn có cơ hội giữ bí mật."
Một khắc này tôi hiểu được, trên thế giới không có một cô gái nào không có bản năng gà mẹ, chỉ có tìm không ra cái bát quái nào mà không bắt đầu từ cô gái với bản năng gà mẹ thôi.
Vì vậy chỉ sau nửa tháng tôi đã thành tiêu điểm của công ty, những người bên cạnh nói thầm cùng nhau cũng không quên bồi thêm một câu “Cô ấy chính là con gái của Lục gia, ngoài ra còn đang hẹn hò với Lã quản lý a.”
“Không biết có phải vì cô ấy là con cháu nhà thư hương danh gia không nữa.”
Tôi nghe xong chỉ cười, bởi tôi biết sẽ phải nghe những điều này, cho nên tôi mới không muốn nói chuyện tình cảm của tôi và Lã Vọng Thú ra. Buổi chiều trong phòng làm việc, Lã Vọng Thú nói “Lau sạch sẽ tí đi.”,
Không thấy sao, tất cả những lời đồn trong này đều sụp đổ, có lẽ sau khi biết thân phận của tôi, trước và sau khi hẹn hò cách đối đãi vẫn không thay đổi, thiên hạ chỉ có mình anh. Tôi nâng tay trả lời “Đợi chút, Lã quản lý, em nghĩ muốn nói chuyện này, anh không phải đã nói, sau khi chúng ta hẹn hò chuyện nợ nần coi như không còn sao? Tiền lương tháng trước của em có thể trả em không?”
Anh ngừng lại, “Tháng trước em đã hẹn hò với anh đâu, bắt đầu từ tháng này đi.”
Được... Coi như anh hung ác, tôi tiếp tục "Em từ nay về sau sẽ không cần đến nhà anh làm ôsin."
"Vì sao?" Anh hỏi.

"Cái gì mà vì sao, em đã không còn nợ tiền anh, vì sao còn muốn em tiếp tục phục vụ?" Anh hai à, thanh xuân của bà đây đều đã bị vùi dập nơi anh, tốt xấu gì cũng cho người ta chút lãi lời chứ.
“Được.” Anh gật đầu. “Thì ra là thế.”
“Đúng đúng.” Tôi gật đầu, “Đó là thù lao làm việc, giờ đã không phải nói chuyện tiền nữa.”
“Đúng, không nói chuyện tiền.” Anh gật đầu “Anh phê chuẩn cho em không bắt buộc làm việc cho anh.”
"..."
Anh cười nói "Có vẫn đề gì sao?"
"Không không không..." Tôi lập tức kháng nghị "Em và anh hẹn hò chẳng phải vẫn chẳng có gì khác sao?"
"Cũng không phải." Người nào đó dịu dàng nói "Tiền em nợ anh không cần trả, tiền lương tháng sau nhất định phải trả, nhưng chuyện quét dọn vệ sinh bạn gái anh nhất định phải làm."
"Không có tiền?" Tôi thử hỏi, người nào đó mở ngăn kéo lấy hợp đồng, bỏ vào máy cắt giấy, hai mắt tôi lập tức sáng bừng, tiến lên nắm chặt tay Lã Vọng Thú "Chúng ta chia tay a."
Mỗ phúc hắc không nhanh không chậm nói "Vậy em chuẩn bị tư tưởng bị sa thải đi."
"... Tiền lương tháng này?" Đi thì đi, cầm tiền xong tôi nhất định sẽ đi.
"Không biết Lục tiểu thư đang nói gì?" Lã Vọng Thú chớp chớp mắt giả vờ ngây thơ.
“Chúng ta tiếp tục hẹn hò, Lã quản lý.” Tôi rưng rưng, cầm cây lau nhà tiếp tục phát tiết.
“Đúng rồi.” Người nào đó nói tiếp “Từ nay về sau không cho phép gọi anh là Lã quản lý.”
“Gì”, tôi quay đầu “Vậy gọi gì?”
“Em tự nghĩ đi.”
Được…Tự nghĩ, tự nghĩ có thể nghĩ được sao? Giữa trưa tôi và Tiểu Lý Tiểu Trương chơi cờ tỉ phú, lửa giận trong lòng tràn ra, tôi vừa lật bài vừa hỏi Tiểu Lý “Hai người hẹn hò thì nên xưng hô thế nào?”
Tiểu Lý lấy cuốn sổ trơng túi ra “Xin hỏi Lục Tiểu Kê tiểu thư, cô có phải đang suy nghĩ xem nên xưng hô với Lã quản lý thế nào mới đúng?”
“.. Chị em, không cần nói thẳng toẹt ra được không?” Tôi chia bài nói.
“Tôi và cô đâu phải chị em.” Tiểu Lý bĩu môi, “Đây chính là cô từng nói a.”
“…” Tôi hiểu rồi, thất thố, thất tình, thất đức, thất thân cũng có thể, chính là không thể lỡ lời.
Tiểu Trương nói "Người ta gọi cô thế nào, cô cứ thế gọi lại là được."
Đúng vậy, tôi như tỉnh mộng, tiếp tục vui vẻ đánh bài, đến lúc tan làm, Lã Vọng Thú áp tải tôi đi làm nghĩ vụ bạn gái tại nhà anh, trên xe một mảng tĩnh mịch, có một câu nói rất đúng, mập mờ vương đạo, mở một cửa sổ sẽ thấy xấu hổ. {Hana: Ý câu này đại loại nói khi còn mập mờ vẫn tốt hơn, giờ rõ ràng với nhau rồi lại cảm thấy xấu hổ không biết nên phản ứng thế nào == > đoán thế}

Lã Vọng Thú mở miệng trước "Ba mẹ anh ở nhà."
"A?" Ba mẹ anh ở nhà là ý gì? Không lẽ anh không biết rằng tôi rất sợ gặp người lớn?
"Buổi tối muốn ăn cơm với em." Anh nói tiếp.
Tôi cân nhắc một chút "Không lẽ đây là gặp người lớn?"?
“Cũng có thể nói như thế.” Anh nói, “Có điều nếu là gặp thì lần trước ở bệnh viện cũng đã gặp qua.”
Chuyện này có thể giống nhau sao, lần trước là bởi vì tôi bị thương và là nữ nhân viên, hôm nay là thân phận bạn gái, mồ hôi như tắm a, “Sao anh không nói trước để em chuẩn bị một chút…Tốt xấu gì em cũng nên ăn mặc tử tế hơn.”
“A…” Anh quay đầu nhìn “Dù sao cách ăn mặc của em cũng chẳng có gì khác.”
“…” Tôi đột nhiên bắt đầu ảo tưởng về cuộc sống sau này của chúng tôi, bỗng có cảm giác vui mừng “Lã quản lý, anh khấu trừ tiền của em ác như thế, có phải cũng hiểu được em là người không chú trọng ăn mặc?”
Anh hơi nghiêng đầu “Đầu tiên, không cho phép gọi anh là Lã quản lý, tiếp theo, em cứ như vậy anh rất thích.”
“Lã… gì kia…” Dựa vào cái gì cũng không nói tôi, tôi sao có thể gọi anh a “Điểm thứ hai có thể coi như là lý do anh yêu thích em?”
Lã Vọng Thú quay đầu nhìn lướt qua tôi “Tạm thời không có cảm giác.”
“…” Trùng trùng, tôi lập tức rũ đầu xuống, hai người kết dao không phải đi đến siêu thị mua băng vệ sinh, không có cảm giác chính là cảm giác tốt nhất, chỉ sợ không có cảm giác chính là cảm giác tệ hai nhất a.
“Có điều, so với những người khác.” Lã Vọng Thú nói “Cảm giác với em đã nảy sinh.”
Tôi 囧, “Vậy bây giờ đã phân hoá thành gì a?”
Đây chính là vấn đề a, tình cảm của tôi và Lã Vọng Thú còn chưa có cơ hội bón phân tưới nước, tôi và cha mẹ anh cũng không nhàn rỗi, trực tiếp hái bỏ lên bàn a.
Tục ngữ nói đúng, con la đúng là con của con ngựa a.
Chương 33
Hana: Đọc chương này có một đoạn cuối mọi người nên cẩn thận một chút, đọc đi để hiểu vì sao Thú ca lại có thể biến thái cỡ đó… đối đầu với tập đoàn biến thái phúc hắc… hờ hờ.. quá ba chấm
Tôi căm tức nhìn Lã Vọng Thú, cho dù giống có kém một chút, anh ta tốt xấu gì cũng nên cho tôi cái dây cương tốt chứ, cứ như thế mà đưa tôi tới gặp người lớn sao. {Hana: cái câu giống kém và dây cương tốt, ý bạn Gà muốn nói là, dù bạn ấy có không tốt nhưng cũng nên cho bạn ấy chỉnh trang lại bề ngoài cho đẹp mã một tí á hí hí, con dâu xấu đi gặp cha mẹ chồng mà}
"Không sao." Anh cười, ở bên tai tôi thấp giọng nói "Với tiêu chuẩn của em, đã rất chính thức."
Tôi nuốt nước miếng, dưới chân như có lửa đốt, đối với hai người đang ngồi ngay ngắn trên sô pha hơi cúi người "Cháu chào bác trai, bác gái."
Hai người trên sô pha đứng lên, "Được được, nhanh lại đây ngồi đi."

Tôi cứng người, ngẩng đầu, mỉm cười, cất bước, hùng dũng oai vệ đi đến, nhắm thẳng sô pha, ngồi xuống, cả người không được tự nhiên.
Lã Vọng Thú cũng đi đến ngồi cạnh tôi, mở miệng nói “Ba mẹ đã gặp qua, cô ấy là Lục Tiểu Kê.”
Mẹ Lã Vọng Thú nói trước “Tiểu Kê, tên thật đặc biệt.”
Tôi gật đầu cười theo, tên của con dì cũng không kém a.
“Đừng căng thẳng quá, chỉ là nói chuyện vui thôi.” Cha Lã Vọng Thú nói.
“Vâng vâng..” Tôi mím môi nghiêm túc gật đầu, trong lòng lúc này giống hệt như khi đi quét dọn căn phòng biến thái của Lã Vọng Thú, phải dùng kính lúp soi đi soi lại vài lượt.
“Cô bé này…” Lã mẹ cắt đứt ý nghĩ như đang đi vào cõi thần tiên của tôi, tay đưa ra kéo eo tôi, cười tủm tỉm nói “Căng thẳng như vậy làm gì?”
“A, không có, không có…” Tôi lắp bắp phủ nhận, tuy nói không lo lắng, nhưng tôi đúng là rất căng thẳng, thật ra nói căng thẳng không bằng nói tôi sợ hãi đi.
Lã Vọng Thú nở nụ cười “Tiểu Kê, em đói bụng?”
“Em…” Tôi liếm môi dưới, cái này có gì liên quan, tôi căng thẳng là đang đói bụng sao, được rồi, tôi thừa nhận, đúng là tôi đói bụng, ăn cơm so với việc duy trì tư thế này có vẻ tốt hơn, tôi nặng nề gật đầu “Em hơi đói.”
Lã cha nở nụ cười, nhất thời khiến tôi hoa mắt, cha con bọn họ nụ cười giống hệt nhau, nếu có gì khác thì chính là đứa con cười gian trá hơn thôi, thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai có thể khẳng định cha anh ta không phải một người phúc hắc? Cảnh giác a, cần phải cảnh giác… “Cô bé này thật thật thà.”
"..." Tôi gần đây rất thật thà, mà vấn đề chính là quá thật thà, là loại thật thà này tôi với trưởng bối và cha mẹ trong nhà chưa bao giờ dám thể hiện ra ngoài, tôi nhìn nụ cười trên mặt cha mẹ Lã Vọng Thú, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang nhích lại gần tôi, tôi nhếch miệng cười ngây ngô.
Lã mẹ cười kéo cánh tay tôi "Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi."
Nơi đến ăn cơm là một khách sạn không xa nhà anh lắm, ánh đèn vàng nhẹ chiếu mang đến cảm giác ấm áp, trong khi ăn tôi cũng không cần phải nói gì, Tiểu Nguyệt lại thì thầm bên tai tôi. “Anh của tôi lại chủ động muốn hẹn hò với cô, kỳ tích a kỳ tích…”
Tôi 囧, ý gì đây, là anh cô chủ động tìm người là kỳ tích, hay là nói anh cô chủ động tìm tôi là kỳ tích a?
Vấn đề này còn cần tham khảo, Lã mẹ mở miệng nói “Tiểu Kê, quê của con ở đâu?”
“Thành phố T ạ.” Tôi ngẩng đầu nói, trống ngực đập nhanh mấy nhịp.
“A..” Lã cha mở miệng “Thật trùng hợp, bà nội của Tiểu Thú cũng ở đó, đáng tiếc đã qua đời nhiều năm.”
Nghe đến đây tôi mơ hồ hiểu được vì sao khi còn bé Lã Vọng Thú lại xuất hiện tại thành phố T, bỗng lắm mồm hỏi lại “Qua đời từ khi nào ạ?”
“Lâu rồi.” Lã mẹ nói “Khoảng mười sáu năm, một đêm giao thừa, đã ra đi…”
Nghe những lời này, trong lòng tôi lại lộp bộp một chút, ánh mắt chuyển về phía Lã Vọng Thú, mười sáu năm, đêm giao thừa, không phải cùng một thời điểm tôi gặp anh sao?
Anh cũng quay đầu nhìn rồi, nhưng lại giống như không muốn nói gì, Lã mẹ nói tiếp "Dì cảm thấy, cảm thấy hình như đã gặp Tiểu Kê ở đâu thì phải, rất quen mắt..."
Tôi cúi đầu ăn tiếp, Tiểu Nguyệt tiếp lời "Thì ra là mẹ không biết à, Tiểu Kê chính là cháu gái Lục Chính Đàn, trong thư phòng của cha không phải vẫn còn đang treo chữ của ông ấy sao?"
"A.." Lã cha đặt đũa xuống "Thật sao? Khó trách nhìn cháu rất quen, năm đí chúng ta cũng đi xin chữ, quả thật có gặp một cô bé, Tiểu Kê, cháu nhớ chúng ta không?"
Nói đến nước này thì tôi chỉ có thể ngẩng đầu, cười một chút “Không nhớ rõ lắm ạ…” Tôi thật sự không có chút ấn tượng nào, trong nhà thường xuyên có người ra vào, tôi cũng không thể đi ra, lịch sử tiếp xúc của tôi chỉ là đi qua nhìn một cái, căn bản sẽ không ghi nhớ trong đầu.
“Cũng đã lâu rồi mà.” Lã mẹ cười nói “Khó trách, Tiểu Kê lớn lên rất giống cha.”

“Thì ra người Tiểu Thú nhà chúng ta có cảm tình lại là một cô gái con nhà danh môn.” Lã cha nói, trên mặt tràn đầy ý cười, lại làm tôi toàn thân lạnh toát, ông nói tiếp “Chữ của Tiểu kê chắc cũng rất đẹp.”
“Cha.” Lã Vọng Thú lúc này mở miệng “Hai người đang gặp bạn gái con, không phải gặp nữ danh nhân.” Giọng anh không cao không thấp, ngữ khí cũng rất nhu hoà, nhưng rất kiên định.
Lã cha lúc đầu sững sờ, sau lại nở nụ cười, một khắc này tôi cảm động, trên đời có bao nhiêu người có thể chứng kiến hai cha con phúc hắc ngồi cười với nhau trên bàn cơm, lạnh a, lạnh a…
Thật may có Lã mẹ phá vỡ cục diện bế tắc, tôi vốn đang mong chờ bà sẽ tham gia, thế nhưng chỉ một câu của bà đã khiến tôi không biết nói gì, bà mỉm cười nói “Tiểu Thú, Tiểu Kê bạn gái con chẳng lẽ không phải con gái nhà người ta sao?”
Tôi nước mắt đầy mặt, một nhà phúc hắc, Tiểu Nguyệt bên cạnh một bên nhai nhồm nhoàm một bên thấp giọng nói với tôi “Từ từ sẽ quen thôi, từ nay về sau cô nhất định sẽ quen.”
Tôi bóp cổ tay, gật đầu, bái lạy bản năng sinh tồn của Tiểu Nguyệt, cô nói tiếp “Đừng sợ, bọn họ quá huyênh hoàng, một chút cũng không biết điều, hắc hắc… không có tiền đồ.”.
"Tiểu Nguyệt, cô.."
"Ăn cơm ăn cơm... ăn cái này ngon a." Tiểu Nguyệt cười cười đẩy đĩa rau cho tôi, tôi giật mình, quả thật ngẫm lại, có cô em chồng như Hoàng sóng thần cũng không phải là việc quá tệ...
Lã Vọng Thú trả lời "Con là tìm bạn gái, không phải đi tìm cô gái con nhà danh gia."
Tôi liếm môi dưới, ho khan một tiếng, nói “Cháu không phải cháu gái của ai, cũng không phải con của ai, cháu là Lục Tiểu Kê.”
Thần sắc của cha mẹ Lã Vọng Thú biến đổi, nhưng rất nhanh khôi phục nụ cười, Lã mẹ không muốn tiếp tục chủ đề này, đổi giọng nói “Tiểu Kê, con và Tiểu Thú quen nhau bao lâu rồi?”
“Hai… Hai tháng…” Tôi chần chờ một chút rồi nói, Lã Vọng Thú chặn lại lời tôi “Mười sáu năm.”
Tôi bỗng chốc sắc chính nước miếng của mình, quay đầu nhìn anh, a.. quá độc ác.
“Mười sáu năm?” Lã cha ngẩn người, Lã mẹ ngược lại nở nụ cười, cười thật quá dịu dàng a, đối với Lã cha nói “Xem ra Tiểu Thú nhà mình rất biết dấu diễm.“{Hana: sao thấy nụ cười này ghê ghê đó, sởn gai ốc, còn đáng sợ hơn mẹ của Chuẩn Chuẩn nữa, nhớ Chuẩn Chuẩn quá đi}
Một bữa cơm với nụ cười thường trực của ba người phúc hắc cứ quấn lấy tôi, nhưng còn Tiểu Nguyệt... bí hiểm, gia hoả lang thôn hổ yết mới khó đoán a. {Hana: Lang thôn hổ yết = ăn như hổ đói, ăn như hà bá đánh vựa; ăn như thần trùng mở mả; ngốn nga ngốn nghiến}
Ăn cơm xong, Lã Vọng Thú đưa tôi về nhà, trên xe tôi hỏi "Lần đó... Anh không quay lại là vì trong nhà xảy ra chuyện?"
“Ừ.” Anh thấp giọng trả lời.
“Sao anh lại không nói?”
“Chuyện đó cũng không phải quan trọng.” Anh nói.
“Chuyện này sao lại không quan trọng?” Tôi giật mình, mất công bao năm qua tôi đã trách anh thành người xấu? “Anh là để em khi dễ anh cũng không thành?”
Khoé miệng anh khẽ nhếch “Cảm thấy như thế cũng không xấu.”
“…” Đại gia ơi, em ngưỡng mộ anh, anh thật sự là quá bí ẩn, nói đến bí ẩn, tôi hỏi “Người nhà anh bình thường đều như thế sao? Em sợ bọn họ không thích em… Em nói em không phải con cái nhà ai…”
“Đây là sự thật.” Anh nói thẳng “Giống như em có một gia đình quá ngăn nắp, nhưng em không hạnh phúc, mà mẹ chồng bố chồng lẽ lã sẽ như thế, mẹ chồng mãi mãi không thành mẹ em được, yếu mên hay không thích tất nhiên cũng không phải vấn đề quá lớn.”
“Anh đã quá thành thật rồi.” Tôi phun, nhưng cảm giác bất an trong lòng đã tan đi không ít, miệng đột nhiên lại thì thầm một tiếng “Quả thật, anh cũng không phải chỉ biết nói lời độc ác…”
“Em..” Anh tiếp lời “Em cũng không phải chỉ có hèn mọn bỉ ổi, bây giờ trở về nhà quét dọn nhà cửa, anh sẽ trông chừng em.”
“Chủ đề từ khi nào kéo đến đây thế?” Tôi đúng là không chỉ có hèn mọn bỉ ổi, còn có lôi thôi a.