" Tú Lệ Vương, ta khuyên ngươi đừng gắng sức nữa. Chịu hàng bọn ta may ra còn giữ được mạng hài tử của mình. Nếu không, chỉ có con đường chết. "
Giọng khàn vẫn đục của tên tướng Khuyển Nhung khiến nàng khó chịu vô cùng.
" Chó giặc Khuyển. Dù hôm nay chúng ta chết, ngươi chiếm được thành trì. Hoàng triều Sơ Nguyên cũng sẽ dùng Bắc Yến làm mồ chôn lũ các ngươi." Sở Kiều hằn giọng đả kích lại hắn.
Tướng Khuyển Nhung này năm xưa chỉ là một viên tướng nhỏ, trong đợt càn quét nhiều năm trước, nàng đã tha chết cho hắn một lần vì nghĩ hắn chỉ là một tướng quèn, không đáng giá như người thủ lĩnh đã bị nàng giết. Nếu ngày ấy nàng truy cùng giết tận bọn chúng thì đâu có họa ngày hôm nay.
Bắc Yến lâm vào hoàn cảnh thế này, nàng hối hận khôn xiết.
Tha cho kẻ thù có dã tâm giết mình trực tiếp hay gián tiếp sẽ gây nên hiểm họa không lường.
Sự mềm yếu của một nữ nhân khiến nàng chùng mình xuống tay vấy máu, để giờ đây hài tử lại trở thành nạn nhân của chính mình.
Sở Kiều ơi Sở Kiều! Ta luôn tự cho rằng mình thông minh nên luôn dùng suy nghĩ của mình làm thước đo hành động của người khác. Ta dùng sự mềm yếu của mình để đánh giá một con người.
Chiến tranh là tàn nhẫn. Nhân nhượng đồng bộ với hi sinh mạng sống của mình hoặc những người mình yêu thương.
Ta từng trách chàng, ta trách chàng đuổi cùng giết tận bọn người Hạ Tiêu, Tây Nam trấn phủ sứ, ta trách chàng nhẫn tâm ra tay với người của Đại Đồng Hành, nhưng đâu biết sự hiểm họa khôn lường trong ấy. Nhưng nếu bọn người họ cũng phản bội lại chàng, thì người chết sẽ là ta hoặc chàng.
Để có được hòa bình chân chính, phải dùng cái đầu lạnh để thích ứng. Những việc làm của con người trong thời chiến loạn, căn bản không có đúng hoàn toàn và sai hoàn toàn.
Khi máu xương của người thân thật sự của ta rơi xuống, ta mới thấy được nỗi đau xé lòng như thế nào, sự căm hận thấu trời và lòng tin chính nghĩa sẽ bị ăn mòn ra sao?
Ta một đời sống vì tín ngưỡng của mình, ta cứ ngỡ sẽ mãi mãi bảo vệ được người ta yêu thương nhưng đâu biết rằng, hài tử sẽ có ngày chết bởi mẫu thân của hắn.
Chính nghĩa là đâu? Niềm tin cứu rỗi những người nô lệ, người bị hại là đâu?
Ha ha ha. Lỗi tại ta. Tại ta. Sở Kiều khổ sở tự giễu mình trong lòng.
" Tú Lệ Vương, chắc ngươi cũng không ngờ mình lâm vào bước đường hôm nay. Nếu ngươi đã ngoan cố như thế. Chi bằng ta tiễn hài tử về suối vàng trước chờ mẫu thân."
" Ngươi!... " Sở Kiều trừng mắt nhìn hắn.
Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, tướng Khuyển Nhung quay sang bảo thuộc hạ:
" Đưa cung tiễn cho ta."
Năm người Sở Kiều lúc này đã bị vây ở giữa chiến trường trước cổng thành Bắc Sóc hai mươi dặm, xung quanh chỉ còn vài tướng sỹ Bắc Yến còn sống sót đứng bảo vệ chủ soái. Đánh cũng không được mà chạy cũng không xong.
" A maaa... hự hự hự..."
" Đừng. Đừng mà..." Sở Kiều rên xiết nhìn mũi tên đang nhắm hài tử. Không kiềm chế được sự sự tức giận cùng đau đớn, nàng lao người về hướng giặc Khuyển, quyết tâm sống chết với hắn.
" Tú Lệ Vương ngươi cẩn thận." Đám người Hạ Tiêu hét lên kinh hãi phía sau.
Quân Khuyển vây quanh nàng, dùng khiêng chèn vào trở lại chỗ lúc này, có người thúc kiếm đâm từ phía sau. Bốn phía bị vây khốn, không thể càn lên được. Sở Kiều đau đớn tột cùng nhìn hài tử đang vùng vẫy trên sợi dây, mắt ướt nhòa, mặt đỏ bừng vì sợ hãi.
Tại ta, lỗi tại ta. Oanh nhi, mẫu thân xin lỗi. Oanh nhiiiii...
Tướng Khuyển từ từ buông tên ra khỏi cung, Sở Kiều khom xuống vội lấy chủy thủ trong người ra, nhưng rất tiếc không còn cái nào. Nàng nhướn người mình bay lên cao, rút kiếm bên hông phóng mũi tên lao đến.
Do hướng nàng đứng gần chỗ tướng Khuyển nên thanh kiếm nàng vung ra căn bản chỉ chống chọi yếu ớt chứ không thể chặn mũi tên được.
Đừnggggggggggggggggggggg...... Yến Oanhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!
Yến thế tử! Hụ hụ... Nhạn Bình nhắm mắt quay qua Hoàn Hoàn gục đầu vào người nàng khóc nức nở.
Tiếng thét vị nữ vương đau xé lòng vang giữa không trung, muốn nứt toạc bầu trời biển máu dưới chân Bắc Sóc quan, lấn át cả tiếng chiêng cồng reo của quân Khuyển. Gió thổi cờ phướng Khuyển Nhung tung bay một góc trời, một màn thê lương cùng căm phẫn tột độ, ánh mắt lửa của nữ vương có thể thiêu sống tướng Khuyển nếu giờ nàng đang đứng trước mặt hắn.
Từ xa nghe tiếng gió rít xìiiii rất ngắn, mũi tên khác xẹt ngang giữa không trung, một góc nghiêng vừa phải lao đến đâm ngang mũi tên đầu bắn ra, khiến nó rớt xuống dưới đất khi vừa chạm đến sống mũi hài tử.
Nhanh như cắt vì tức giận, giặc Khuyển lắp thêm mũi thứ hai xé gió lao về phía trước, lần này quyết tâm cắt đứt dây thừng kia không khoan nhượng.
Cũng từ góc lúc nãy, một mũi tên khác lao mình trong cái chớp mắt của một người, bên tai chỉ kịp nghe tiếng vùuuuu nhẹ thì đã thấy tên của giặc Khuyển vỡ gẫy làm đôi ngay chỗ dây thừng.
Trong tích tắc. Một mũi tên thứ ba được phóng ra từ góc ấy.
Phựtttt!
Đầu nhọn của tên cắm sâu vào lòng ngực chủ tướng Khuyển Nhung, người vừa bắn ra hai mũi tên đoạt mạng hài tử Tú Lệ Vương khi nãy.
Hai mắt hắn chỉ kịp trợn lên nhìn hướng tên bay ra rồi gục đầu tại chỗ. Chúng tướng sỹ Khuyển Nhung kinh hồn bạt vía. Chỉ trong vòng chưa đến ba cái chớp mắt của bọn họ mà hài tử không những không vong mạng, ngược lại chủ soái chết thảm không kịp kêu la. Lòng quân hoang mang, tướng sỹ nhìn nhau trong kinh sợ.
A ma....hụ hụ hụ.... A ma... hụ hụ hụ.
Sở Kiều chưa kịp định hình thì đã thấy bóng người mặc phục bào lục sắc xé gió lao ngựa ngang mặt mình, khói bụi tung mịt mù một mảng trời.
Yếnnn... Nhạn Bình ú ớ kinh hô.
Người mang phục bào lục sắc nhúng người một cái trên lưng ngựa sau đó tung người lên không trung ném mình đến chỗ thanh gỗ bắc ngang treo hài tử. Phựttt. Dây thừng đứt làm đôi, người ôm ngang hông hài tử, hạ cánh tay đang trên xà ngang nhúng mạnh một lần nữa, lao nửa thân người dưới rớt ra khỏi chỗ cọc nhọn. Một lát sau, nam nhân và hài tử ôm nhau đứng dậy. Hài tử hoảng hốt khóc không ngừng trong ngực nam nhân. Nam nhân nhẹ nhàng ôm đầu hắn xoa nhẹ, nói rất khẽ: " A mã đã về. Oanh nhi đừng sợ."
" Hụ hụ hụ... A mã... hụ hụ A mã, Oanh nhi sợ lắm. Hụ hụ..."
Là chàng! Sở Kiều mừng reo trong lòng nhìn bóng dáng nam nhân cùng hài tử đang lẫn lộn trong biển người chỗ xa kia.
Kẹtttttttttttttt.
Từ phía xa, cửa thành nâu sẫm bị gọt giũa của thời gian trở nên bạc màu vang lên một loạt tiếng động chậm rãi, ỳ ạch. Một lát sau, cửa thành Bắc Sóc bị mở bung, hàng ngàn người dân Bắc Sóc mặc áo vải, tay cầm rựa, kích, dao phay, lưỡi liềm, gậy, gộc đủ loại đồng loạt ào ra quyết chiến. Khí thế không hừng hực như vũ bão kỵ binh Tú Lệ Vương nhưng cũng đủ sức khiến kẻ thù kinh hãi bởi sự kiên định cùng niềm tin quyết tử của bọn họ.
Từ trên cao nhìn xuống Bắc Sóc quan như bầy ông vỡ tổ. Người người lớp lớp tràn ra khí thế vũ bão, nét mặt tức giận như đang căm hận nhưng tay vẫn không ngừng giơ nấm đấm lên xuống đều đặn cùng đoàn người.
Tiếng la tung hô khẩu hiệu: Bắc Yến mãi trường tồn! Bắc Yến mãi trường tồn! Bắc Yến mãi trường tồn!
Đi về hướng Tây, vó ngựa của vài viên tướng đi trước, phía sau là đoàn người áo vải chạy bộ theo sau, trên tay bọn họ cũng có dao, rùi, búa, liềm, cuốc, gậy... Hướng Nam cũng có một đoàn người ngựa như thế. Tất cả khí thế hừng hực, tiếng tung hô khẩu hiệu Bắc Yến làm kinh hãi cả một nửa đại lục Tây Mông.
Tất cả bọn họ đều là quan quân giữ thành cùng dân chúng Bắc Sóc quan, Vạn Thành, Xích Độ thành và vài vùng lân cận, mọi người đều quyết tâm sống chết giữ Bắc Sóc quan. Cho nên trong trận chiến hôm ấy, nếu một trong số họ ngã xuống thì vẫn có người Bắc Yến khác đứng lên.
Theo sau đoàn quan quân trấn thành phía Nam là bóng ngựa kỵ binh cờ hiệu chữ Yến cùng chim ưng trên nền vải đen tung bay phất phới giữa không trung.
Bắc Yến mãi trường tồn tinh thần bất khuất, bất phục và quả cảm nhất mọi thời đại của đại lục Tây Mông!
Sở Kiều, Hạ Tiêu, Nhạn Bình, Hoàn Hoàn, Cảnh Dân, Sỹ Thanh, mọi người đều nhìn nhau nở nụ cười hạnh phúc. Những con cừu Bắc Yến đã nổi giận, mà sự nổi giận ấy thật kinh người có thể nuốt chửng mọi kẻ thù bằng khí thế của mình. Người này ngã xuống, người khác sẽ đứng lên.
Một sự bền bỉ ngoan cường khiến bọn giặc Khuyển Nhung phải kinh hồn bạt vía bỏ chạy khắp nơi. Mà sau trận chiến ấy, Khuyển Nhung tuyệt nhiên không bao giờ dám dây dưa với Bắc Yến hay càn quấy gì nữa. Bọn chúng khiếp sợ tinh thần chiến đấu quyết tử của Bắc Yến, nể phục sự kiên định cùng lòng dũng cảm của đoàn kỵ binh Tú Lệ Quân cùng vị nữ vương tuyệt sắc nhưng anh hùng bất khuất đến phải ngưỡng mộ.
Lịch sử Tây Mông khi ghi lại giai đoạn khốc liệt ấy, mọi người đều hoảng hốt lo sợ. Nếu như, nếu như vị nữ vương ấy phút chốc thay đổi quyết định của mình, quyết tháo chạy về đế đô thì liệu những con cừu Bắc Yến kia có đủ dũng khí đứng dậy hay Bắc Sóc quan lại bị rơi vào tay người Khuyển?
Nếu như vậy thì một trận máu tanh nữa sẽ nổi lên khắp đại lục trung nguyên lẫn biên giới phương Bắc người Khuyển, liệu có dân tộc nào khác cũng đang dòm ngó lăm le lấn chiếm trung nguyên? liệu có ngồi yên hay sẽ nhảy vào tranh đoạt thiên hạ một lần nữa?
Tất cả đều là một ẩn số. Mà chính vị nữ vương trẻ ấy, Tú Lệ Vương người đã làm nên kỳ tích, đánh bại mọi âm mưu đang rắp tâm hoặc sắp sửa bành trướng của các thế lực ngoại bang đều khiếp sợ và thu vó ngựa của mình. Sự tồn tại của nàng là mối đe dọa cùng nể sợ đối với bọn họ.
...
Tối hôm ấy, nàng ở chỗ Yến Oanh dỗ dành hài tử một lúc lâu vì Oanh nhi còn quá nhỏ để chịu phải đả kích lớn như vậy. Sau khi cơm nước xong xuôi, nàng đặt hài tử vào giường cho đến khi hắn ngủ thiếp đi mới thật sự yên tâm đi về phòng mình.
Khi Yến Tuân thu xếp xong việc quân cơ cùng số dân bị tử trận và trọng thương xong mới trở về phủ, chàng có ghé thăm Oanh nhi nhưng thấy hắn ngủ rồi nên rảo bước qua chỗ Sở Kiều thăm nàng một chút.
" Ta vào được không?" Yến Tuân hỏi nhẹ người bên trong.
" Uh, người vào đi." Sở Kiều dịu dàng đáp lại.
Chỉ mới nửa ngày không gặp nhau mà thấy như đã trải qua cả một đời người. Khi đang trong lòng địch. Nàng cứ ngỡ suốt đời này bọn họ sẽ không bao giờ được gặp nhau nữa. Nên cảm giác thương tâm bị dồn nén kịch liệt. Nhưng giờ đối diện với người trước mặt, muôn vạn lời nói đều trở nên dư thừa vô cùng. Chỉ cần nhìn chàng thì mọi lo âu đều thoáng bay sạch. Chàng vẫn luôn như thế, vẫn xuất hiện khi nàng bế tắc nhất, khi nàng cần chàng nhất.
" Nàng có bị thương ở đâu không? Ta mang ít thuốc qua cho nàng tiện tay dùng." Yến Tuân ôn nhu nhìn nàng thật lâu mới nói mục đích thật sự của việc đến thăm nàng.
" Ta không sao. Chỉ bị thương nhẹ ngoài da, không nghiêm trọng. Đa tạ người."
" Uh. Vậy ta đi đây." Nói đoạn Yến Tuân đứng dậy nhìn nàng đầy uẩn chứa, sóng mắt êm đềm như nước, một lát sau người cũng quày quả trở ra cửa.
" Đừng! Đừng đi!" Sở Kiều vội chạy theo người phía trước như ngỡ chậm một phút giây nữa thôi người đó sẽ biến mất vĩnh viễn, luồn nhẹ đôi tay nhỏ của mình qua hai cánh tay Yến Tuân, vội vàng ôm lấy vòng eo chàng, siết chặt như sợ người trong lòng sẽ vùng chạy khỏi mình.
" Ta không cho chàng đi đâu hết! Yến Tuân. Từ giờ trở đi, ta sẽ không bao giờ rời xa chàng, cũng sẽ không để chàng rời khỏi ta." " Đừng đi đâu hết nữa. Ta xin chàng."
Vòng tay Sở Kiều đã ôm trọn người Yến Tuân từ phía sau. Hơi thở nữ nhân gấp gáp phả sau lưng nam nhân khiến người bất giác dâng sóng tình mênh mang.
" Yến Tuân, là ta đã sai. Ta hối hận đã rời bỏ chàng. Ta xin lỗi. Ngàn lần xin lỗi!
Ta đã quyết định sẽ không giấu chàng mãi nữa. Ta sẽ khiến chàng lấy lại trí nhớ của mình. Dù cho chàng có chịu sự dày vò, chịu bao đau đớn cùng bi thương, ta sẽ cùng chàng đương đầu với chúng. Ta sẽ không chỉ bảo vệ chàng từ phía sau. Ta sẽ cùng chàng vượt qua những chướng ngại trong lòng chàng. Cho dù có xuống địa ngục một lần nữa. Ta không hề hối hận, ta sẽ đi cùng chàng. Đời này, kiếp này. Vĩnh viễn không rời xa."
" Yến Tuân, ta yêu chàng. Rất, rất yêu chàng."
Trước mắt Sở Kiều một màng bóng nước lai láng, nước làm ướt đẫm một vùng lưng áo Yến Tuân. Những lời này nàng chưa kịp nói ra bao lâu nay, tiếng yêu thương kia cứ ngỡ không nói người trong lòng cũng sẽ biết, nên cuối cùng đến khi lâm vào cảnh ngươi đi kẻ ở mới biết ba tiếng " Ta yêu chàng" nó quý giá biết bao nhiêu. Là nàng hối hận, là nàng yêu nhưng không nói hết lời trong lòng, bây giờ nàng chỉ mong Yến Tuân, chàng có thể biết được người trong lòng nàng thật sự là ai? Bao nhiêu năm rồi, nàng vẫn thế, vẫn yêu chàng tận tâm can sâu thẳm, mãi mãi không thể dứt ra được.
Người trong lòng dường như cũng thổn thức, tiếng tim đập liên thanh, Yến Tuân giơ hai tay lên nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng xoa xoa rồi dần tháo nới đôi tay đang siết chặt quanh eo mình ra, dịu dàng quay người ra phía sau, hơi thở phả lên đôi môi xinh như mộng của người bên dưới.
Hai cánh tay nam nhân đã ôm trọn người nàng, môi chàng ép sát môi nàng, vô cùng thô bạo bờ môi kia đã nhanh chóng chiếm trọn khuôn miệng nhỏ, chàng đưa răng mình cắn nhẹ lên đầu lưỡi nàng. Nghe hơi đau nơi đầu lưỡi nhưng vị ngọt của thanh âm yêu thương như điên cuồng vũ bão. Đau thương lẫn yêu thương cuộn trào bao nhiêu năm chất chứa, giờ đây như cơn sóng tình cuồn cuộn tràn bờ cuốn theo bao ủy khuất cùng nhớ nhung xa cách.
Đôi tay nàng cũng vươn đến ôm người vào lòng, hai bàn tay siết nhẹ vào lưng chàng. Đường như hỏa lực trong người nam nhân cuộn lên ngày một mãnh liệt. Hai tay người dò xét thô bạo trên lưng nàng, một tay đưa lên gần cổ cố giữ thăng bằng cho nàng. Tay bên dưới đặt ngay hông nàng, siết chặt người nàng vào mình chặt hơn. Nàng nghe thanh âm bên dưới mình như trỗi dậy, cảm giác lâng lâng ùa vào xâm chiếm cả người mình.
Máu thịt như muốn nổ tung bởi luồng điện mạnh mẽ đang luân chuyển. Trong phút chốc, nam nhân đã luồng tay vào vạt áo lưng nàng, nhẫn nại tìm kiếm khắp nơi trong vô định, hơi thở hai người càng trở nên gấp gáp hơn, gió từ đâu đã lùa vào da thịt nghe một vùng mát rượi.
Xiêm y lần lượt đã bị rũ bỏ. Nàng như thất thần trong không gian. Yến Tuân phẩy tay tắt ngọn đèn cuối cùng trong phòng. Ánh trăng le lói ngoài mành cửa càng làm khung cảnh bên trong thêm ủy mị và nóng bỏng. Yến Tuân hai tay bế thốc nàng lên, chưa kịp đặt nàng lên chính giữa giường thì đôi môi kia đã thèm khát vùng da thịt cao vút trên ngực nàng. Hơi thở Yến Tuân ngày một gấp gáp trên vùng đồi núi ấy, đôi tay như muốn nghiền nát sự mẫn cảm của vũ trụ hồng hoang. Nàng run người rên xiết trong vô định. Yếnn Tuânnn. Yếnnn Tuânnnn.
Bắc Yến, tín ngưỡng, dân sinh, chiến tranh, tàn khốc... Tất cả đều trôi dạt ở miền trời xa xăm nào đó, quang cảnh trước mắt nàng chỉ còn màu trắng xóa, hư vô cùng muôn vàn cảm xúc tê dại. Tiếng rên ú ớ mãi không ngừng vang lên.
Nàng vươn đôi tay nhỏ kéo chặt người Yến Tuân vào mình, người trong lòng yêu thương bao năm chồng chất, cứ gần rồi lại xa nên cảm giác muốn giữ thật chặt tham lam hơn để chiếm trọn tinh hoa cùng thân xác ấy một cách trọn vẹn nhất.
Hơi thở của Yến Tuân cùng bàn tay gầy nhám do chinh chiến nhiều năm trời ấy lần lượt đánh dấu lãnh thổ của mình trên mọi vùng da thịt trên người nàng. Vừa dịu dàng nhưng lại mãnh liệt, chàng từ từ tiến sâu hơn vào vùng hoang sơ chỗ ủy dị nhất trên người nàng. Cảm giác đau đớn xen ngang bứt nhẹ trên bầu trời tối om, sau đó là một vùng vũ trụ bao la của dư vị ngọt ngào yêu thương cuồn cuộn. Sóng tình dâng miêng mang vô định của trời đất, cực khoái và hoan lạc đến tột cùng!
Bóng người nhấp nhô trong đêm bên mành liễu suốt một đêm dài cho đến khi ánh mặt trời đầu tiên hé dần trên đỉnh Hồi Sơn, hai thân ảnh mới dần thả lòng nằm bên cạnh nhau chìm vào sự mệt mỏi.
Ngày mai, một kỷ nguyên mới trên bầu trời Bắc Yến, đánh dấu một tình yêu vĩnh hằng, vĩnh kết đồng tâm của hai đứa trẻ lưu lạc côi cút dưới chân thành Chân Hoàng Đại Hạ năm nào.
Họ đã cùng sống sót bên nhau sau bao biến cố, sau đó vẫn bền bĩ nắm chặt tay nhau đi tiếp cuộc hành trình dài không mệt mỏi của mình. Đời người là vô thường nhưng khi họ còn cần nhau thì mọi chông gai chỉ là rào cản thấp bé và nhỏ nhoi.