Soda Chanh Đá

Chương 7




Edit: Cháo

Lúc Thiệu Khê và Khương Đào mua xong đồ thì đã gần 9 giờ. Trời nắng đến dọa người, vừa ra khỏi siêu thị là Khương Đào bung ô lên che nắng, một tay xách đồ, tay kia che ô cho hai người.

“Để tôi xách giúp cậu.” Thiệu Khê vừa nói vừa giơ tay ra về phía túi đồ trong tay Khương Đào.

“Không cần đâu, tôi xách được mà.”

Bàn tay đang giơ ra lúng túng ngừng giữa không trung, quá nửa giây sau Thiệu Khê lại hướng về phía chiếc ô của Khương Đào, “Vậy để tôi cầm ô cho.”

“Sao cậu cứ muốn cướp đồ trên tay tôi thế?” Khương Đào bất đắc dĩ nói.

“Cậu mặc đẹp đi bên cạnh tôi như vậy, còn xách đồ che ô cho tôi nữa, người khác sẽ nhìn tôi như thế nào đây.” Thiệu Khê lẩm bẩm cầm lấy ô từ trong tay Khương Đào, “Người tôi cao, cầm tiện hơn, để tôi cầm cho.”

“Ài.” Khương Đào thở dài, “Vậy cậu không nghĩ xem, cậu đi bên cạnh tôi, xách đồ che ô cho tôi, người khác thấy sẽ nghĩ quan hệ giữa hai chúng ta là thế nào?”

Thiệu Khê sửng sốt, xấu hổ nói: “Có quan hệ thế nào được chứ!”

Đang nói chuyện, sau lưng có tiếng người gọi tên Thiệu Khê. Thiệu Khê quay đầu lại nhìn, là Sầm Úc – một người bạn ở lớp kế bên của hắn. Sầm Úc chạy bước nhỏ đuổi theo, đi tới bên cạnh Thiệu Khê: “Ông… đi siêu thị hả?”

“Ừ, đi mua chút đồ cho nhà.” Thiệu Khê liếc thấy cặp sách của cậu ta, “Ông tới thư viện?”

“Ừ, nhà trên tầng nhà tôi đang sửa, ồn quá thể.”

“Tầng trên nhà tôi gần đây cũng có người sửa nhà, nhà cũ gần 10 năm rồi còn gì để mà sửa chứ, chẳng thể hiểu nổi.”

...

Hai người tán gẫu mấy câu, Sầm Úc đột nhiên nghiêng đầu nhìn Khương Đào không nói lời nào.

Cậu ta không biết Khương Đào, hôm nay ra ngoài Khương Đào còn trang điểm, nhưng dù gì cũng học cùng khối với nhau, bình thường vẫn có thể gặp phải ở hành lang, Thiệu Khê không biết cậu ta có nhận ra Khương Đào hay không, căng thẳng nói: “À, cậu ấy…”

Thấy Thiệu Khê ấp úng, Sầm Úc lập tức giác ngộ: “Ồ — đối tượng của ông?”

Thiệu Khê sửng sốt: “Đâu có!”

Sầm Úc không tin lắm nhìn một vòng cái tay đang cầm ô che của Thiệu Khê, lẩm bẩm: “Đúng thì có sao, tôi có thể báo với thầy ông là ông yêu sớm chắc.”

“Thật sự không phải mà!” Thiệu Khê có miệng mà không thể giải thích, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.

Sầm Úc không đồng tình huých cánh tay Thiệu Khê, “Ông nhỏ giọng chút có được không, cô ấy nghe vậy không buồn chết mới là lạ đó.”

Thiệu Khê hít một hơi thật sâu, cảm thấy sắp không hít thở nổi luôn rồi: “Cậu ta có gì mà buồn chứ?”

“Lạy ông luôn, sáng sớm người ta đã ăn mặc đẹp như vậy ra ngoài, còn đi siêu thị với ông …” Nói được nửa câu, Sầm Úc cúi đầu nhìn túi đồ trong tay Thiệu Khê, ” — mua trứng gà? Ông có hiểu con gái hay không hả? Nếu không phải là yêu thì ông đánh vẹo đầu tôi luôn đi?”

“Giờ tôi muốn đánh vẹo đầu ông luôn đây.” Thiệu Khê lạnh mặt nhìn cậu ta.

“A! Xe bus tới rồi, tôi đi trước đã!” Sầm Úc nói xong thì chạy về đằng trước. Được chừng 10m thì quay đầu lại, nháy mắt với Khương Đào: “Tạm biệt chị dâu —!”

“Chị …!” Thiệu Khê bị làm cho chấn động, không thể tin được nhìn bóng Sầm Úc biến mất khỏi trạm xe bus. Hắn ngẩn người, quay đầu nói: “Sao cậu không giải thích gì vậy?”

Khương Đào vô tội nói: “Tôi cho rằng cậu muốn người khác hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta.”

“Tôi nói vậy lúc nào chứ!”

Khương Đào nhìn cái tay đang cầm ô của Thiệu Khê một cái.

Thiệu Khê có miệng mà không thể phân trần: “Tôi —“

“Được rồi được rồi, tôi hiểu mà.” Khương Đào trấn an nói, “Ai mà chẳng muốn có bạn gái đáng yêu chứ?”

“Tôi, cậu …” Thiệu Khê lắp bắp nửa ngày, cuối cùng quyết định không tiếp lời Khương Đào nữa. Hắn chán nản nói: “Tên kia lắm mồm lắm, cậu ta nhất định sẽ tung tin khắp trường nói rằng chúng ta yêu nhau!”

“Tôi thì thấy chẳng sao cả.” Khương Đào lạnh nhạt nói.

Chẳng sao cả?

Gì mà chẳng sao cả?

Bị người ta nói ‘Đang yêu đương với Thiệu Khê’ … mà cũng chẳng sao cả?

Thiệu Khê ngẩn ra, bất giác quay mặt sang nhìn Khương Đào.

Thiệu Khê dường như không khống chế được vẻ mặt của mình, cơ thịt nhăn nhó vặn vẹo rất kì quái. Hắn cảm thấy có lẽ mình đang lộ ra sự bối rối rõ ràng, hoặc là có sự mong chờ nào đó mà hắn tự cho rằng mình đã giấu rất tốt — Tóm lại là, vẻ mặt hiện giờ của hắn nhất định rất kì quái.

Khương Đào nghiêng đầu nhìn hắn mấy giây, trong mắt từ từ nhiễm chút ý cười.

“Bởi vì trong trường không ai biết tôi mặc như thế này cả.”

Khương Đào nhẹ nhàng nói.