Soda Chanh Đá

Chương 27




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cháo

Mùa thu năm nay rất ngắn.

Thời gian trôi đi rất nhanh, khi Thiệu Khê và Khương Đào bắt đầu thích nghi với cuộc sống Đại học thì thấm thoắt đã đến mùa mặc áo lông.

Có lẽ do Khương Đào sợ lạnh nên Thiệu Khê cảm thấy cậu dường như càng bám người hơn so với mùa hè. Trước kia Thiệu Khê luôn là người quấn lấy Khương Đào đòi ôm đòi hôn, giờ cứ mỗi khi rảnh rỗi hay ở nơi không người là Khương Đào sẽ chủ động hôn hắn.

Nếu nói có chỗ nào không ổn thì đó chính là sau khi đã quen thuộc với động tác ôm hôn thân mật rồi, Thiệu Khê dần bắt đầu cảm thấy không đủ thỏa mãn.

Thật ra Khương Đào đã nói rồi.

— “Muốn làm gì với tớ cũng được hết”.

Mới đầu Thiệu Khê cho rằng Khương Đào chiều theo ý mình nên mới nói vậy, nhưng sau đó hắn phát hiện, Khương Đào thật sự như lời cậu nói, mặc kệ Thiệu Khê muốn làm gì, cậu cũng sẽ đồng ý.

Thiệu Khê muốn nắm tay, Khương Đào cho hắn nắm; Thiệu Khê muốn hôn cậu, Khương Đào liền kéo hắn tới chỗ không người để hôn. Có lúc Thiệu Khê hưng phấn không biết nặng nhẹ, cắn rách môi Khương Đào, Khương Đào cũng không bực tức, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, cứ như cái người mới rồi bị hôn đến nỗi đứng không vững trong con ngõ nhỏ kia không phải là cậu vậy. Thiệu Khê nói xin lỗi xong lại muốn hôn, cậu cũng thuận theo nhắm mắt ngẩng mặt lên, để Thiệu Khê nắm tay liếm lên đôi môi đang rỉ máu kia.

Cậu càng như vậy, trong lòng Thiệu Khê càng ngứa ngáy khó chịu. Hắn biết nếu hắn muốn thuê nhà nghỉ với Khương Đào thì chắc chắn cậu sẽ không từ chối, nhưng chính bởi vì Khương Đào cứ chiều theo ý hắn không thèm phân rõ ranh giới như vậy, Thiệu Khê càng cảm thấy hắn cần phải tôn trọng Khương Đào hơn.
Kỳ thi giữa kì vừa qua không lâu, tháng Mười hai đã tới. Đầu tháng có một trận tuyết đổ xuống, nhiệt độ giảm mạnh. Khương Đào mặc đồ cotton từ rất sớm, sau khi tuyết rơi nhiệt độ giảm xuống, cậu lập tức đổi sang áo khoác lông.

Buổi tối 9 giờ 20 phút, điểm danh xong, Khương Đào đến lớp Thiệu Khê chờ hắn tan giờ tự học. Thiệu Khê nhận được tin nhắn của Khương Đào, bạn cùng lớp vừa điểm danh tên Thiệu Khê xong, hắn ôm luôn cặp sách khom người chạy ra khỏi phòng học.

Thiệu Khê đứng ở cửa nhìn xung quanh, một lúc lâu mới nhìn ra có người đang quay mặt ngồi rúc trong góc tường, áo khoác lông căng phồng, túi đeo chéo hằn ra một vết rất sâu trên áo.

Thiệu Khê nhìn bóng lưng bị cóng đến đáng thương của Khương Đào, đầu nóng lên đi về phía trước bế Khương Đào lên từ đằng sau. Áo khoác của Khương Đào rất mềm, Thiệu Khê cảm nhận được tay của mình ôm phải một đụn áo to rồi mới ôm được đến Khương Đào.

Khương Đào đang cúi đầu nghịch tay, cậu nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm bổng lên vòng hai vòng trên không trung, rồi mới được Thiệu Khê thả xuống đất,

Khương Đào không hiểu gì quay lại, mờ mịt nhìn Thiệu Khê.

Thiệu Khê cúi đầu nhìn Khương Đào. Mặc dù cậu không tỏ vẻ gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy Khương Đào đáng yêu không chịu được. Trên thực tế, ở trong mắt Thiệu Khê, Khương Đào chưa có lúc nào không đáng yêu cả, thậm chí trình độ đáng yêu còn tăng dần theo thời gian hẹn hò với nhau, Khương Đào thường xuyên bị Thiệu Khê kéo vào một góc không người ôm hôn nửa ngày trời mới buông. Mới đầu cậu còn bị sự nhiệt tình bất ngờ của hắn dọa cho giật mình, nhưng lâu dần cũng quen luôn rồi.

Thiệu Khê đang vân vê tay áo mềm nhũn của Khương Đào, Tạ Dật đi tới từ phía sau, giật mình nói: “Cậu — hai cậu mới nãy sao lại ôm nhau thế?”

“Hả?” Thiệu Khê sửng sốt, lập tức vắt óc nói, “À, ờ, Khương Đào nói dạo này cậu ấy gầy đi, tôi… tôi cân thử ấy mà!”

“Thế à?” Tạ Dật nói, “Có cân được không?”

“Được chứ sao!” Thiệu Khê nói một cách nghiêm túc.

“Ờ…” Tạ Dật nghi ngờ đi tới trước mặt Khương Đào, vòng tay ôm lấy cậu.

Thiệu Khê sững người.

Tạ Dật thả Khương Đào xuống, không hiểu được nói: “Chả thấy gì cả.”

Lúc này, một bạn cùng phòng khác của Khương Đào cũng đi tới, tò mò nói: “Các cậu làm gì đấy?”

Tạ Dật giải thích: “Thiệu Khê nói ôm người ta xoay một vòng có thể biết được cân nặng của người ấy.”

“Ế vậy sao.” Đối phương nghi ngờ đi tới.

Trong đầu Thiệu Khê vang tiếng cảnh báo, hắn còn chưa kịp nói gì, cậu bạn kia đã ôm lấy Khương Đào, ỷ vào sức lớn xoay Khương Đào mấy vòng trên không không chịu thả xuống. Khương Đào đầu choáng óc váng, bực mình nói: “Đừng ôm nữa!”

Tạ Dật gãi đầu: “Vừa rồi Thiệu Khê ôm cậu không phải cậu vui lắm sao?”

“Cậu đi mà ôm bạn gái cậu ấy!” Thiệu Khê nổi giận kéo Khương Đào đi, được mấy bước thì quay đầu nhìn hai người họ một cái: “Cạn lời!”

Tạ Dật khóc tiếng cún: “Sao cả cậu ta cũng tức giận vậy!”

ảnh minh họa

“Có lẽ sắp thi cuối kì, thời tiết lại lạnh khiến người ta dễ nóng nảy hơn.” Bạn cùng phòng nhìn bóng lưng Thiệu Khê và Khương Đào đã đi xa nói.
Thiệu Khê kéo Khương Đào ra khỏi tòa dạy học, đi qua khúc ngoặt tới nơi không có người, hắn đột nhiên xoay người lại ôm lấy Khương Đào.

Khương Đào không hiểu gì vỗ vỗ lưng hắn: “Sao thế?”

Thiệu Khê chôn mặt vào cổ Khương Đào, ồm ồm nói: “Sao bọn họ lại thế chứ…”

Khương Đào bật cười: “Bạn bè thân thiết không phải như vậy sao? Ôm vai bá cổ ấy.”

Thiệu Khê gác trán lên vai Khương Đào, tủi thân nói: “Tớ biết chứ, nhưng mà tớ không vui —“

Khương Đào sờ lưng hắn mấy cái, thấy xung quanh bốn bề vắng lặng thì ôm mặt Thiệu Khê lên, hôn lên môi hắn một cái.

“Đừng buồn, chúng ta ra cổng Nam ăn khuya, được không?”

“Ừ.” Thiệu Khê chu môi, “Hôn thêm cái nữa.”

Hắn nói xong, hai tay đã vòng ra sau gáy Khương Đào, hôn một nụ hôn ướt át với cậu.

Hôn xong, Thiệu Khê sờ tóc Khương Đào một cái, hơi thở không đều nói: “Tóc cậu đã dài thế này rồi.”

“Ừ.” Khương Đào đáp.

Từ sau khi thi Đại học xong, Khương Đào chưa đi cắt tóc lần nào. Ngoại trừ hai lần đi cắt tóc mái hồi tháng Mười và cuối tháng Mười một ra thì cứ để mặc cho tóc tự dài.

“Muốn nuôi dài sao?” Thiệu Khê hỏi.

“Không biết nữa.” Khương Đào cọ má vào tay hắn, “Tạm thời chưa muốn cắt ngắn.”

Thiệu Khê nhìn Khương Đào, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ Khương Đào với mái tóc dài.

Chất tóc Khương Đào rất tốt, đen nhánh bóng mượt, nếu nuôi dài nhất định sẽ rất đẹp. Lần trước Khương Đào nói cậu không có bộ tóc giả ngắn vừa nào, nhưng nếu Khương Đào nuôi tóc dài đến vai, thì Thiệu Khê vẫn có được một cậu bạn trai tóc ngắn ngang vai rồi.

Lúc nãy trong lớp tự học Thiệu Khê nghe hai nữ sinh nói chuyện phiếm, họ nói trước khi ra ngoài chơi sẽ uốn tóc cho nhau. Khi đó hắn nghĩ, chờ tóc Khương Đào dài rồi, hắn cũng sẽ mua máy uốn tóc cầm tay cho Khương Đào, như thế Khương Đào muốn tạo tóc thành kiểu gì cũng được —

“Đang nghĩ gì đấy?” Khương Đào sờ khóe môi Thiệu Khê, “Vui vậy sao.”

Thiệu Khê nhìn Khương Đào, lại bắt đầu không kìm lòng được mong chờ tương lai sắp tới. Hắn ôm mặt Khương Đào, hôn chóc chóc lên gò mà và môi Khương Đào: “Tiểu Đào, tớ yêu cậu lắm Tiểu Đào à.”

Khương Đào bị hắn chọc cười: “Gì vậy chứ…”

Mặc dù cảm thấy không hiểu nổi, nhưng cậu vẫn hôn trả Thiệu Khê.

“Tớ cũng yêu cậu.” Khương Đào nói.