Soda Chanh Đá

Chương 23




Edit: Cháo

Mùa hè ăn không ngồi rồi trôi qua rất nhanh.

Cuối tháng Tám, Thiệu Khê và Khương Đào bắt đầu thu dọn đồ đạc đến trường học. Ngày lên đường, Khương Đào muốn mang con gấu Teddy cỡ bự đến trường, nhưng Thiệu Khê cảm thấy quá phiền toái, vì vậy đặt một con y đúc cho Khương Đào, gửi thẳng đến trường. Thiệu Khê đặt ngày rất chuẩn, hôm bọn họ đến trường vừa vặn nhận được tin hàng đến.

Chuyên ngành Thiệu Khê và Khương Đào ngay sát nhau, lúc phân kí túc được chia vào hai phòng đối diện, Thiệu Khê ở phòng 407, Khương Đào ở phòng 408. Buổi chiều, người nhà của Thiệu Khê và Khương Đào lần lượt đưa hai người họ đến trường, cha mẹ Thiệu Khê sửa soạn phòng kí túc cho hắn xong, vì sợ gặp phải giờ cao điểm nên về sớm. Thiệu Khê chào hỏi với bạn cùng phòng xong thì đến bưu cục chuyển phát nhận gấu Teddy của Khương Đào rồi mang đến phòng 408.

Khương Đào đang ngồi trước bàn của cậu nghịch di động, nhìn thấy Thiệu Khê đi vào, ngón trỏ chọc chọc màn hình di động nói: “Tớ đang nhắn tin cho cậu đây.”

Thiệu Khê cười nói: “Không phải đã tới rồi sao.”

Hắn vừa nói, vừa đảo mắt nhìn qua bạn cùng phòng của Khương Đào. Phòng của Khương Đào mới có một bạn tới, đang bận sửa soạn đồ, không chú ý tới hai người họ. Trong lòng Thiệu Khê dâng lên một cảm giác rất chi là vi diệu, giống như hồi nhỏ chơi đùa nghịch ngợm với các bạn mà không bị người lớn bắt được vậy, có một cảm giác ngọt ngào bí mật. Hắn nghĩ vậy rồi nhìn Khương Đào, Khương Đào cũng nhìn hắn hai giây, nháy mắt một cái, không nhịn được bật cười.

Bạn giường bên của Khương Đào tên Tạ Dật nghe tiếng thì quay lại: “Hai cậu cười gì đấy?” Nhìn thấy con gấu Teddy Thiệu Khê vác trên vai, cậu ta lùi lại ngước nhìn, “Ôi vãi, con gấu to thế.”

Thiệu Khê đặt con gấu lên giường Khương Đào, đắc ý nói: “Của cậu ấy đấy.”

Tạ Dật cũng lôi ra một con gấu bông trong túi đồ của mình ra lắc lắc, “Tôi cũng có.”

Thiệu Khê nhìn đồ chơi của cậu ta một cái: “Của cậu đâu to bằng cậu ấy.”

Tạ Dật bóp con gấu hai cái: “Nhưng của tôi rất mềm.” Cậu ta nói, “Bạn gái tôi tặng đấy.”

Cảm giác hiếu thắng kì quái đột nhiên dâng lên trong lòng Thiệu Khê: “Con gấu này cũng do bạn gái cậu ấy tặng.”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Khương Đào, Khương Đào một tay chống đầu, cười như không nhìn Thiệu Khê. Thiệu Khê nghẹn họng: “Nhìn gì chứ?”

Khương Đào lắc đầu.

Tạ Dật nhìn Khương Đào: “Cậu có bạn gái à.” Cậu ta nói, “Bạn gái tôi bảo tôi giới thiệu đối tượng cho bạn thân của cô ấy, bảo nhất định phải là một anh đẹp trai.” Cậu ta quay sang Thiệu Khê, “Cậu có đối tượng chưa?”

“Cậu ấy có rồi.” Khương Đào đột nhiên mở miệng nói.

“Cậu ta cũng có rồi sao.” Tạ Dật hơi há miệng, mắt nhìn hai người họ, “Hai cậu đều mới tới sao biết đối phương có đối tượng hay chưa vậy?”

“Bọn tôi biết chứ.” Thiệu Khê khoác vai Khương Đào, “Bọn tôi ở bên nhau từ hồi mẫu giáo kìa.”

“Ồ —” Tạ Dật nhìn chằm chằm vào hai người, “Thế lâu thật đấy.”

“Đi ăn chưa?” Thiệu Khê vỗ vai Khương Đào một cái.

Khương Đào đồng ý đứng lên, quay đầu hỏi Tạ Dật: “Mua đồ ăn cho cậu nhé?”

“Không cần đâu, cám ơn.” Tạ Dật đau khổ, “Tôi còn nhiều đồ phải dọn lắm, các cậu không cần để ý đến tôi đâu.”

Khương Đào gật đầu. Vừa mới theo Thiệu Khê ra khỏi cửa, đã bị hắn kéo vào phòng đối diện, bạn cùng phòng của Thiệu Khê ra ngoài cả rồi, đèn cũng tắt, trong phòng đen thui.

“Không phải muốn đi ăn cơm sao?” Khương Đào hỏi.

Thiệu Khê khóa chặt cửa lại, ôm Khương Đào, đặt cằm lên bả vai cậu.

“Ôm một chút.” Thiệu Khê rầu rầu nói, “Cả ngày không được ôm rồi.”

Khương Đào lùi lại nửa bước, dựa vào cửa, cũng vòng tay quanh eo Thiệu Khê.

Hai người cứ im lặng ngây người như vậy mấy giây, Thiệu Khê chôn mặt vào gáy Khương Đào hít sâu một hơi: “Thơm thật.”

“Cậu là chó à.” Khương Đào dở khóc dở cười.

“Tớ mới đổi nước giặt quần áo.” Khương Đào nói, “Nếu cậu muốn dùng, chúng ta có thể dùng chung.”

“Tớ không cần.” Thiệu Khê nhăn mặt, “Tớ không muốn trên người mình có mùi sữa đâu, kỳ lắm.”

“...” Khương Đào buông tay đang ôm Thiệu Khê ra.

Thiệu Khê vội bổ sung: “Ấy, ấy tớ nói sai rồi, tớ dùng thì kỳ nhưng cậu thì không đâu!”

Tay Khương Đào đè lên bả vai Thiệu Khê, hơi đẩy hắn ra.

Thiệu Khê giống như keo dán, ôm Khương Đào không chịu buông: “Cậu dùng, cậu dùng rất đáng yêu!”

“...” Khương Đào nhịn cười nhìn hắn.

“Thật đấy!” Vẻ mặt Thiệu Khê rất nghiêm túc, giống như đang tuyên thệ vậy.

Khương Đào cuối cùng vẫn bị hắn chọc cười: “Được rồi được rồi.” Cái tay đẩy Thiệu Khê không dùng sức nữa, Thiệu Khê lập tức ôm chặt lấy cậu vào ngực.

Thiệu Khê thở dài một cái, chôn mặt bên cổ Khương Đào cọ qua cọ lại, mè nheo nói: “A — Nhớ cậu quá đi.”

Khương Đào vuốt vuốt tóc Thiệu Khê, cứ như đang xoa đầu con cún con ở nhà bà nội: “Hôm qua còn đi mua đồ cùng nhau còn gì.”

“Nhưng không được nắm tay.” Thiệu Khê ngẩng mặt lên, đáng thương nhìn cậu: “Khi nào thì cậu mặc váy? Tớ muốn nắm tay cậu ở bên ngoài.”

“Cậu nói gì thế, sao tớ mang váy đến kí túc được.” Khương Đào bất đắc dĩ xoa xoa mặt hắn, “Chỉ mặc ở nhà được thôi.”

“Được rồi —“

“Cuối tuần là được về nhà.”

“Ừ.” Thiệu Khê nắm tay Khương Đào không chịu buông.

Khương Đào bị Thiệu Khê hết nắm lại ôm chừng 10 giây, nhẹ giọng dò hỏi: “Đi ăn cơm đi?”

“Ừ.” Thiệu Khê buông Khương Đào ra, sửa sang lại quần áo bị mình làm cho xốc xếch của Khương Đào, hai người cùng nhau đẩy cửa rồi đi ra ngoài.