Soda Chanh Đá

Chương 14




Edit: Cháo

— Không ngủ được.

Thiệu Khê trợn tròn mắt trong bóng tối, im lặng nhìn ánh trăng hắt qua khe hở cửa sổ chiếu lên trần nhà.

Hắn trở mình, cầm di động bên gối lên nhìn một cái: 0 giờ 5 phút.

Vốn định điều chỉnh thời gian học và nghỉ ngơi cho giống hai ngày thi Đại học sắp tới, mới 10 giờ hắn đã lên giường ngủ. Nhưng không nghĩ tới hai tiếng trôi qua rồi mà đầu óc hắn vẫn tỉnh táo.

Còn không bằng dậy xem bài cho xong.

Thiệu Khê xoay mình bò dậy, ngồi khoanh chân trên giường. Hắn không biết giờ nên tiếp tục ép mình đi ngủ hay là dứt khoát dậy học bài. Đương lúc suy tính, hắn đột nhiên phát hiện có chút ánh sáng lọt vào từ ban công nối với phòng ngủ qua lớp cửa kính mờ.

Hắn trợn mắt nhìn, đột nhiên nghĩ đến, cách bố trí căn hộ của nhà Khương Đào đối diện gần như đối xứng với nhà của mình. Hơn nữa phòng ngủ của Khương Đào cũng hướng về phía đông như phòng hắn, như vậy ánh sáng trên ban công, hắn là từ phòng Khương Đào —

Thiệu Khê xuống giường, đẩy cửa ban công ra một kẽ hở nhìn ra bên ngoài. Hắn thấy ban công nhà mình và nhà Khương Đào cách nhau một luống hoa, và cả bóng dáng Khương Đào như ẩn như hiện phía sau đám hoa cỏ ấy. Hắn do dự một chút rồi vẫn đẩy cửa ban công đi ra ngoài.

Khương Đào đang đứng bên ban công nhà mình, vừa đánh răng vừa nghịch di động. Cậu nghe thấy động tĩnh bên này, xoay đầu lại đối diện với ánh mắt của Thiệu Khê.

“Chào buổi tối…” Thiệu Khê sờ đầu một cái, “Cậu vẫn chưa ngủ à.”

Khương Đào ngậm ngụm nước trong miệng sục hai cái rồi nhổ vào bồn nước ngoài ban công: “Đang chuẩn bị đây.” Cậu liếc thấy phòng Thiệu Khê tối đen thì hỏi, “Sao đã tắt đèn rồi mà còn ra ngoài? Không ngủ được?”

“Ừ.” Thiệu Khê gật đầu.

Khương Đào súc miệng thêm mấy lần nữa, rửa bàn chải và cốc nước rồi đặt bên cạnh bồn, cậu xoay người lại, vắt hay tay lên lan can ban công: “Vậy anh đây trò chuyện với cậu một lúc nhé.” Cậu nói, “Nhưng không được lâu quá đâu đấy, có sâu.”

“Nói… gì chứ.” Thiệu Khê ngẩn người nói.

“Gì cũng được.” Khương Đào nói, “Anh đây tri kỉ không có gì không nói được.”

Thiệu Khê hừ một tiếng: “Gì mà hưng phấn thế?”

“Tôi có nói sai đâu.” Khương Đào vô tội nói, “Sinh nhật tôi tháng Tám, cậu tháng Mười hai, thế chẳng phải tôi là anh à?”

“Ai quan tâm mấy cái tháng đó!”

...

Khương Đào vốn không phải người biết nói chuyện trên trời dưới biển, trong lòng Thiệu Khê hiệ cũng đang rất loạn, hai người chỉ trò chuyện bâng quơ vài câu rồi cũng không biết nói gì nữa. Chẳng qua cách hai người ở bên nhau luôn là im lặng không nói gì thừa thãi, cho nên thực ra cũng không thấy quá lúng túng cho lắm.

Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Khương Đào đột nhiên hỏi: “Sao xế chiều hôm nay cậu lại khóc?”

— Vẫn là hỏi rồi.

Thiệu Khê từng dự đoán Khương Đào sẽ hỏi chuyện này, nhưng hắn lại chưa nghĩ ra đáp án để trả lời. Hắn ngơ ngác nhìn Khương Đào, miệng há ra rồi đóng lại, do dự một lúc lâu cũng không nói ra được gì.

Khương Đào không thật sự định tìm ra ngọn nguồn, phẩy tay nói: “Không sao, tán gẫu thôi mà, không nói chuyện này nữa.”

Nghe cậu nói vậy, Thiệu Khê lại cảm thấy xấu hổ không chịu được. Hắn không muốn lừa dối Khương Đào, vùng vẫy mấy giây mới lên tiếng: “Thật ra thì tôi… tôi thích một người.”

Khương Đào nhìn hắn.

Thiệu Khê sờ đầu: “Tôi bị dọa một chút, nên là…”

Khương Đào bật cười: “Cậu thích một người, nhưng lại tự dọa sợ chính mình?”

Thiệu Khê vội giải thích: “Bởi vì tôi chưa từng nghĩ tới sẽ —” Hắn nói được một nửa, quả thực không biết nên kể từ đâu, vì vậy dừng lại, chán nản cúi đầu nhìn chằm chằm vào một chậu lan treo dưới chân.

“Vậy có muốn nói cho cậu ta không?” Khương Đào nói.

“Không, không được!” Thiệu Khê xua tay lia lịa, mấy giây sau, nghĩ một chút, lại nói, “Ừm… Hiện giờ chưa được, tôi không nghĩ xa được đến vậy.”

Khương Đào sáng tỏ ‘À —‘ một tiếng.

Yên lặng ngắn ngủi.

“Cậu ta như thế nào?” Khương Đào đột nhiên hỏi.

“Hả?” Ánh mắt Thiệu Khê rơi xuống con đường thỉnh thoảng có xe chạy qua giữa các tòa nhà: “Cậu ấy… trông rất đẹp, tính cách cũng rất tốt, dịu dàng, thành tích —“

Hắn nói mấy câu, tầm mắt chuyển về khuôn mặt Khương Đào. Khương Đào đang nhoài người trên lan can, một tay chống mặt nghiêm túc nghe hắn nói, hai mắt hơi nheo lại mang theo chút ý cười: “Thành tích thế nào?”

Thiệu Khê bất giác phản ứng ra mình đang ở trước mặt Khương Đào nói về chuyện của cậu, mặt hắn đỏ lên, giấu đầu hở đuôi tăng cao âm lượng: “Chẳng thế nào cả! Cậu hỏi kĩ thế làm gì?”

Khương Đào trợn mắt nhìn, đứng thẳng dậy duỗi người một chút.

“Chẳng làm gì cả.” Vừa nói vừa ngáp.

“Buồn ngủ rồi?” Thiệu Khê hỏi.

“Ừ, hơi hơi rồi.”

“Vậy… vào ngủ thôi?”

“Được.” Khương Đào đồng ý, cầm cốc và bản chải đánh răng cạnh bồn lên: “Vậy tôi vào trước đây.”

Thiệu Khê nhìn Khương Đào đi vào phòng. Đóng cửa được một nửa thì cậu dừng lại, thò đầu ra nói: “Thiệu Khê.”

“Ừ?”

Khương Đào nhìn hắn: “Cậu có nhớ tuần trước bọn mình thi thử lần thứ mấy không?”

“Lần thứ… hai mươi ba.” Thiệu Khê trả lời, “Sao vậy?”

“Cho nên năm ngày sau là lần thi thử thứ hai mươi tư.” Khương Đào nói, “Chúng ta hãy vẫn đi học, đạp xe cùng nhau như mọi ngày, thi xong thì lại cùng đạp xe về nhà. Không có gì phải căng thẳng cả, đó chỉ là hai ngày bình thường trong cuộc đời học sinh của chúng ta mà thôi.”

Thiệu Khê ngẩn người, hiểu ra có lẽ Khương Đào cho rằng mình mất ngủ là vì kì thi sắp tới, cho nên mới nói như vậy. Hắn ‘Ừ’ một tiếng theo ý Khương Đào, đang muốn nói gì đó thì thấy Khương Đào giơ tay ra từ sau cửa, ngón tay xòe ra nắm lại: “Nếu cậu thật sự căng thẳng, thì trên đường đến trường thi có thể nắm tay tôi.” Cậu nói, “Anh đây rất biết an ủi người khác đấy.”

“Cậu —!” Thiệu Khê đỏ bừng mặt, giấu đầu lòi đuôi lớn tiếng nói: “Ai căng thẳng chứ! Tôi không nắm đâu!”

Khương Đào nheo mắt lại: “Sao lúc này lại cáu thế? Tôi thấy xế chiều nay cậu kéo rất hăng say mà? Tay tôi bị cậu nắm phát đau…”

“Cậu đừng nói lung tung!” Thiệu Khê xấu hổ không thôi cắt lời cậu, “Là cậu, cậu…”

“Rồi rồi rồi, là tôi là tôi.” Khương Đào gật đầu liên tục nói lấy lệ: “Lúc ở nhà vệ sinh là tôi chủ động giơ tay cho cậu nắm.”

“…”

Thiệu Khê cắn răng nghiến lợi nhìn cậu mấy giây, không nói một lời xoay người đi vào phòng, còn dùng sức đóng cửa ban công lại.

Mấy giây sau, hắn nghe thấy tiếng cửa bên nhà Khương Đào khép lại.

Thiệu Khê thở dài một hơi.

Hắn đứng mấy giây trong bóng tối, đá dép leo lên giường.

Bị Khương Đào nháo một trận như vậy, lúc này Thiệu Khê thật sự cảm thấy hơi mệt. Hắn không nghĩ vẩn vơ nữa, im lặng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Một đêm vô mộng.