Thời gian không còn
là bao, mọi người mới vừa tìm khắp một lượt, cảm thấy cơ hội không lớn. Ý thức Chân Noãn không rõ ràng lắm. Nhiệt độ cao đã khiến cô rã rời, vừa
nãy còn bị bóp cổ suýt thì mất mạng, khiến tâm trạng và thân thể đều
kiệt quệ cùng cực, quay đầu vùi vào lòng Ngôn Hàm.
Cô cảm nhận
được cảm xúc đang đè nén trong anh, biết anh cố kiềm chế nỗi căm hận,
bàn tay nhỏ bé xoa xoa lên mu bàn tay anh, uể oải nhưng vẫn cố gắng
gượng: “Đội trưởng, em không sao rồi. Anh đừng tức giận.”
Ngôn Hàm cười khẩy một tiếng, bất chợt hỏi: “Giận cái gì?”
Cô đột nhiên không dám nói lời nào. Anh lẳng lặng nhìn cô trong giây lát
mới đỡ cô dậy. Cô đứng không vững nên anh ôm eo cô, để cô tựa vào người
mình rồi nắm chặt lấy tay cô và nói: “Đừng bao giờ rời khỏi anh nửa
bước.”
Chân Noãn “ừ” một tiếng thật khẽ, gương mặt áp sát ngực anh, hơi thở hắt ra còn cao hơn cả nhiệt độ bên ngoài.
Mọi người vẫn đang tìm kiếm, Ngôn Hàm nói: “Tôi có diêm.”
Anh lấy ra từ túi, ném cho Đới Thanh. Đới Thanh tiếp được, đặt cây nến ở
giữa chiếc kệ thứ tư, nơi đó có một chỗ trống rất rõ ràng, cũng là chính giữa căn phòng. Vừa nãy, mọi người đã bàn bạc và kết luận rằng chỗ
trống này không đặt tài liệu nên có thể ám chỉ đây là nơi đặt cây nến.
Diêm quẹt thắp sáng cây nến, ánh sáng leo lét tỏa ra, soi vào từng gương mặt đang nhễ nhại mồ hôi.
“Nhìn lên tường đi!” Trình Phóng chỉ mọi người.
Chẳng biết từ lúc nào, trên vách tường hiện ra ánh huỳnh quang màu vàng úa, tạo thành một chữ a viết thường rất lớn.
“Nơi đó cũng có.” Hoàng Huy chỉ về phía ngược lại.
Trên vách tường bên này không có ánh huỳnh quang, nhưng dưới ánh nến tỏa
sáng, kệ gỗ và những cặp tư liệu giao nhau hắt lên một chiếc bóng tối
đen rất rõ ràng, tạo thành chữ n hình vòm vô cùng to lớn, hệt như một
cánh cổng sâu hút.
Chân Noãn nheo mắt nhìn, cánh cổng kia trông
có vẻ khiến người ta khá e sợ. Tinh thần cô dao động, vừa nãy hình như…
có người đã nói một câu… không đúng lắm… Thế nhưng, đầu óc cô đã mụ mị,
thiếu dưỡng khí và cảm giác nóng hừng hực khiến suy nghĩ càng mơ hồ,
giọng nói kia là của ai nhỉ?
Cô rủ mí mắt, nghe thấy Đội phó Trình thốt lời bất ngờ: “Bốn chữ cái đều xuất hiện cả rồi hả?”
“Chắc là vậy.”
Nhưng vấn đề cũng theo đó mà phát sinh. Ngôn Hàm nói: “Thứ tự a và n không
rõ, J và t cũng không chắc chắn, như vậy sẽ xuất hiện bốn kiểu tổ hợp
gồm Jian, Jina, tian và tina. Nhưng chúng ta chỉ có ba lần cơ hội thôi.”
Chân Noãn giương mắt nhìn Hoàng Huy: “Anh cảm thấy thế nào?”
Hoàng Huy kéo áo quạt quạt, không cho ý kiến: “Các người xem rồi phân tích
đi, bây giờ tôi nóng đến mức chẳng nghĩ được gì rõ ràng cả.”
“Còn không rõ ràng sao?” Chân Noãn hỏi: “Nhưng anh lại nói với tôi rằng mình đã sớm đoán được mật mã, cũng chính anh nói cho tôi biết rằng chữ cái
trên cửa không phải là J viết hoa mà là t viết thường.”
Sắc mặt Hoàng Huy bình thản: “Cô à, tôi chưa từng nói riêng chuyện gì với cô mà.”
Chân Noãn định nói gì nữa nhưng cổ họng quá đau. Hơn nữa, cô không cần nói
thêm nữa, người xung quanh đều sẽ có suy đoán và nghi ngờ.
Đới
Thanh: “Thử trước Jian, tian và tina đi. Hai cách ghép trước nghe giống
như tiếng Trung, cách ghép sau nghe như là tiếng Anh, còn Jina này lại
không giống cả hai nhóm.”
Chân Noãn thì thào nói: “Nếu phát âm tiếng Anh là jina thì hẳn là Gina.”
“Ừ.” Ngôn Hàm ôm Chân Noãn đi ra ngoài, “Chúng tôi ra trước…”
Anh nhíu mày nhìn xung quanh, mọi người cũng mang vẻ mặt như thế. Bởi vì…
Căn phòng đang tối mờ bỗng hiện lên từng mảng ánh huỳnh quang mông lung, hệt như đàn đom đóm chi chít bay đến trong đêm tối, càng giống… vô số
mắt quỷ xanh thẫm mọc lên giữa nghĩa địa âm u.
Ánh mắt anh lướt qua phía sau Trình Phóng, trông thấy cây nến trên kệ phút chốc đã tan chảy sụp xuống, ngọn lửa lan ra như nước.
“Chạy!”
Nhưng cả kệ tài liệu, thậm chí mặt đất và vách tường đều như được làm từ vật
liệu nào đó cực kỳ dễ bắt cháy. Hàng loạt ánh huỳnh quang xanh biếc tỏa
ra hợp thành từng mảng, trong tích tắc ngọn lửa liếm hết cả căn phòng.
Ngôn Hàm bảo vệ đầu Chân Noãn, lao ra hành lang. Những người còn lại cũng
nhanh chóng chạy ra. Nhưng sợi áo len của Hoàng Huy bị mắc vào kệ gỗ vừa bất ngờ sụp xuống, anh ta cố sức chạy ra ngoài khiến chiếc áo len bị xé toạc, ngọn lửa xanh bủa vây lấy anh ta trong nháy mắt.
Hoàng Huy biến thành người lửa, kêu lên thảm thiết, nhưng không hề hoảng loạn mà
lập tức nằm vật xuống lăn vài vòng trong hành lang. Trình Phóng cởi áo
khoác ra dập lửa giúp anh ta, ngọn lửa nhanh chóng tắt ngúm. Áo len của
anh ta bị cháy rụi, tan chảy nhỏ vào áo lót trong làm cháy thủng nhiều
lỗ lớn, bỏng cả lớp da. Đầu tóc cũng bị cháy khét một mảng, mặt mũi đen
nhẻm.
Chân Noãn nhìn vết bỏng trên người anh ta và nói: “Photpho đỏ và trắng đều có. Tỉ lệ photpho đỏ nhiều hơn một chút.”
Trình Phóng: “Photpho trắng dễ cháy hơn photpho đỏ, nên hẳn sẽ được dùng để mồi lửa.”
Đới Thanh đồng ý: “Photpho trắng có mùi hôi, mùi tro bụi trong phòng lại không át được bao nhiêu, nên chỉ được cho vào khá ít.”
Hoàng Huy cáu gắt: “Mẹ kiếp, muốn thiêu chết chúng ta à?”
Ngôn Hàm không bình luận, anh nhớ đến viện điều dưỡng Chân Noãn từng ở,
phòng tư liệu cũng bị đốt sạch, những dấu vết có liên quan đến Chân Noãn đều cháy trụi. Ngọn lửa rất lớn, khói tỏa dày đặc, Ngôn Hàm cởi áo
khoác, nhẹ nhàng che miệng mũi của Chân Noãn. Cô được anh bao bọc trong
chiếc áo, ôm lấy đi đến cuối hành lang.
“Mọi người cách xa phòng tư liệu một chút, photpho đỏ cháy sẽ sinh ra khí độc.” Chưa dứt lời, anh đã ho sù sụ.
Chân Noãn bị khói hun đến mở mắt không lên, cay cay nhìn anh. Một tay anh ôm cô, một tay kéo áo bọc cô lại, không còn tâm tư chú ý đến mình. Cô giơ
tay lên che mũi cho anh.
“Anh không sao.” Môi anh mấp máy trong lòng bàn tay cô.
“Đội trưởng…” Giọng cô cực nhỏ.
“Hả?”
“Em cảm thấy photpho trắng rất kỳ lạ.”
“...” Anh híp mắt, “Tại sao?”
“Tuy photpho đỏ không dễ cháy bằng photpho trắng, nhưng sau khi cây nến tan
chảy sụp xuống cũng đủ để đốt cả căn phòng. Photpho đỏ không mùi, sậm
màu, nếu muốn ngọn lửa âm thầm bùng phát thiêu cháy mọi người trong phút chốc thì dùng photpho đỏ là tốt nhất.” Cô thở hổn hển, khe khẽ tiếp
tục, “Sau khi trộn lẫn với photpho trắng, lúc nhiệt độ tăng cao sẽ tự
cháy và sinh ra ánh huỳnh quang, rõ ràng là nhắc nhở mọi người chạy
trốn.”
Anh “ừ” một tiếng.
“Anh nói xem, người thiết kế mật thất này đang nghĩ gì?”
Anh cười cười: “Ai biết được?”
“Nếu vì muốn tăng cảm giác chân thật và mức độ kinh dị thì quả thật hơi quá kỳ lạ.” Cô lẩm bẩm.
Anh cúi đầu kề sát tai cô, giọng nói trầm thấp: “Hình như em thông minh ra rồi.”
“Em vẫn luôn như vậy mà. Chỉ có điều đôi khi nghĩ đến nhưng không nói ra thôi.”
“Chuyện Hoàng Huy nói về mấy chữ cái kia với em sao không nói sớm?”
“Em sợ bọn anh nội bộ mâu thuẫn. Với lại, hình như anh ta đã biết thân phận thật sự trước kia của em, nên em vẫn còn muốn hỏi anh ta.”
“Thân phận gì?”
“Anh ta nói tên em là chữ t thường. Em cũng đang nghĩ lại, cảnh tượng trong
bệnh viện tâm thần này khá giống với viện điều dưỡng trước kia em từng
ở.”
Ngôn Hàm không hề hỏi nhiều đến chuyện thân phận, ngược lại
nói: “Nhưng vừa nãy em lại tố giác anh ta khiến anh thật sự bất ngờ
đấy.”
“Ai bảo anh ta lừa em chứ.” Chân Noãn cau mày, “Anh ta hại em, dĩ nhiên em phải cắn trả rồi. Đây là anh dạy em mà.”
Anh cười cười: “Ừ.”
“Còn nữa Đội trưởng, lúc nãy khi người kia bóp cổ em, em…” Cô chưa kịp dứt
lời thì phía sau Ngôn Hàm có người đến gần, cô lập tức im bặt.
“Chỉ còn năm phút thôi.” Trình Phóng và mọi người đi đến.
Khói quá dày, đứng sát nhau cũng không thấy rõ người nữa. Tiếng gỗ bị thiêu cháy từ phòng tư liệu nghe lốp bốp.
Ngôn Hàm nói: “Cuối hành lang không có cửa, cũng không có máy mật mã. Bây giờ, chúng ta phải tìm lối ra thôi.”
Chỉ còn phòng giặt đồ.
Hoàng Huy đóng cửa phòng giặt đồ, khói ở hành lang vẫn không ngừng len lỏi
qua khe cửa vào phòng. Trận lửa vừa rồi đã khiến nhiệt độ hiển thị trên
nhiệt kế tăng hơn 50, trong phòng oi bức như lồng hấp. Mọi người toàn
thân đầm đìa mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô.
“Khốn kiếp!” Hoàng Huy
đập mạnh cửa, quay đầu nhìn mọi người với ánh mắt hung hiểm. Trên người
anh ta chỉ còn chiếc áo sơ mi rách, bị bỏng nhiều chỗ.
“Rất rõ
ràng, trong bảy người chúng ta có một tên sát thủ. Hắn cho mỗi người một phong thư để dẫn dụ chúng ta đến đây. Trước đó, tôi còn từng phỏng đoán hắn đang nấp ở máy giám sát để theo dõi chúng ta, xem chúng ta chật vật thảm hại rồi tàn sát lẫn nhau. Nhưng bây giờ, xem ra là không phải, hắn đang ở trong chính nhóm chúng ta.”
Tất cả đều im lặng, nhưng rõ ràng mỗi người họ đều đang nghĩ như vậy.
Hoàng Huy: “Có gì thì chúng ta cứ thẳng thắn nói ra đi, đừng giở trò đánh
lén. Đến giờ phút này rồi, tôi cũng không ngại nói thẳng. Phải, trong
hành động năm đó, tôi đích thực có lòng riêng, muốn lập công nên đã báo
sai quân tình, vì muốn che giấu chứng cứ phạm tội nên lại tiếp tục làm
những việc sau đó. Nhưng năm xưa người có ý nghĩ này không chỉ có mình
tôi. Cái chết của Hàn Băng (Lữ Băng) chẳng hề liên quan đến tôi. Sau khi giải ngũ, tôi chưa từng gặp lại cậu ta. Về Lam - Thiên Dương, tôi và
cậu ta càng không thân thiết. Trong các người nếu có ai muốn báo thù cho hai người họ thì đừng tìm tôi. Nếu muốn báo thù cho người chết năm đó
thì cứ giết hết tất cả người ở đây đi. Nào, thẳng thắn đi chứ!”
Chân Noãn lẳng lặng nhìn anh ta. Kỳ lạ thật, anh ta không hề nhắc đến việc
kế hoạch T kia. Hơn nữa, lời nói của anh ta cũng không hợp logic. Nếu
anh ta đã dám thừa nhận chuyện năm đó, tại sao lại không thừa nhận anh
ta chính là thành viên kế hoạch T? Nói ra những lời này không phải đã
bại lộ thân phận rồi sao? Hay là…
Chân Noãn sửng sốt. Lẽ nào…
Hoàng Huy vốn không hề biết đến sự tồn tại của kế hoạch T. Năm xưa, chỉ
vì anh ta tham công nên mới bị thành viên kế hoạch T thật sự lợi dụng,
cùng nhau hợp mưu đưa tin giả, dẫn đến việc cả thôn kia bị sát hại.
Nhưng sau đó…
Vừa nãy, Hoàng Huy có nói “vì muốn che giấu chứng
cứ phạm tội nên lại tiếp tục làm những việc sau đó”, cái “việc sau đó”
là lẻn vào viện điều dưỡng đánh cắp một người thực vật, cũng chính là cô t mà anh ta đã nói sao?
Nói như vậy, chỉ có một cách giải thích
là hợp lý. Khi ấy, thành viên kế hoạch T thật sự từng nói với Hoàng Huy
rằng trong thôn có một cô bé t may mắn còn sống sót đã trở thành người
thực vật, ngộ nhỡ cô ta tỉnh lại thì việc họ tham công nên phạm sai lầm
sẽ bị bại lộ. Thế là, Hoàng Huy đồng ý tham gia vào kế hoạch đánh cắp
bệnh nhân trong viện điều dưỡng.
Chân Noãn quay đầu lại nhìn Ngôn Hàm, trán anh rỉ đầy mồ hôi, vẻ mặt rất tỉnh táo và bình thản. Cô định
thảo luận với anh xem phỏng đoán của mình có hợp lý không, nhưng bên
cạnh anh có người nên khó lòng mở lời. Huống chi, điểm khả nghi rõ ràng
như vậy thì hẳn anh cũng đã nghĩ đến.
Có điều, cô vẫn lấy làm lạ. Chuyện Hoàng Huy đột nhiên bộc phát là thế nào? Lẽ nào vì vừa nãy bị
lửa thiêu nên anh ta cho rằng có người cố ý gây nên à? Nhưng nhìn thế
nào cũng giống sự cố ngoài ý muốn mà. Nào ai cố ý nhằm vào anh ta chứ?
Nhưng hiện giờ, vấn đề khiến Chân Noãn hoang mang và quan tâm hơn cả là việc
cô có phải cô t kia - cô bé đã may mắn sống sót trong thôn hay không.
Căn phòng bệnh có hoa hồng trắng và bức tranh cô bé múa ballet mà nhiều
năm trước cô từng ở có đúng là phòng bệnh kia không? Nhưng mãi đến khi
khỏi bệnh cô mới xuất viện mà, vốn không hề bị người ta đánh cắp. Chuyện này là sao? Rốt cuộc cô là ai?
Mọi người đều im lặng, vài giây
sau Thân Hồng Ưng cất lời trước: “Chúng ta tìm lối ra trước đã, có
chuyện gì chờ rời khỏi căn mật thất này rồi nói sau.”
Ngôn Hàm
bình tĩnh: “Đúng, tôi bắt đầu lo lắng, người thiết kế dám phóng hỏa mà
không hề sợ ngọn lửa sẽ dẫn người bên ngoài đến đây.”
Trình Phóng: “Ý của anh là?”
“Rất đơn giản.” Ngôn Hàm nói, “Đây chính là mật thất thật sự, khói sẽ không
thoát ra ngoài và không khí cũng sẽ không lọt vào. Nếu chúng ta thất bại và không thoát ra được, cho dù không chết cháy cũng sẽ chết do thiếu
dưỡng khí.”
Chân Noãn nhìn Ngôn Hàm không nói nên lời.
Hoàng Huy khẽ nghiến răng, quay người thấy Đới Thanh và Trình Phóng đã bắt
đầu tìm kiếm. Anh ta soi đèn pin khắp phòng giặt đồ một lượt. Một bên
phòng đặt máy giặt quần áo và máy sấy cỡ rất lớn, bên còn lại đặt tủ khử trùng, chính giữa hong vỏ gối và drap giường màu trắng. Trong góc có
một đống giỏ đựng, có cái chứa drap giường đã được giặt xong và gấp ngay ngắn, có cái chứa quần áo bẩn chưa giặt.
Anh ta hỏi: “Còn nơi nào chưa tìm không?”
Đới Thanh và Trình Phóng dời máy giặt ra kiểm tra vách tường. Đới Thanh đưa tay chỉ chỉ. Hoàng Huy bước sang vén drap giường đang được hong khô
lên. Một bên căn phòng xuất hiện một cái hồ to cỡ giường trẻ em chứa đầy nước, trong suốt thấy đáy.
Một tay Ngôn Hàm đang dọn dẹp mớ giỏ
quần áo, một tay nắm lấy Chân Noãn đứng bên cạnh mình. Cô vừa nóng vừa
khát, sắp bị sặc khói, quay đầu thấy trong phòng có hồ nước liền lắc lắc tay Ngôn Hàm: “Đội trưởng, có nước kìa!”
Tiếng kêu này khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn. Hoàn cảnh trong mật thất khắc nghiệt,
khói tỏa mù mịt giống như sa mạc dưới ánh nắng chói chang. Tuy những
người ở đây đều xuất thân là lính đặc chủng, nhưng đó đã là chuyện của
mười năm trước rồi.
Đới Thanh hỏi: “Có khi nào dưới nước giấu gì đó không?”
Hoàng Huy không nhúc nhích: “Các người ai xuống đi, dù sao tôi cũng không xuống đâu.”
Trình Phóng: “Anh lề mề cái gì?”
“Ai biết đây là nước hay là thứ gì, lỡ như có tính ăn mòn thì sao?”
Trình Phóng đi đến, tay cầm đèn pin nhúng thử, ngón tay chạm nước rồi đưa lên ngửi: “Đây là nước, uống thì không dám nhưng có thể tưới lên người một
ít. Bên ngoài lửa càng lúc càng lớn, đừng để bị nướng cháy chứ.”
Anh ấy nhanh chóng thấm ướt người, những người khác cũng nối nhau đi đến.
“Vừa nãy cậu nói ai lề mề?” Hoàng Huy quay người kiểm tra giỏ quần áo, phát
hiện bên trong có quần áo đàn ông, chỉ tiếc là kích cỡ không vừa người
anh ta.
Ngôn Hàm cởi khăn quàng cổ xuống, thấm ướt rồi quấn lên
cổ Chân Noãn, che kín mặt và mũi cô. Trong nháy mắt, cô thấy thoải mái
hơn nhiều, khói tỏa mịt mù từ trận lửa bên ngoài sắp sửa hun chết cô
rồi.
“Đội trưởng anh cũng quấn chung đi…” Cô đưa phần còn lại của khăn quàng cổ quấn lên cổ anh.
Anh ngăn cô: “Anh không cần…”
“Không phải vừa rồi anh bảo đừng rời xa nhau sao.” Trên chiếc khăn quàng cổ
màu xám, ánh mắt cô bị khói hun đỏ hoe, nhưng vẫn ươn ướt trong veo,
“Vừa khéo có thể cột chung với nhau rồi.”
Anh cười cười, “ừ” một
tiếng rồi cúi đầu đến gần mà không tự tay làm. Khuôn mặt cô đỏ bừng sau
tấm khăn quàng cổ, đưa đầu khăn còn lại quấn cho anh.
Chân Noãn
rửa tay xong liền hít sâu vào một hơi, hô hấp khó khăn. Cô quay đầu lại
nhìn, khói luồn qua khe cửa càng lúc càng dày đặc. Đây chính là mật thất thật sự, ngọn lửa sẽ đốt cạn toàn bộ dưỡng khí. Có điều, Đội trưởng
nhất định sẽ đưa cô ra ngoài.
Cô đứng dậy đi trở về, vô thức vẩy
vẩy nước trên tay, nhưng chợt cảm giác được có gì đó khác thường. Quay
đầu lại nhìn, tròng mắt của tượng sáp dường như đã tan chảy một chút như thể đang bị ăn mòn.
Cô giật mình, lập tức nhìn xuống tay mình, không bị sao cả. Việc này…
“Đội trưởng, vừa nãy em đã vẩy tay, sau đó tròng mắt của tượng sáp liền bị ăn mòn.”
Ngôn Hàm quay đầu lại, đưa đèn pin lên soi.
Hoàng Huy cũng đi đến: “Sao có thể chứ?”
Tròng mắt của tượng sáp đúng là bị thủng một lỗ nhỏ. Ngôn Hàm đưa tay đến móc thử mắt nó, Chân Noãn vội ôm lấy cánh tay anh, ngăn lại: “Cẩn thận!”
“Không sao.” Anh mới định chạm vào thì…
“Để tôi xem.” Thân Hồng Ưng cũng vẩy một giọt nước bắn vào tròng mắt tượng
sáp. Lần này lại “xèo” một tiếng, mắt tượng sáp bốc khói, thủng một lỗ
như thể giọt nước vẩy vào là axit sulfuric vậy.
Đới Thanh: “Việc này là sao?”
Ngôn Hàm đưa ngón tay lau qua tượng sáp, bề mặt có một lớp dầu hỏa, còn bên dưới dầu hỏa là: “Natri kim loại.”
Vài người không hiểu, Chân Noãn à lên: “Natri rất dễ xảy ra phản ứng hóa
học với nước, giải phóng một lượng nhiệt rất lớn và sẽ bốc khói.
Peroxide cũng có thể phản ứng với nước.”
Ngôn Hàm cau mày nghĩ ngợi rồi nói: “Nhúng tượng sáp vào trong nước.”
“Hả?”
“Chú hề đã nói phải tiêu hủy tất cả thông tin của bệnh nhân này, như vậy bao gồm cả việc tiêu hủy cả bệnh nhân này.”
Hoàng Huy chất vấn: “Đúng là ý này sao?”
Trình Phóng: “Nhưng hiện giờ cũng chẳng còn manh mối nào khác nữa.”
Anh ấy giúp Ngôn Hàm khiêng tượng sáp đẩy vào trong nước. Tượng sáp vừa
nhúng vào nước, nước trong hồ lập tức sôi ùng ục. Hồ nước bốc khói nghi
ngút, khói mù lượn lờ. Tượng sáp lắc lư kịch liệt, dập dờn chìm nổi,
thậm chí còn va đập sang trái rồi lại phải, như thể người sống bị hành
hình đang giãy giụa trong chảo dầu thời trung cổ. Quái dị hơn chính là
nước sôi ùng ục xung quanh tượng sáp bắt đầu biến thành đỏ như đang rỉ
máu.
Chân Noãn nhìn bàn tay, mắt cá chân và cả gương mặt trắng
nhách kia của tượng sáp từ từ hòa tan trong hồ “máu”. Sống lưng cô lạnh
toát, khiếp đảm nắm chặt tay Ngôn Hàm và quay đầu đi.
Mật thất
màu vàng đang tái hiện lại chuyện đã từng xảy ra ư? Đánh cắp người ra
khỏi viện điều dưỡng rồi thiêu hủy tư liệu, vậy còn hồ nước này… có ngụ ý gì?
Những người khác nhìn cảnh tượng hãi hùng trong hồ, trố mắt
líu lưỡi. Họ thoáng thấy sau lưng có gió lạnh thổi đến, sởn gai ốc khắp
người, nghi ngờ vừa nãy nước thấm ướt quần áo phải chăng có gì khác
thường.
“Có chữ viết kìa!” Đới Thanh chỉ vào trong nước, ánh đèn pin soi qua.
Tượng sáp còn đang bập bềnh trong nước, quần áo bệnh nhân của hắn dần dần
hiện ra đường vân màu đỏ tím. Chân Noãn quay đầu lại nhìn, đường vân từ
từ đậm hơn rồi lan rộng ra, thoáng thấy có năm sáu đường.
Thân Hồng Ưng khó tin: “Hồ máu, chữ đỏ, sao giống đồ mê tín thế?”
“Không phải mê tín.” Ngôn Hàm nói, “Nước và natri phản ứng sẽ sinh ra NaOH có
tính kiềm. Trong nước có phenolphthalein, gặp kiềm liền hóa đỏ, cộng
thêm ánh sáng chiếu vào nên mới tạo ra thứ gọi là “máu”. Quần áo của
tượng sáp có tẩm sắt clorua FeCl3, khi hòa vào nước chứa NaOH sẽ phản
ứng sinh ra kết tủa sắt clorua Fe(OH)3 màu nâu đỏ không tan trong nước.
Kết tủa này tạo phức với phenolphthalein làm xuất hiện màu tím, chính là thứ chất kết tủa mà hiện giờ các người đang thấy, “chữ bằng máu” màu đỏ tím.”
Tượng sáp vẫn đang hòa tan, chữ viết trên quần áo đang hiện dần, cuối cùng biến thành hai chữ: “Chữ Hán.”
Đới Thanh vò đầu, vẻ hơi suy sụp: “Chỉ còn ba phút thôi, lại không phải là
manh mối trực tiếp nữa chứ! Chơi khăm người ta à! Máy móc đã kiểm tra cả rồi, không có cơ quan hay cửa ngầm, cũng không có chữ số chữ cái, lại
càng không có máy mật mã gì cả.”
“Chúng ta bình tĩnh trước đã.”
Trình Phóng ngồi bên cạnh hồ nước suy tư, “Đúng rồi, máy móc trong căn
phòng đều có nhãn mác, trên đó ghi rõ nhãn hiệu sản xuất, dòng máy và
công suất. Trong đó có chữ Hán!”
Đới Thanh: “Nhưng nhiều chữ Hán như vậy thì chữ nào mới đúng?”
Chân Noãn: “Có phải là chơi chữ hay không? Nói là chữ “Hán”, “Hán” chính là chữ cần tìm không?”
Thân Hồng Ưng: “Vừa nãy, tôi đã để ý, không có chữ “Hán” này.”
Họ rơi vào ngõ cụt lần nữa, chỉ còn lại hai phút rưỡi thôi.
Chân Noãn ôm đầu: “Chúng ta suy nghĩ thật kỹ lại xem, nếu không phải chữ Hán được viết trực tiếp, vậy đó chính là… hình dạng thì sao?”
Ngôn Hàm nhìn sang: “Hình dạng?”
“Vâng.” Cô nhìn xung quanh, “Quần áo phơi trong phòng giặt đồ rất kỳ lạ. Có phải…”
Ngôn Hàm chau mày, bỗng cười lên: “Chữ Hán chính là đồ vật trong phòng này.”
“Ồ!”
Bên trái căn phòng kê một dãy tủ khử trùng, bên phải kê dãy máy giặt và máy sấy, còn chính giữa là một cây phơi đồ nằm ngang. Đây là…
“Công (工)?” Chân Noãn vỗ tay một cái, “Thêm vào nước bên cạnh là chữ Giang (江)?”
Thân Hồng Ưng lắc đầu: “Không, vừa nãy tôi đã tìm rồi, nhãn hiệu trên máy cũng không có chữ Giang?”
Đới Thanh: “Tôi cũng để ý nhưng không thấy chữ này.”
“Là chữ Hống (汞).” Ngôn Hàm nói.
Chân Noãn: “Hống chính là thủy ngân, ám chỉ nhiệt kế!”
Đám người quay đầu nhìn lại tủ khử trùng, trên cánh cửa hợp kim nhôm của nó có treo nhiệt kế…
Còn hai phút nữa.
Thân Hồng Ưng nhanh chóng kiểm tra xung quanh nhiệt kế, gõ gõ ngón tay vào: “Có lớp đệm giữa!”
Nhưng… mở thế nào đây?
Chân Noãn lại cúi đầu mở chiếc mũ ra: “Tôi có cốc sứ và thìa cà phê.”
Cô đập vỡ cốc sứ, mỗi người cầm một mảnh, dùng góc sắc bén cạo ra. Mọi
người đồng tâm hiệp lực nhanh chóng cạo ra một lỗ hổng, lại dùng thìa cà phê cạy mở, càng cạy càng lớn, cuối cùng lộ ra một máy mật mã có bàn
phím chữ dạng 3x3.
Còn lại một phút rưỡi.
Trình Phóng không kìm được: “Quá tuyệt!”
“Nhập mật mã nào vào trước?”
Ngôn Hàm: “Chọn ngẫu nhiên. Đội trưởng Phi Ưng làm đi.”
“Chọn ngẫu nhiên trước.” Thân Hồng Ưng vươn tay, ánh mắt mọi người đều tập trung trên ngón tay ướt đẫm mồ hôi của anh ta.
Bàn phím trở thành ma trận 3x3.
Trước tiên, anh ta ấn phím giữa ở hàng thứ ba, vừa ấn xuống trên màn ảnh liền xuất hiện chữ t.
Không khí yên lặng như tờ. Ngón trỏ anh ta dời sang trái, đặt lên phím thứ
nhất hàng thứ hai, liên tục ấn ba cái, g-h-i, trên màn ảnh xuất hiện i.
Ngôn Hàm lạnh lùng nhìn, không hề chớp mắt lấy một cái, nhìn thấy ngón trỏ anh ta khẽ dời đến…
Đột nhiên “bịch” một tiếng, cánh cửa kim loại nào đó phía sau đóng lại.
Ngón tay trên bàn phím dời đi, mọi người đều quay đầu nhìn, Ngôn Hàm
cũng quay đầu lại.
Ở phía đối diện, không biết tại sao Hoàng Huy lại chạy vào buồng máy sấy khổng lồ, còn đóng cửa lại.
Chân Noãn nắm lấy khăn quàng cổ trên mặt, nghiêng đầu: “Đã đến lúc này rồi mà anh ta còn làm gì thế?”
Những người khác cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chính vào lúc này,
trên cửa kính tròn xuất hiện khuôn mặt hoảng sợ cực độ của Hoàng Huy.
Anh ta nhào lên kính, điên cuồng đập kính la hét: “Cứu mạng!”
Cùng lúc đó, trong máy sấy đột nhiên hiện lên ánh sáng màu đỏ, giống như
chiếc lồng đèn đỏ trong sương mù. Khuôn mặt Hoàng Huy kinh hãi rõ rệt,
đang kịch liệt xoay tròn trong buồng máy sấy vang tiếng ầm ầm. Thế
nhưng, chữ số hiển thị trên đồng hồ nhiệt ở cửa máy sấy dường như đã mất khống chế, không ngừng cấp tốc tăng lên…
Những người còn lại ngạc nhiên trố mắt, sau phút yên lặng ngắn ngủi, tất cả đều lao về phía đó.
Ánh lửa đỏ rực, khói đặc tràn ngập. Tiếng kêu thảm thiết của Hoàng Huy vang vọng khắp phòng khiến người ta dựng tóc gáy, sởn cả gai ốc. Chữ số trên màn hình hiển thị nhiệt độ của máy sấy tăng vọt như điên, Trình Phóng
và Thân Hồng Ưng lao đến trước tiên, ấn chốt mở bên cạnh.
“Không tắt được!”
Rất nhiều đôi tay đưa đến điên cuồng ấn chốt mở, nhưng nhiệt độ của máy sấy tăng cao không hề có dấu hiệu giảm xuống.
Trình Phóng: “Tìm đầu cắm đi!”
Đới Thanh: “Ở vách tường phía sau kìa!”
Mấy người đàn ông ra sức dịch chuyển chiếc máy sấy cỡ to kia. Chân Noãn
cũng theo giúp đỡ, hai tay cô run lẩy bẩy. Bên trong máy sấy đã không
còn âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng lồng sắt đun nóng. Nỗi khủng hoảng
lặng im này còn khiếp đảm hơn cả tiếng kêu thảm thiết vừa rồi.
Mọi người dời máy sấy ra, chưa kịp giật dây điện đã nghe vang lên tiếng
bình bịch. Có thứ gì đó ẩm ướt nặng nề nổ bên trong chiếc máy…
Chân Noãn ngẩng đầu nhìn sang, trước mắt bỗng tối sầm. Ngôn Hàm đã che mắt
cô rồi quay cô lại ấn vào ngực mình, nhưng khóe mắt cô vẫn trông thấy.
Máu văng tung tóe phủ đầy trên tấm kính tròn, không có khe hở. Ánh đèn từ
bên trong rọi lên một vùng đỏ lòm dính lẫn da người và chất dầu, sền
sệt, đặc quánh và trơn trượt. Bên góc thủy tinh thoáng thấy được đỉnh
đầu máu me đỏ lét.
“Phựt” một tiếng, dây điện đã đứt. Trong nháy
mắt, mặt kính dính máu người trở nên âm u và tối đen như mực. Nhóm Trình Phóng mặt mày tối sầm. Họ buông lỏng tay, trợn mắt nhìn chiếc máy sấy
im lìm với vẻ lạc lõng, sững sờ chết lặng. Cảnh tượng nào mà họ chưa
thấy qua, nhưng hôm nay… nhiệt độ buồng sấy đột ngột tăng vụt khiến
người ta như muốn nổ tung…
Ngôn Hàm nheo mắt, nhìn chằm chằm cửa
kính tròn trong chốc lát, ôm lấy Chân Noãn quay người định đi. Ánh mắt
cô ngây dại, hai chân bủn rủn khuỵu xuống mặt đất. Anh bế thân thể mềm
oặt của cô lên, đi về phía góc khác của căn phòng, thản nhiên nhắc nhở:
“40 giây.”
“Đội trưởng Ngôn.” Trình Phóng giật mình hoàn hồn, quay đầu gọi anh, “Điều tra hiện trường…”
“Còn ở lại đây thì chúng ta đều sẽ bị nướng thành xác khô. 34 giây.”
Thân Hồng Ưng và vệ sĩ của anh ta lập tức tỉnh táo rời khỏi. Anh ta liếc
nhìn cửa kính máy sấy đầy máu, từng mảnh da người rách vụn với chất dầu
bám trên đó, bóng người bên trong nhầy nhụa máu thịt, rồi dời mắt nhìn
về phía trước.
Tượng sáp chỉ bị tan chảy lớp da ngoài. Sau khi
lớp natri kim loại tan hết đã ngừng phản ứng với nước, bên trong rã nát
bết dính vào nhau thành khối với dáng người vẫn còn nguyên vẹn, đang
trôi nổi giữa hồ nước đỏ. Qua màn sương khói mờ ảo, bóng lưng Ngôn Hàm
thẳng tắp, im lặng và lạnh lùng như muốn hòa tan vào bóng tối.
Bỗng dưng Thân Hồng Ưng nhớ đến cuộc điện thoại của Ngôn Hàm vào hôm Lữ Băng được đào lên từ nhựa đường. Khi ấy, Ngôn Hàm tỉnh táo nói: “Nếu để tôi
phát hiện anh có liên quan đến việc cô ấy mất tích, tôi sẽ lột da anh
từng tấc một.”
Đới Thanh cũng chạy trở về, Trình Phóng nhìn máy sấy rồi bất đắc dĩ quay đầu bỏ đi.
Ngôn Hàm ôm Chân Noãn đi đến trước tủ khử trùng, quay đầu lại nhìn Thân Hồng Ưng: “Đội trưởng Phi Ưng, hai tay tôi không tiện.”
Đới Thanh nhìn thời gian: “Hai mươi bảy giây, thử ba lần không thành vấn đề.”
Thân Hồng Ưng ngồi xổm xuống, trấn tĩnh nhẩm lại: “Trước tiên thử Jian, tian và tina… Loại trừ Jina đúng không?”
“Đúng.”
Mấy cặp mắt đang theo dõi tay anh ta.
Ngôn Hàm: “Hai mươi giây.”
Thân Hồng Ưng nhập vào j - (gh) i - a - (m) n trên bàn phím 3x3 của máy mật mã, màn hình hiển thị chữ jian. Không đúng.
Ngôn Hàm: “Mười lăm giây.”
Thân Hồng Ưng thoáng khựng lại, nhập vào lần thứ hai, t - (gh) i - a - (m) n, màn hình hiển thị chữ tian. Vẫn sai.
Thân Hồng Ưng từng làm Đội trưởng Đội đặc chủng, lại tung hoành thương
trường nhiều năm, nên trong lúc nguy cấp vẫn bình tĩnh, thế nhưng giờ
tay của anh ta đã khẽ run lên: “Chỉ còn tina?”
Đến thời khắc này, không ai dám chắc chắn điều gì. Vệ sĩ của anh ta lạnh lùng cất lời:
“Nếu người thiết kế cố ý giở trò khiến chúng ta cho rằng mật mã nhất
định có ý nghĩa, Jina ban đầu đã bị loại bỏ mới là đáp án chính xác thì
sao?”
Đúng vậy, cũng có khả năng này. Hiện giờ, chẳng ai dám tùy
tiện lên tiếng. Chỉ còn một cơ hội cuối cùng, nếu nhập sai thì sẽ tiêu
đời ngay. Ai có thể gánh chịu trách nhiệm này đây?
“Năm giây.” Ngôn Hàm nói, “Đội trưởng Phi Ưng, Jina hay tina, anh quyết định đi.” Anh nhìn chằm chằm vào ngón tay Thân Hồng Ưng.
Thân Hồng Ưng siết chặt bàn tay đến nổi gân xanh. Tim mọi người đều thót lên cao. Anh ta thả lỏng bàn tay, ngón tay nhanh chóng ấn: t - (gh) i - (m) n - a. Màn hình hiển thị chữ tina.
Bao ánh mắt nhìn chăm chăm
vào màn hình máy mật mã. Bỗng nhiên, bốn phía hoàn toàn chìm vào bóng
tối. “Ting” một tiếng, phía sau tủ khử trùng tách ra một khe hở, lớp
nước sơn mỏng trên vách tường vỡ nát, cánh cửa đóng kín trong vách tường mở ra, ánh sáng màu hồng chiếu vào tựa như đến từ thiên đường…