Sôcôla Đen

Chương 25: Xin lỗi




“Cô rất muốn tôi đi chơi với Quân Như sao?”

Hàn Nhi im lặng

“Cô không nói gì tất là cô muốn vậy đúng không?”

“Hôm nay cậu có bận gì không?”

Hôm nay 14/2, chắc là không bận gì đâu nhỉ. Vì thế Quân Như đang ra sức tươi cười, vui vẻ vốn định mời Dương Phong đang đứng trước mặt đây đi đâu đó cho phù hợp chung với không khí. Dù con bé nhận thức được mối quan hệ giữa hai người hiện tại nhưng vẫn muốn đi đâu đó cho đúng với mấy tin đồn dạo gần đây

Người ta vận thường hay nói “lấy độc trị độc” - hiện tại là con bé đang làm điều đó. Trong trường dạo gần đây đột nhiên rộ lên tin đồn Quân Như và Dương Phong hẹn hò. Dù nhân vật chính vẫn chưa chính thức lên tiếng nhưng tiếng đồn ngày càng ầm ĩ. Chuyện này lại khiến cho con bé vui hẳn ra mặt vì Bước đầu tiên, 'dồn dập đối phương' - thành công mỹ mãn

“Nếu tôi nói bận thì sao nhỉ?” Dù nhìn rõ ra kế hoạch của Quân Như - hắn cũng muốn làm theo nhưng tâm trạng dạo này bỗng nhiên tốt lên nên vẫn muốn chơi đùa một chút. Nhìn nét mặt phản ứng của Quân Như đột nhiên nghệch ra sau khi nghe cậu trả lời. Dương Phong hoàn toàn hài lòng, nở một nụ cười thỏa mãn đầy ý châm chọc

“Vậy sao, cậu bận à?” Cái giọng ban nãy ngời ngời vui vẻ thì bây giờ đã giảm xuống một cách trầm trọng. Quân Như thở dài ra từng cơn như biểu lộ rõ ra nét mặt thất vọng của mình. Cũng đúng thôi, 1 tuần trôi qua, nó cứ nghĩ tình hình sẽ khá hơn, nhưng ai dè từng câu từng lời của con bé đều bị hắn đem ra làm trò cười...

“Không sao, không sao”

Quân Như vò vò mái tóc xõa dài ngang vai, cười hề hề tỏ vẻ không có chuyện gì, bảo hắn đừng bận tâm, đồng thời che giấu sự hụt hẫng không đáng có trong lòng. Dương Phong ngốc, cậu suốt đời đừng hòng có bạn gái nếu không có tính hài hước, và căn bản tên này không có chút tế bào hài hước hay tế nhị nào trong đầu cả, từ chối thẳng thừng, đáng giận....

Dương Phong tựa người vào gốc cây sau lưng, nở nụ cười giễu cười giễu cợt nhàn nhạt, châm chọc nói “Nhìn cô có vẻ không vui?”

Tất nhiên là không vui..

Quân Như ngẩng phắt đầu lên, tức giận mà nhìn chằm chằm vào hắn, hoàn toàn đã quên rằng mình đang là người yếu thế vừa mở miệng mời đi chơi, mở giọng cố kìm nén cơn giận khiến âm thanh thoát ra như bị nghẽn đặt lại, nghe rõ cả tiếng nghiến răng “Tôi tất nhiên không vui, nhưng cậu bận thì thôi vậy, cũng tiếc thật..” - Và kết thúc câu nói là một nụ cười gượng nơi khóe môi, hận bản thân tại sao lại không thể ào ào mà hét vào mặt hắn..

Dương Phong chắc lưỡi, cô gái này không hề có một tính cách điềm tĩnh, dù chỉ mới nói một câu như thế mà đã như muốn nhảy dựng lên, khác với...

“Được rồi, tối nay được chứ, tôi sẽ đợi ở công viên gần trường” Đến đây là đủ rồi, nói nhiều quá với người này sẽ khiến liên tưởng đến một người khác. Căn bản là hai chị em bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng khi nói chuyện lại toàn khiến hắn đem ra so sánh, và kết quả là hình bóng của Hàn Nhi luôn hiện diện trong đầu hắn mà không phải là người đang nói chuyện trước mặt..

Lời nói của Dương Phong nói ra nhẹ như nhàng, hoàn toàn như một cảm hứng trong lòng toát ra ngoài nhưng còn Quân Như thì choáng váng, ngạc nhiên không biết phải làm sao

“Thật... thật chứ” Cơn lửa nóng giận trong lòng được dập tắt bởi câu nói nhẹ nhàng như thoảng qua tai của Dương Phong, con bé giả bộ không dám tin tưởng hỏi

“Tôi không muốn nói lần thứ hai...”

“Được..được rồi”

Vui mừng tột độ, nếu không phải vì sự hiềm khích đối với Dương Phong vài giây trước chắc Quân Như đã hét lớn lên rồi. Kế hoạch thành công

“À, tôi có chuyện muốn hỏi”

Dương Phong đột nhiên nhìn chằm chằm vào Quân Như, nét mặt nghiêm túc, khoanh tay trước ngực khiến con bé cũng bất giác nuốt nước bọt ngược vào trong, trong lòng đột nhiên không khỏi thấp thỏm lo lắng

“Cô có biết Dương Chu và Kỳ Nhiệm từng có mâu thuẫn..”

Quân Như ngơ ngác nhìn hắn, gương mặt phẫn nộ tột độ, sửng sốt không biết nói gì. Quân Như từng nghe qua chuyện này, cũng từng có ý định giúp Dương Phong nhưng lại ngại phải đối mặt với ba mình. Con bé tuy thẳng thắn, năng động và gan dạ nhưng lại không trụ vững được trước những lời nói nghiêm nghị của ông Trương...

“Tôi...biết”

Lời nói thốt ra trong sự khó khăn và ngập ngừng, Quân Như đột nhiên cảm thấy một nguồn cảm xúc chợt dang trào niềm hối hận, phải chăng là lúc trước nên giúp hắn. Dạo này thấy Dương Phong bận rộn, con bé không hỏi vì sợ làm phiền. Phải chăng vì chuyện này mà mấy nay hắn ít khi đến trường chăng?

Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt của Quân Như chậm rải đảo nhìn đối phương thì trùng hợp thay lại đối diện với cặp mắt đen nghiêm nghị của Dương Phong, hắn nhìn nó tỏ vẻ hơi bất mãn với câu trả lời vừa rồi, ánh nhìn chăm chăm một cái chớp mắt cũng không ấy khiến con bé cảm thấy nặng nề trong lòng mà nhanh chóng thu lại cái nhìn của mình

Dương Phong định hỏi câu tiếp theo thì lại bị lời của Quân Như ngắt ngang

“Vậy mọi chuyện không sao chứ? Đó là lí do mấy ngày nay cậu nghỉ học sao?”

“Cũng không hẳn, vốn dĩ vấn đề này không đáng lo ngại vì nó đã được giải quyết từ tuần trước” Dương Phong buông thả ánh mắt lơ đễnh nhìn ra chỗ khác rồi nói tiếp “cái tôi quan tâm là ai đã giải quyết chuyện này, không phải cô làm đó chứ?”

Giải quyết sao? Chuyện này đến gặp mặt để nói chuyện xã giao với ba nó thôi mà con bé còn phải e dè đừng nói gì đến việc giải quyết. Chuyện chính trị làm ăn của gia đình Quân Như không hề được biết đến, cũng không cần phải quan tâm. Đây là lí do mà câu hỏi của Dương Phong đã trở nên dư thừa khi mà đi vào đầu Quân Như. Con bé đang nghi ngờ.. một ai đó

“Không hề nha.. tôi với gia đình không có quan hệ tốt, cho nên ngoài chuyện đó thì không biết gì nữa cả”

“Dương Hàn Nhi....”

Một nụ cười mỉm tựa trong lòng vô cùng thản nhiên rồi quay lưng bỏ đi khiến con bé đứng yên đó như trời trồng mà không hiểu hắn cười gì. Nụ cười ấy trong mắt Quân Như mang đầy ý tà mị khiến đầu óc con bé chợt trống rỗng

Trời xế tối, khung cảnh thành phố trở nên nhộn nhịp, mặt trời chưa lặn hẳn và để lại vài áng mây hồng trôi bồng bềnh ở một khoảng trời rộng. Một vài tia nắng còn lưu luyến, rọi nhẹ xuống những cành cây tán xanh rì rào trên đường, có vài tia rọi vào những tòa nhà cao được lát kính ánh lên một khung cảnh vừa lộng lẫy kiêu sa, vừa nhẹ nhàng thoáng đãng

Bước đi rồi lại mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi mà hắn rất ít khi nhìn thấy, người đó đứng cách hắn một khoảng cách chỉ chừng 10m nhưng lại thấy xa vời, người đó cũng chưa từng nhìn thẳng hắn mà nở nụ cười như thế. Dương Phong bỗng dưng cảm thấy một ngọn lửa rực lên trong lòng, muốn bước nhanh đến thô bạo mà quay khuôn mặt ấy về phía mình....

Hắn ngồi trong xe, lặng nhìn một người con gái bước đi qua lại phía trước mặt, mặc bộ váy hồng xõa nhẹ ngang gối, lộ ra một đôi chân thon dài đứng trước một cửa hàng vừa lên đèn. Hắn ngồi đó mà không biết thời gian đã trôi qua bao lâu mà trong lòng lại ánh lên một cảm xúc khó kìm nén.

Hàn Nhi nhẹ nhàng, lâu lâu làm một vài hành động nhìn rõ ra bản tính con nít. Mỉm cười hoài cũng cảm thấy ngược lại với cảm xúc trong lòng. Dạo này, nó cảm thấy thật sự bực bội, rất nhiều nguyên nhân được đưa ra nhưng lại toàn hường về một người khiến nó một mực luôn luôn phủ nhận

Mái tóc được búi nhẹ lên, không cầu kì nhưng lại làm nổi bật chiếc cổ trắng muốt dưới ánh đèn đêm. Vài loọng tóc xõa nhẹ xuống khiến mỗi lúc có cơn gió ra là lại khiến tóc bay vào miệng. Phải cố gắng lắm nó mới có thể vừa nở nụ cười vừa đảm bảo tóc không lòa xòa rơi vào miệng

Từng hành động của Hàn Nhi đều được thu trọn lại bởi ánh mắt trìu mến ngồi trong một chiếc xe cách đó không xa. Hắn lâu lâu lại bật cười trước cái cách mà Hàn Nhi hung hăng vén tóc sang một bên tai, cái cách mà nó xoa xoa chiếc cằm mà khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi mệt mỏi...

Cảm thấy có cơ hội tốt, Dương Phong bước xuống xe mà không nghĩ ngợi, lúc ra khỏi xe hắn mới biết trời đã biến chuyển thành một màn đêm, cơn gió ngoài đường lại se lạnh thổi qua từng cơn mà người con gái ngồi đằng kia vẫn đang mặc một chiếc váy ngắn..

“Nói chuyện với tôi một chút”

Hắn đi nhanh lại trước mặt Hàn Nhi, vốn dĩ nó đang ngồi trên một bậc tam cấp, tập trung xoa nắn chiếc cằm tê cứng đờ của mình thì lại bị phân tâm bởi một giọng nói vừa ấm xen lẫn trong những cơn gió vừa thổi qua ấy

Trước mặt Hàn Nhi bây giờ bị một người mặc áo vest đen to lớn, khiến cho người nó đột nhiên căng thẳng, hoạt động xoa cằm cũng dừng lại. Đồng tử lại dãn to hết cỡ, con ngươi đen tuyền dao động rồi lại đứng yên trong phút chốc, Hàn Nhi cảm thấy nặng trong lòng ngực, hô hấp có đôi chút khó khăn. Cảm giác này nó chưa bao giờ trải nghiệm qua

“Tôi... đang bận..”

Lảng tránh ánh mắt hắn đang cúi nhìn mình, Hàn Nhi đứng nhanh dậy, đi ra gần trước cửa hàng, tiếp tục nở nụ cười tận tâm với công việc...

Hắn biết tính cách của Hàn Nhi, nên chỉ ung dung bước đi vào quán trước mặt, chọn một chỗ ngồi kế tấm kính nhìn ra ngoài đường, lặng lẽ ngồi xuống uống một chút cà phê trong lúc chờ đợi..

Thời gian lặng lẽ trôi qua, thoáng chốc hắn đã ngồi trong quán gần cả tiếng đồng hồ, còn người đứng ở ngoài đường kia vẫn tập trung vào công việc của mình khiến Dương Phong khẽ nhíu đôi mày của mình lại

“Cho hỏi” Dương Phong đưa tay lên, gọi một người bồi bàn đến, anh chàng bồi bàn lịch sự mới lướt qua thì vội quay trở lại “Cô gái ngoài kia, chừng nào thì hết ca vậy?” Hắn đoán Hàn Nhi làm việc theo ca, bởi vì chỉ có thế nó mới chịu làm việc. Theo tờ giấy thông tin về Hàn Nhi mà trợ lý đưa cho hắn, Hàn Nhi làm rất nhiều công việc, đủ mọi ngành nghề. Lúc cầm tờ giấy trên tay, hắn cũng hơi giật mình, hàng logn6 mày cũng nhíu lại như bây giờ

“Hình như là 7h30 ạ” - Người bồi bàn lịch sự nói, rồi khẽ đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ ở cổ tay “Còn khoảng 15 phút nữa, thưa quý khách”

“Được rồi, cảm ơn cậu”

Nói rồi, Dương Phong lại quay sang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, hiếm có dịp nhìn thấy Hàn Nhi cười thế này, tội gì lại không nhìn. Dù nụ cười đó không dành cho hắn cũng được...

Đúng 7h30, Hàn Nhi làm xong công việc, vừa bụng định vào nhanh quán để thay đồ để còn chạy kịp qua tiệm bánh thì bất ngờ từ trong quán một người bước qua kéo nó đi nhanh về hướng chiếc xe gần đó. Nếu đơn thuần đó là một người lạ thì Hàn Nhi sẽ nhanh chóng kháng cự. Nhưng đằng này, người nó đang sượng cứng vì cái nắm tay như hai gọng kìm kia giữ chặt. Hơi nóng toát ra từ bàn tay khiến toàn thân nó đang tê lạnh thì được truyền hơi ấm dần. Cái nắm tay quen thuộc ấm áp này trước đây nó đã từng đối diện nhưng cảm giác lại mơ hồ không rõ ràng như hiện tại

Kéo Hàn Nhi nhanh vào xe rồi đóng sầm cửa lại, đôi chút hoang mang ập đến bao phủ cả không gian xung quanh nó. Nhưng chẳng mấy chốc, bầu không khí này lại bị xé toang bởi bóng người ngồi bên cạnh

“Có chuyện gì?” Hàn Nhi nhanh chóng định thần lại, đôi mắt lạnh như băng quay sang nhìn hắn, tỏ vẻ hơi hiếu kì. Chuyện người ở đâu ra, kéo xồng xộc nó vào trong xe này quá quen thuộc, Hàn Nhi không lạ, nhưng gặp người mà gần cả tuần nay không thấy thì lại có một cảm giác khác lạ. Vừa lo lắng lại vừa thấy ấm trong lòng..

Dương Phong chậm rãi quay sang nhìn Hàn Nhi, hắn không nói không cười, khuôn mặt trầm tư khó đoán. Nhìn Dương Phong, có vẻ như cũng không có ý định để xe chạy, Hàn Nhi nhíu mày, nói tiếp

“Sao anh không đến chỗ hẹn với Quân Như đi” Vừa nói nó vừa cúi đầu, nhướng mắt nhìn ra bầu trời qua lớp cửa kính “ Trời cũng tối rồi”

Giọng điệu chậm rãi, nhưng hơi thở lại nhất thời dồn dập. Không gian xung quanh chỉ có hai người càng khiến cho họ nghe rõ từng nhịp thở của nhau và của bản thân. Hàn Nhi nuốt nước bọt, nhìn ra ngoài cửa kính cố điều chỉnh nhịp thở của mình lại, một hồi sau nó nín thở bằng mũi, quay sang thở bằng miệng..

Cảm thấy sau câu nói vừa rồi, Dương Phong có chút phản ứng, hắn động đậy đôi bàn tay, đặt lên vô lăng chiếc xe rồi quay sang nhìn Hàn Nhi chăm chú rồi mới cất giọng khàn khàn thoáng mang theo sự kiêu ngạo, dửng dưng

“Cô rất muốn tôi đi chơi với Quân Như sao?”

Hàn Nhi im lặng, không nói gì, trong đầu lại có hau suy nghĩ đối lập, mơ hồ. Vốn dĩ nó chưa từng nghĩ rằng hắn và Quân Như sẽ đến với nhau. Nhưng sự thật không thể cứ phủ định, Hàn Nhi chấp nhận. Chấp nhận rằng hắn và con bé quen nhau nhưng vẫn luôn hy vọng một cái gì đó... Chính vấn đề này luôn khiến tâm trí nó đầy ắp hình ảnh và hắn và Quân Như choàng tay nhau vào đêm hôm trước...

Hàn Nhi dạo này sắp phát điên rồi... Không dám khẳng định. Đến khi khẳng định rồi thì lại tự bịa ra một lí do nào đó để tự hài lòng bản thân, để bản thân không hụt hẫng...

“Cô không nói gì tất là cô muốn vậy đúng không?” Nhìn Hàn Nhi im ặng, lòng Dương Phong không khỏi dao động nói tiếp, nhằm muốn khiêu khích sự phản kháng lại của Hàn Nhi

Ngay lập tức như dự định, nó liền phản ứng lại với câu nói vừa rồi. Nhưng vốn muốn phản bác lại nhưng lời nói cứ âm ỉ trong miệng rồi lại trôi ngược vào trong. Nó là một nửa không muốn, và một nửa muốn

“Cậu có chuyện gì muốn nói ngoài vấn đề này không?” Chuyện cần làm bây giờ là lách chủ đề, nó không có lý do gì để trả lời một câu hỏi hóc búa này cả..

Hàn Nhi bây giờ vẫn điềm tĩnh pha chút cao ngạo như xưa. Nhìn vào Dương Phong lại tràn ngập 2 cảm giác. Nhìn hắn thoải mái, ung dung, tự tại như bây giờ chắc hẳn chuyện Kỳ Nhiệm và Dương Chu đã được ông Trương làm theo thỏa định mà giải quyết êm ấm. Nhưng nhìn lâu lại khiến cho người khác cảm giác lúc nóng lúc lạnh khó chịu

“Lúc đó, tại sao cô lại không đến?”

Dương Phong cần một câu trả lời thỏa đáng cho chuyện của một tháng trước. Hắn trước đây, vẫn luôn không kìm được bản thân mỗi khi nhìn thấy Hàn Nhi, dù có là sau một tháng. Nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn tự tin vào khả năng kiềm chế của bản thân mà có thể mở miệng hỏi Hàn Nhi vấn đề này

Hàn Nhi biết được Dương Phong đang nói về lần nào? Lúc đó, quả thật người có lỗi là Hàn Nhi. Là nó không biết tình hình hiện tại của hắn mà hành động. Là nó không biết chuyện gia đình của hắn nên mới cư xử như thế. Nhưng nói đi cũng nên nói lại, chính là hắn hẹn gặp nhưng lại không nghe câu trả lời của người khác, lại không nói thẳng ra chỗ hẹn....

Lúc đó, nó có muốn đến chỗ hẹn hay không thật tình cũng là rất hoang mang, không chắc chắn

Nhưng hiện tại, có vẻ nên nhìn theo tình hình mà giải quyết theo cách hợp lí nhất là được

“Tôi xin lỗi”

Hàn Nhi thở một hơi dài nói nhỏ, nó là trong vấn đề này vẫn phải luôn điềm tĩnh nhẹ nhàng mà nói chuyện

Hàn Nhi nói xong cúi gầm mặt xuống, trên tay vẫn còn cầm chiếc giỏ đựng những thỏi sô cô la đủ loại được gói xinh xắn. Hắn nhìn hành động của Hàn Nhi, lòng dâng lên sự phẫn nộ bực tức, khuôn mặt cũng vì thế mà lập tức trầm xuống

Bối rối được thể hiện rõ trên khuôn mặt đang dần cúi thấp xuống, Hàn Nhi không nghe được phản ứng của đối phương nên càng thêm lo sợ. Nhưng nó vì sao mà phải lo sợ..... điên mất thôi

“Ăn không?” Trong phút bối rối, Hàn Nhi vừa làm một việc hết sức ngu ngốc. Bàn tay cầm một thỏi sô cô là đen đưa nhanh về phía Dương Phong rồi rồi chợt khựng lại giữa không trung khi mắt nó đối diện với khuôn mặt tối sầm lạnh lẽo của Dương Phong.

Không ổn... Hàn Nhi sắp phát hỏa rồi, thực sự mà nói bầu không khí này khó chịu đến mức muốn nghẹt thở.

Cánh tay đang lơ lửng giữa không trung lựng khưng một lúc rồi cũng chuyển động chuẩn bị rụt lại thì lại nhanh chóng bị Dương Phong bắt lại, lực mạnh khiến người Hàn Nhi chúi nhào sang phía hắn, gương mặt còn một khoảng cách nhỏ sẽ chạm ngay đến cổ hắn.

Hàn Nhi tim đập nhanh, mạch máu tràn sắp vỡ rồi....

Nó cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Dương Phong, nhưng hơi thở ấy lại mang theo một khí nóng hừng hực chứng tỏ hắn đang cố kiềm chế lại nỗi tức giận

Cái gì? Sô cô la? Đen.....??

Hắn trừng mắt nhìn thứ trên tay Hàn Nhi đang cầm mà miệng lưỡi như đơ hết ra. Nó là biết rõ hắn không ăn được sô cô la đen thế mà lại đưa thứ này ra trước mặt hắn sao? Chẳng lẽ kì làm bánh hắn nôn thốc nôn tháo mà vẫn không lưu lại được gì trong kí ức người này sao??

Hàn Nhi động đậy, cố thoát khỏi bàn tay hắn, khuôn mặt cũng nhanh chóng xích ra xa.. Cảm nhận sự sự chuyển động của cánh tay đang cầm, hắn cũng nhanh buông ra rồi chỉ im lặng. Ấn nút mở khóa cho cánh cửa bên kia

“Cô xuống xe, đây không phải là câu trả lời mà tôi cần”

Hàn Nhi nở nụ cười thoáng trên môi, đặt nhẹ thỏi sô cô la lên thành xe rồi cũng mở cửa bước xuống. Dương Phong... tên này đã khác trước rất nhiều. Trong đầu nó lại bỗng dưng nở ra một suy nghĩ là nên chúc phúc cho hắn và Quân Như....

Chiếc xe lao nhanh đi trên con đường đông đúc, Hàn Nhi lặng bước băng qua con đường. Trong lòng cảm xúc vui mừng hỗn tạp. Chiếc điện thoại trong túi bỗng vang lên khiến nó giật mình, vội vội vàng vàng không màng đang băng qua đường mà lấy điện thoại ra xem

Quân Như calling...

Hàn Nhi chần chừ một lúc cũng quyết định bắt máy, con bé giờ này lại gọi, không biết là có chuyện gì...

“Alo”

Đầu máy bên kia im phắc như tờ, cứ do tiếng xe cộ bên đây lấn áp mà không nghe được khiến Hàn Nhi cứ dỏng tai lên cố nghe, đôi mày nhíu lại khó chịu

“Alo, Dương Hàn Nhi...” Đầu dây bên kia một giọng nữ, vừa lạ vừa quen, lại gọi ra cả họ lẫn tên khiến Hàn Nhi trong lòng lo âu thấp thỏm. Không phải là Quân Như, con bé gặp chuyện sao??

“Thế nào, nhớ tôi không, em cô đang ở chỗ tôi đấy, mau đến đây, không thì con bé có mệnh hệ gì tôi không biết đâu đấy”

Giọng nói giễu cợt vừa quen vừa lạ, vừa ngỏ ý châm biếm, vừa sắc lạnh kiêu ngạo khiến cả câu toát lên một khí lạnh trầm mặc, nồng nặc mùi đe dọa...

Hàn Nhi chưa kịp phản ứng gì thì bên kia chỉ còn tiếng bíp bíp, cúp máy rồi....