Hạng Phỉ chậm rãi nín thở, anh theo bản năng ấn đèn pin, ánh sáng vụt tắt, sợ quấy nhiễu sinh vật trước mặt.
Sắc trời của biển hoàng hôn biến hóa không giống với bên ngoài, không sờ ra quy luật gì.
Rõ ràng là mùa hè, còn chưa tới sáu giờ chiều mà trời đã hoàn toàn tối đen.
Mấy người đi theo Hạng Phỉ đến biển hoàng hôn cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, tình huống của Hạng Phỉ so với bọn họ tốt hơn một chút, chủ động gánh vác gác đêm đầu tiên.
Ngày đầu tiên khi lên đảo gặp phải kỳ quái lại bị bốn người ném ra sau đầu, bọn họ ăn cơm tối xong chui vào lều trại, nghênh đón ngày hôm sau đến.
Giày quân đội của Hạng Phỉ giẫm lên cát, vốn anh tưởng gác đêm sẽ kết thúc không chút gợn sóng, lại không nghĩ tới gặp được một con nhân ngư chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.
Trì Ngư lười biếng ngồi trên rạn san hô bên bờ, gió biển vào ban đêm lớn hơn một chút so với ban ngày, thổi tóc của hắn.
Trì Ngư có chút ỉu xìu, bị mùi hun đến không thoải mái, ở bên bờ biển chờ quá lâu, chậm chạp không thấy Hạng Phỉ xuất hiện, giống như khứu giác đều không nhạy.
Hắn ghét bỏ nhíu mày, giống như trên người mình cũng bị nhiễm mùi khó chịu này.
Trì Ngư giương mắt nhìn về chỗ Hạng Phỉ, có chút mệt mỏi.
Buổi chiều bạch tuộc nhỏ tới tìm Trì Ngư, Trì Ngư đút cho bạch tuộc nhỏ ăn xong ở vùng biển bên cạnh, cái bụng bạch tuộc no hơi phồng lên.
Vốn Trì Ngư định tới đây xem một chút, ai biết bạch tuộc nhỏ sửng sốt ôm lấy cánh tay Trì Ngư không cho hắn đi, trên đỉnh đầu từng vòng hoa văn trừu tượng giống như trở nên rất sa sút.
Trì Ngư có kiên nhẫn với vật nhỏ hơn so với quái vật biển, hắn nhìn thoáng qua sắc trời, không tính là quá muộn, vì thế lại chơi với bạch tuộc một lát.
Chờ sắc trời mờ mịt mới bơi tới, biết là đợt đầu sĩ quan canh đêm, may mà không phải đợt cuối cùng, bằng không Trì Ngư còn phải thức cả đêm.
Thật vất vả mới đợi được người muốn đợi, kết quả Hạng Phỉ lại chỉ im lặng nhìn ở cách đó không xa, thân thể bị bóng mờ ngăn cản nấp trong bóng đêm, hô hấp chậm lại.
Một chút ý đồ muốn xuất hiện cũng không có.
Trì Ngư quan sát thấy Hạng Phỉ thay một bộ quần áo mới, vẫn là bộ rằn ri dễ hoạt động, nhưng cởi bỏ nút trên.
Nhân ngư rất mệt mỏi, giống như không có tỉnh ngủ, mí mắt chớp chớp, cứ như vậy nửa ngồi trên đá ngầm, dựa nghiêng, cánh tay chống lên cằm.
Giống như nhân ngư kia nhìn thấy anh, nghiêng đầu lười biếng kéo lên một nụ cười với anh.
Ánh trăng lẳng lặng chiếu lên người hắn, mái tóc bạc xinh đẹp giống như vải tơ lụa, lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Nửa người trên để trần, nửa dưới là đuôi cá màu xanh đậm, vỗ vỗ nhẹ vào rạn san hô.
Từng chút từng chút một như nhẹ nhàng vỗ lên người Hạng Phỉ, làm cho anh xác định cảnh tượng phát sinh tối nay không phải ảo giác.
Hô hấp của Hạng Phỉ hơi chậm lại một chút, anh không rõ rốt cuộc sinh vật trước mặt có nguy hiểm hay không, buổi tối xuất hiện ở bờ biển, còn dùng cách thức như vậy...!
Trong mắt Hạng Phỉ hiện lên một chút do dự, tay anh đặt trên công tắc đèn pin, lại buông tay, xoay người đi về phía doanh trại.
Cho dù giác quan thứ sáu nói cho anh biết nhân ngư trước mặt không có địch ý với anh, nhưng Hạng Phỉ cũng không muốn đặt cược, chỗ anh ở là biển hoàng hôn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, hơn nữa nhân ngư...!Sinh vật huyền thoại này...!Lại thật sự tồn tại.
Đời này Trì Ngư chưa từng im lặng như vậy, trơ mắt nhìn bóng dáng Hạng Phỉ dần dần đi xa, đến cuối cùng chỉ còn lại một bóng lưng lạnh lùng vô tình chui vào lều trại.
Trì Ngư:...!
Chỉ có thế à?
Hắn nản lòng vỗ vỗ đuôi, đập vỡ tảng đá ngầm bên cạnh.
Đêm hôm khuya khoắt bị gió thổi lạnh, ngửi thấy mùi hôi thối vì đợi Hạng Phỉ, thực hiện mục đích mình lên đảo, tối nay Trì Ngư rất mệt, trả giá nhiều như vậy, hồi báo cái gì cũng không có.
Thậm chí, Hạng Phỉ cũng chỉ nhìn hắn như thế, sau đó xoay người rời đi.
Trì Ngư không tin tà, ngày hôm sau hắn lại tới xem một chút.
Đêm hôm sau vẫn là cùng một địa điểm.
Trì Ngư cau mày, dùng tảng đá tìm từ dưới đáy biển lộ ra một góc bén nhọn, nhắm ngay cái đuôi xinh đẹp của mình.
Khoa tay múa chân nửa ngày, hắn không xuống tay được, sau đó lại nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn của mình, gần như có thể thấy được mạch máu màu xanh, còn có vẩy nhàn nhạt.
Trước khi ngủ say thì Trì Ngư đã bị thương rất nhiều lần, hầu hết trong số đó là chiến đấu với Tu Phì.
Hắn không sợ đau, một góc tảng đá rất sắc bén, Trì Ngư nâng tảng đá lên, nhắm ngay cánh tay mình dùng sức đập xuống, cánh tay không có chút cảm giác nào.
Đá vỡ.
Giống như những tảng đá ngầm bị đập vỡ ngày hôm qua, nó bị nghiền nát thành bột.
Cuối cùng Trì Ngư lặn xuống đáy biển, theo trí nhớ đi tới chỗ sâu nhất, tìm được nơi hắn tỉnh lại ngay từ đầu.
Cái vỏ sò cực lớn kia còn nằm tại chỗ, khép kín, mặt ngoài trắng như ngọc, một chút bụi bẩn cũng không có.
Trì Ngư mở vỏ sò bên trong ra, ở giữa lẳng lặng nằm vài cái vảy màu xanh nhạt không tỳ vết.
Đây là vảy mà Trì Ngư đã rút ra trong khi ngủ say.
Lúc mới sinh ra hắn là thuần trắng, theo thời gian biến hóa thì Trì Ngư chậm rãi lớn lên, đuôi cá từ màu trắng tinh khiết biến thành màu xanh nhạt, cho đến bây giờ biến thành màu xanh đậm, vảy cũng theo một lần lại một lần lột xác càng ngày càng cứng rắn.
Tuy nhiên, màu sắc của đuôi cá vẫn không đủ tối, chờ cho đến khi Trì Ngư hoàn toàn trở thành cá trưởng thành thì màu sắc của đuôi sẽ đậm hơn.
Trì Ngư nhặt một miếng vảy của riêng mình trên vỏ sò.
Khoảng một phần tư kích thước lòng bàn tay.
Vốn có thể dùng móng tay của mình đâm, nhưng Trì Ngư không định so sánh rốt cuộc trên người mình là móng tay cứng hay là vảy trên cánh tay cứng.
Lỡ như móng tay bị hư hỏng, hắn khóc cũng không có chỗ khóc, vẫn là dùng vảy tương đối an toàn.
Chỗ này mặc kệ một cái vảy mang ra đều có thể đấu giá cao ở hội đấu giá.
Bên trong vảy xinh đẹp như ẩn chứa ánh sáng của biển cả, giống như đang chảy nước vậy.
Bên cạnh vảy lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, Trì Ngư giơ tay phải lên, vạch một đường vào cánh tay mình.
Máu màu xanh trong nháy mắt chảy ra từ cánh tay.
Nhân ngư rất mẫn cảm với cảm giác đau, vừa mới xuống tay, một giây sau cảm giác đau đớn đã truyền vào não bộ.
Nhưng Trì Ngư lại buông lông mày vẫn nhíu lại ra, hắn vẫy đuôi đi về phía đảo hoàng hôn, thừa dịp miệng vết thương còn chưa khép, muốn nhanh chóng giả bộ trước mặt Hạng Phỉ.
Sĩ quan nhìn rất chính nghĩa, ừm, hẳn là sẽ giúp hắn đi, Trì Ngư cũng không xác định nghĩ.
Sau khi hắn rời khỏi khu vực, mấy con quái vật biển bị mùi hương hấp dẫn nhanh chóng chạy tới.
Há to miệng hút nước biển bị máu màu xanh nhuộm loãng.
Thơm quá...!Thơm quá...!
Tiến độ hôm nay của họ không khác gì ngày hôm qua, luôn ở bên ngoài đảo, vòng qua cái hố lớn tràn ngập chim, Hạng Phỉ nhạy bén phát hiện trên mặt đất lại có thêm mấy xác chim tươi, hải âu miệng đen, chim biển...!
Mỏ chim của chúng có nước hoa màu đỏ tươi.
Hạng Phỉ rũ mắt xuống, anh đang suy nghĩ, trong lúc bất chợt trong đầu hiện lên nhân ngư nhìn thấy tối hôm qua, cái đuôi cá xinh đẹp kia...!
Binh lính bên cạnh gọi anh vài tiếng "Thiếu tướng", mặt mày Hạng Phỉ dưới ánh lửa rạng rỡ có vẻ rất sắc bén, khi binh lính gọi đến tiếng thứ ba, Hạng Phỉ ngẩng đầu hỏi, "Làm sao vậy?"
Binh lính lắc đầu, trên mặt hắn ta còn có một vết máu, là khi xuyên qua vùng đất hoang bị dây leo cắt phải.
Binh lính nghi ngờ, "Tối nay nhìn thiếu tướng không yên lòng."
Hạng Phỉ rũ mắt xuống, thêm cành khô trong tay vào lửa trại.
"Chỉ là đang xem xét, suy nghĩ một số chuyện, nếu không có việc gì thì mấy cậu đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải vào trong xem một chút."
Vẫn là cùng một cảnh.
Ánh trăng tối nay sáng ngời, sáng hơn tối hôm qua không ít, biển từng chút từng chút đập vào đá ngầm bên bờ biển.
Đèn pin của Hạng Phỉ lại không tắt, chiếu xuống cát mịn dưới đất.
Khoảng cách của anh với nhân ngư rất gần, chỉ cách vài bước.
Sườn mặt nhân ngư vừa vặn quay về phía anh, chóp mũi có một chút vết nước, dưới ánh trăng được chiếu rọi đến trong suốt.
Nhìn xuống, Hạng Phỉ nhíu mày, anh phát hiện cánh tay nhân ngư có một vết thương thật dài từ trên xuống dưới, giống như là bị vật sắc nhọn gì đó làm rách, còn đang chảy xuôi máu màu xanh.
Nhân ngư cảm giác được ánh mắt của anh, hắn suy yếu ngẩng đầu cười cười với Hạng Phỉ, không giống với nụ cười tùy hứng ngày hôm qua, nụ cười hôm nay rất suy yếu, nhìn giống như là hắn dùng hết sức lực toàn thân khơi dậy nụ cười.
Máu đang chảy tích tích xuống.
Bên ngoài rất yếu nhưng nội tâm Trì Ngư rất khó chịu.
Vì sao Hạng Phỉ còn chưa tới? Vết thương trên cánh tay hắn sắp lành rồi!
Năng lực tự chữa của nhân ngư rất mạnh, một chút vết trầy xước vừa rồi không bao lâu là có thể khép lại, nếu lần này Hạng Phỉ không tới gần hắn, ngày mai hắn lại phải rạch thêm một lần nữa.
Ai biết được vừa mới hiện lên ý niệm này.
Hạng Phỉ đi về phía trước vài bước, đại khái cách hắn một mét, khoảng cách một mét này rất vi diệu, nếu đột nhiên nhân ngư nổ tung đả thương người, Hạng Phỉ cũng có thời gian phản ứng.
Hơn nữa, Trì Ngư nhìn xuống phía dưới, tay phải Hạng Phỉ cầm đèn pin, tay trái của anh nhìn như thoải mái đặt ở một bên, trên thực tế tới gần túi bên trái, chỗ đó hơi hơi nhô lên, mơ hồ lộ ra đường viền của súng.
Hắn nghe thấy sĩ quan mở miệng nói chuyện, giọng nói trong đêm yên tĩnh rất thấp, rất có từ tính, giống như một người đàn violin mà Trì Ngư từng nghe mấy trăm năm trước.
Anh nói, "Có lẽ anh cần giúp đỡ?"
"Hoặc là, tôi nói cách khác." Ánh mắt Hạng Phỉ vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt màu đen lóe lên dưới ánh trăng.
Anh nói với nhân ngư, "Anh có thể hiểu những gì tôi nói chứ?"
Trì Ngư im lặng gật đầu.
Hạng Phỉ lại tiếp tục hỏi, "Anh cần sự giúp đỡ của tôi đúng không?"
Trì Ngư giơ tay lên theo hướng của anh.
Vết thương trên cánh tay càng nhìn gần càng đáng sợ.
Trên cánh tay trắng nõn có vảy nhàn nhạt, vốn giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không khuyết điểm, nhưng lại cứng rắn bị hủy một chỗ.
Máu màu xanh đang nhỏ xuống dưới cánh tay, từng giọt từng giọt trên rạn san hô.
Tạo ra những bông hoa máu màu xanh.
Lê Khắc từ xa xa gọi Hạng Phỉ một câu, "Thiếu tướng, chỗ đó có việc gì sao?"
Hắn ta thấy bóng dáng Hạng Phỉ thật lâu không nhúc nhích, muốn chạy tới xem một chút thì lại bị Hạng Phỉ ngăn lại.
Hạng Phỉ không xác định thói quen của nhân ngư trước mặt, sợ Lê Khắc tới đây sẽ làm cho nhân ngư trước mặt sợ hãi, làm ra chuyện gì khác.
Giọng của anh làm cho Lê Khắc dừng bước thành công, "Quay về đi, cậu nghỉ ngơi trước, tôi lại tuần tra một lát, chỗ này không có việc gì."
Lê Khắc nghe được tiếng Hạng Phỉ không có gì khác thường, thở phào nhẹ nhõm đáp một tiếng, hắn ta cầm đèn pin chậm rãi trở lại lều trại của mình.
Giờ phút này trên bãi biển chỉ còn lại một người một nhân ngư.
Những con quái vật biển mà Hạng Phỉ và những người khác đã gặp trước đây, cho dù chúng thông minh và hiểu bản chất con người thì không ai trong số chúng có thể nói được.
Vì không để cho bọn họ có ý nghĩ kỳ quái về biển hoàng hôn nên Trì Ngư cũng làm bộ mình không biết nói chuyện, IQ cao hơn bọn quái vật biển một chút là đủ rồi.
Bằng không hắn đã sớm muốn nói với Hạng Phỉ, "Dạ dạ dạ, tôi bị thương, tôi hiểu lời cậu nói, tôi muốn vào lều trại của cậu, cảm ơn, không cần hỏi nữa."
Hỏi tiếp mà miệng vết thương đã khỏi hẳn trước mặt Hạng Phỉ thì thật sự cục diện rất xấu hổ, mặt Trì Ngư không chút thay đổi mà nghĩ.
.....????????????????????????????????.....!
12/1/2022
#NTT.