Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 47: Dán câu đối




Kỹ thuật chụp ảnh của Giang Vọng Hạ bị ghét bỏ.

Tự bản thân Giang Vọng Hạ cảm thấy rất tốt, hình ảnh chụp rõ ràng, kết cấu hoàn mỹ, chụp toàn thân, nửa người đều cân đối. Vừa có thể nhìn thấy bối cảnh phía sau, lại vừa có thể nhìn thấy bản thân Kiều Mạn Mạn. Rốt cuộc là có chỗ nào không tốt?

Cô giáo Mạn Mạn bắt đầu mở lớp học rồi.

Kiều Mạn Mạn lướt lướt, lướt đến một tấm ảnh, chỉ vào nam sinh gầy như cây gậy trúc bên cạnh: “Tiểu Hạ, cậu không cảm thấy cậu ấy còn bắt mắt hơn tớ sao?”

Giang Vọng Hạ: “Cậu ấy là người qua đường.”

Kiều Mạn Mạn hơi trợn mắt, không thể tưởng tượng được hỏi: “Người qua đường còn bắt mắt hơn nhân vật chính, cậu cảm thấy có lý không?”

Giang Vọng Hạ miễn cưỡng thừa nhận, đúng là tấm ảnh này còn thiếu sót.

Kiều Mạn Mạn tiếp tục lướt, lướt đến một tấm này nào đó.

“Tấm này rung rồi, còn không thấy rõ người.”

“Tấm này tớ nhắm mắt rồi.”

“Tấm này cậu nhìn tớ trông có giống học sinh tiểu học 1m2 không?”

“Tấm này, mặt tớ cười giống như là muốn ăn thịt trẻ con vậy!”

“Tấm này là cái góc chết gì vậy?”

“Tấm này khá đẹp, nhưng người tớ đâu?”

“…”

Kiều Mạn Mạn hết sức nghiêm túc chỉ cho Tiểu Hạ ảnh chụp có chỗ nào không tốt.

Ban đầu Giang Vọng Hạ cây ngay không sợ chết đứng, tự tin ảnh chụp không có vấn đề gì, là Kiều Ngốc Ngốc quá soi mói.

Nhưng dưới sự “soi mói” nghiêm túc của Kiều Ngốc Ngốc, Giang Vọng Hạ trầm mặc. Bắt đầu nghi ngờ có phải thật sự mình chụp ảnh không tốt không. Còn có...

Ảnh cô chụp có tệ đến thế không?

Kiều Mạn Mạn bảo Tiểu Hạ đứng qua bên đó, cô ấy chụp mấy tấm cho Tiểu Hạ xem. Tuy rằng ảnh chụp không khoa trương như là “tiện tay chụp một cái là thành bom tấn”, nhưng so với “kỹ thuật bạn trai” Tiểu Hạ chụp đẹp hơn nhiều.

Kiều Mạn Mạn: “Cậu xem, chụp cho cậu cao 1m8! Vừa đẹp trai vừa xinh gái!”

Giang Vọng Hạ giải thích: “Vốn dĩ tớ cao 1m8.”

Kiều Mạn Mạn không thể không nhìn cô, hỏi ngược: “Nhưng cậu chụp một người 1m56 là tớ thành 1m2, cậu không cảm thấy cậu rất vô lý sao?”

Giang Vọng Hạ: “… Không cảm thấy.”

Lấy góc nhìn của cô, 1m56 và 1m2 không chênh lệch lớn lắm, đều là chú lùn.

Đương nhiên cô sẽ không nói những lời này trước mặt Kiều Ngốc Ngốc.

Kiều Mạn Mạn thật sự rất ghét bỏ kỹ thuật chụp ảnh của Giang Vọng Hạ, lựa chọn tự chụp, không để Tiểu Hạ chụp cho cô ấy nữa.

Giang Vọng Hạ vui vẻ nhàn nhã.

Họ không ở bên ngoài quá muộn, chưa đến 9 giờ đã về nhà.

Giang Ngôn Nhất thấy hai người về nhanh như vậy, hơi bất ngờ, nhìn cả hai người hai tay đều trống trơn, bèn hỏi: “Cho nên hai đứa dự định ngày mai tiếp tục ra ngoài chơi, rồi tiện mua keo dán và đồ Tết sao?”

Nhất thời, hai cô gái hai mặt nhìn nhau.

Đã nói mà, lúc về cứ có cảm giác thiếu cái gì đó, thì ra là quên chuyện quan trọng nhất.

Đều do hai người thảo luận ảnh chụp quá kịch liệt.



Bởi vì hai người quên mua đồ Tết và keo dán, Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn thương lượng quyết định chiều mai ra ngoài chơi, buổi tối không chơi lung tung ở ngoài nữa, mua đồ Tết và keo dán xong thì về nhà luôn.

Giang Vọng Hạ nói: “Không thì tớ gọi Tiểu Tình ra?”

Nghe vậy, Kiều Mạn Mạn mở to mắt, nói: “Được nha, nhưng Tiểu Tình thấy tớ, liệu có câu nệ không?”

Thật ra quan hệ giữa cô ấy và Tiểu Tình không tệ, add Wechat, thi thoảng sẽ trò chuyện vài câu.

Nhưng cũng chưa gặp qua mấy lần, “bạn trên mạng” gặp nhau sẽ có hơi xấu hổ và khách sáo, cô ấy lo sự tồn tại của cô ấy sẽ trở thành “người thứ ba” giữa Tiểu Hạ và Tiểu Tình.

Giang Vọng Hạ lại nói: “Ổn thôi, cậu ấy và cậu đều nói nhiều, đúng lúc hai người nói chuyện, đừng làm phiền tớ.”

Kiều Mạn Mạn:?

Kiều Mạn Mạn sửng sốt, khiếp sợ há miệng, sau đó dùng ngón tay trỏ trỏ mình, động tác và vẻ mặt giống như đang nói: Nói nhiều? Cậu đang nói tớ?

Sao có thể!

Cô ấy thích nói chuyện, nhưng tuyệt đối không nói nhiều.

Đối mặt với sự kinh ngạc của Kiều Ngốc Ngốc, mặt Giang Vọng Hạ không biến sắc gật đầu: Đúng, nói nhiều chính là cậu.

Vì chứng minh mình không nói nhiều, tối hôm nay, Kiều Mạn Mạn không nói thêm chữ nào với Tiểu Hạ, nếu Tiểu Hạ chủ động tìm cô ấy, sẽ đánh chữ gửi Wechat để trả lời.

Giang Vọng Hạ có chút cạn lời.

Giang Ngôn Nhất thấy hình thức ở chung kỳ cục của hai cô con gái, không hiểu chuyện gì, cho rằng hai đứa đang cãi nhau, bèn hỏi từng đứa một.

Kiều Mạn Mạn lắc đầu, nói: “Không có, con không cãi nhau với Tiểu Hạ.”

Giang Vọng Hạ suy nghĩ chút, trả lời: “Không, con đang chơi trò chơi với Mạn Mạn, trò người câm.”

Giang Ngôn Nhất tỏ vẻ: Hai con vui là được.

Xế chiều ngày hôm sau, Kiều Mạn Mạn đến viện cờ tìm Giang Vọng Hạ. Kỳ nghỉ đông Lương Thi Tình, Lương Chính Thu đều ở viện cờ, Lương Thi Tình đi cùng ba đến.

Tuy rằng không học cờ vây, nhưng thi thoảng tới xem vẫn khá hay.

Thời điểm Kiều Mạn Mạn tới viện cờ, Giang Vọng Hạ còn chưa ra, cô ấy không đi vào tìm Tiểu Hạ, đứng ở cổng viện cờ chờ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đêm qua tuyết rơi, trước cổng viện cờ trải một tầng tuyết mỏng. Cô ấy quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thẫm, mang một đôi bốt thật dày, ở bên ngoài đạp tuyết nghịch.

Có nam sinh tới bắt chuyện với cô ấy.

Lúc này, Giang Vọng Hạ vẫn đang thảo luận cờ vây với người khác, thảo luận hơi kịch liệt, chắc không kết thúc nhanh được. Lương Thi Tình lo Kiều Mạn Mạn ở ngoài chờ quá lâu, bèn chào hỏi với Tiểu Hạ, ra ngoài tìm Kiều Mạn Mạn trước.

Giang Vọng Hạ đang cãi nhau với người ta, bớt chút thời gian gật đầu với Lương Thi Tình.

Lương Thi Tình thấy vậy, thầm nghĩ: Không thì hai người dứt khoát đánh một trận đi.

Đánh xong là có thể kết thúc, cãi nhau ở đây, cũng không biết họ muốn cãi tới khi nào.

Cô ấy không nhịn được thở dài.

Lương Thi Tình nghĩ bên ngoài lạnh, muốn dẫn Kiều Mạn Mạn vào. Kết quả là ra ngoài đã thấy có nam sinh đang nói chuyện với Kiều Mạn Mạn. Nam sinh kia đưa lưng về phía cô ấy, trên mặt Kiều Mạn Mạn là nụ cười mỉm xấu hổ mà không mất lịch sự.

Lương Thi Tình học theo biểu cảm của Giang Vọng Hạ, bày ra bộ mặt thối hung dữ, đi về phía họ: “Này, cậu ở chỗ này làm gì đây!”

Nam sinh kia quay đầu lại, ố ồ, ra là học sinh của ba.

Lương Thi Tình ngại tiếp tục bày ra bộ mặt thối, đi tới kéo tay Kiều Mạn Mạn, nói với nam sinh kia: “Cậu tan học rồi còn không về nhà, đứng ở đây làm cái gì?”

Nam sinh nhún vai, nói: “Không phải tôi đang đợi người tới đón sao.”

Lương Thi Tình “À” một tiếng: “Thế cậu cứ đứng đây đợi tiếp đi.”

“Mạn Mạn, chúng ta vào trong đợi Tiểu Hạ.”

Nam sinh: “…”

Nếu cùng là đợi người, không thể đợi ở đây cùng cậu ta sao?

Cậu ta u oán nhìn theo bóng lưng các cô ấy rời đi.

Hai người đi vào không bao lâu, Giang Vọng Hạ đã cãi nhau với người khác xong, không thảo luận cờ vây nữa. Cô đi về phía Lương Thi Tình, Kiều Mạn Mạn chào hỏi, nói có thể đi được rồi.

Kiều Mạn Mạn nghe Tiểu Hạ cãi nhau, nhỏ giọng nói: “Tiểu Hạ, con gái không thể hung dữ như thế.”

Giang Vọng Hạ “A” một tiếng, không để lời của cô ấy ở trong lòng.

Cô cảm thấy cô chẳng hung dữ chút nào.

Lương Thi Tình không hổ là người nói nhiều, bình thường nói chuyện với Tiểu Hạ, Tiểu Hạ không để ý cô ấy vẫn có thể ríu rít không ngừng nói. Lúc này có cô ngốc Kiều Mạn Mạn thích nói nhảm ở đây, hai người trò chuyện không cần cooldown (*), cứ nói mãi không ngừng.

Xấu hổ, cẩn thận, bối rối, hoàn toàn không tồn tại.

Giang Vọng Hạ ẩn thân hoàn mỹ.

Ba người không đến Tường Thành Cổ, mà là đi Cảng Cổ và phố Kỵ Lâu.

Tối qua tuyết rơi, phong cảnh phố Kỵ Lâu hôm nay rất khác, phong cách đặc sắc. Kiều Mạn Mạn cực kỳ hối hận vì không mang theo máy ảnh đi, cầm điện thoại selfie nửa ngày.

Cuối cùng, cô ấy ngẫm nghĩ, đưa di động cho Lương Thi Tình.

Kiều Mạn Mạn cười nói với cô ấy: “Tiểu Tình, phiền cậu chụp giúp tớ mấy tấm ảnh nhé!”

Lương Thi Tình nói “Được”, nhận di động chụp ảnh cho Kiều Mạn Mạn, chụp mười mấy tấm ảnh xong mới gọi cô ấy đến xem.

Kiều Mạn Mạn tung tăng chạy bước nhỏ tới.

Nhận lại di động, khoảnh khắc nhìn thấy những tấm ảnh, nụ cười và sự hào hứng trên mặt đều cứng lại, nội tâm hiện ra một dấu chấm hỏi thật lớn.

Kiều Mạn Mạn: Chuyện gì vậy, kỹ thuật chụp ảnh của Tiểu Hạ giống trai thẳng thì thôi đi, sao đến kỹ thuật chụp ảnh của Tiểu Tình cũng giống trai thẳng vậy??

Giây phút đó, Kiều Mạn Mạn hối hận sâu sắc vì đã từng ghét bỏ kỹ thuật chụp ảnh khó coi của anh trai.

Kỹ thuật chụp ảnh của anh trai hoàn toàn không phải là tệ nhất.

Ba người các cô ăn tối ở ngoài xong mới về nhà.

Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn không quên nhiệm vụ mua đồ Tết và keo dán, hai người các cô ngồi xe buýt đến siêu thị. Vào siêu thị mua sắm, mua một đống thứ lộn xộn.

Hai người các cô không chỉ tiêu hết ngân sách 1000 tệ Giang Ngôn Nhất đưa, còn dùng tới cả tiền tiêu vặt của mình.

Tối hôm đó, Trần Linh Vũ biết các cô đi chơi không dẫn cậu theo, cực kì tức giận, giống như một khẩu súng, “pằng pằng pằng” gửi tin nhắn chất vấn cô.

Trần Linh Vũ: Ai thèm quan tâm chứ, cười chết đi được.

Trần Linh Vũ: Tớ quan tâm việc gào thét mà không có chỗ để gào thét.

Trần Linh Vũ: Tớ quan tâm tớ cực kì quan tâm, tớ có thể làm gì đây, oán giận trong lòng tớ đang dâng trào.

Trần Linh Vũ: Giang Vọng Hạ, cậu tàn nhẫn quá, quá là tàn nhẫn!

Thấy đống văn học nổi điên lộn xộn, Giang Vọng Hạ trầm mặc, có chút lo lắng cho trạng thái tinh thần của Trần Linh Vũ.

Giang Vọng Hạ: Hôm nay Vật lý học cái gì?

Thằng nhãi này, không phải là học Vật lý đến ngốc luôn rồi đấy chứ?

Trần Linh Vũ: Cậu có biết không, hôm nay là Crazy Thursday của KFC, gà nguyên bản chỉ có 19,9 tệ. Cậu không quan tâm, cậu không quan tâm tớ, cậu chỉ quan tâm Vật lý tớ học cái gì.

Giang Vọng Hạ:.

Giang Vọng Hạ: Còn không nói chuyện đàng hoàng sẽ bị block đấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trần Linh Vũ: Block?

Trần Linh Vũ: Giang Vọng Hạ, cậu không thấy cậu có hơi quá đáng sao?

Giang Vọng Hạ chuẩn bị đi tắm, nhìn tin nhắn không ngừng gửi tới, im lặng, quyết định tạm thời xếp cậu vào danh sách VIP, tắm xong thì lại thả ra.

Chuyển vào danh sách đen, thế giới cũng yên tĩnh lại rồi.

Không đến nửa phút sau, cô thấy có chút hối hận, cảm thấy hành vi kéo vào danh sách đen này đúng là có hơi quá đáng, bèn kéo Trần Linh Vũ từ danh sách đen ra.

Giang Vọng Hạ vô cùng thân thiện chào hỏi cậu: 1.

Trần Linh Vũ: Tớ thấy dấu chấm than màu đỏ thì rơi vào trầm tư thật lâu. Hiện tại cuối cùng tới đã hiểu được, màu đỏ đại diện cho sự nhiệt tình, cậu muốn kết hôn với tớ.

Giang Vọng Hạ: … Tớ khuyên cậu đừng có phát điên ở đây.



Rất nhanh đã đến giao thừa, theo truyền thống hôm nay phải dán câu đối, dán tranh Tết và bái tế.

Lần đầu tiên Kiều Mạn Mạn tự tay dán câu đối, dán tranh Tết.

Câu đối và tranh Tết là Giang Diệu Văn đưa tới cho họ, vô cùng chu đáo phân loại ra. Ngay cả câu đối nào dán bên trái, câu đối nào dán bên phải, tranh Tết nào dán ở đâu cũng viết rõ. Không cần Kiều Mạn Mạn và Giang Vọng Hạ lấy di động tra Baidu.

Ba cha con dậy thật sớm, Giang Ngôn Nhất phụ trách chuẩn bị việc tế bái, Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn phụ trách dán câu đối, câu đối treo cửa và tranh Tết.

Vóc người Kiều Mạn Mạn không đủ cao, vác ghế ra, định đứng lên dán câu đối treo cửa.

Giang Vọng Hạ ở bên cạnh hai tay cầm câu đối treo cửa dính đầy keo dán, đi tới trước cửa. “Bộp” một tiếng dán câu đối treo cửa lên, lại dùng tay vỗ vỗ lên một chút, bảo đảm câu đối treo cửa đã dính chắc, xong việc.

Kiều Mạn Mạn, người đang đứng trên ghế, lặng lẽ bước xuống, lặng lẽ lau dấu giày trên ghế, lại lặng lẽ vác ghế về chỗ cũ.

Nhiều năm như vậy, người trong nhà chưa bao giờ cho cô ấy tham gia hoạt động dán câu đối dán tranh Tết, cũng không phải là không có lý.

Đây không phải là việc của chú lùn.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Cái đó, máy tính vẫn có tý vấn đề, dùng di động chỉ gõ được từng này. Ngày mai sẽ cố gắng tranh thủ gõ thêm!

Tiếp tục phát lì xì ngẫu nhiên, yêu các bạn qwq.

—-

Đề cử truyện của bạn bè "Đứa con ngỗ nghịch nhà hào môn, online nuôi mẹ" by: Tư Cửu Linh (ID: 7706151).

Giới thiệu: Tỉnh lại sau giấc ngủ, An Tịnh xuyên thành mẹ nhân vật lót đường trong truyện hào môn.

Trong nguyên tác, con trai thiếu niên táo bạo ngỗ nghịch, đánh nhau trốn học. Không lâu sau còn giày xéo cả nhà đến phá sản, cuối cùng bị tai nạn xe trở thành người thực vật.

Mà cô khốn khổ chán nản, một bên nhặt rác sống tạm, một bên còn phải nuôi đứa con trai này.

An Tịnh: Nuôi con trai là chuyện không thể xảy ra được.

Cô am hiểu- Trừng trị con trai hơn!

Để con trai nhặt rác, để con trai nuôi tôi!

Sau đó, diễn đàn trường học, giới các mẹ giàu có, bạn bè họ hàng, khắp nơi đều truyền tai đề tài về họ.

Con trai ngỗ nghịch ngửa tay đòi tiền cô.

An Tịnh lấy từ trong túi ra hai đồng tiền xu: “Mẹ chỉ còn nhiêu đây…”

Biểu cảm con trai ngỗ nghịch phức tạp, sau đó yên lặng lấy ra tiền riêng sáu chữ số: “Cầm mà tiêu.”

#Thật sự là quá hiểu mẹ#

Con trai ngỗ nghịch trốn học đưa hoa khôi đi chơi game.

An Tịnh kẹp giữa hai người: “Vua đi rừng mang mẹ theo, mẹ chơi phụ trợ siêu 6!”

Lòng bàn tay con trai ngỗ nghịch đổ mồ hôi, đưa cô từ hạng Đồng lên hạng Vương giả, đánh đến nỗi mắt đầy sao vàng. Từ đó về sau không bao giờ muốn đụng vào trò chơi nữa.

#Cứ như vậy đánh mất con dâu tương lai#

Con trai ngỗ nghịch hò hẹn với anh em xã hội.

An Tịnh khiêng đao dài 1m8 đưa cho cậu: Con trai cố lên! Con trai giỏi nhất!

Anh em xã hội sợ vắt chân lên cổ chạy. Đánh nhau mà còn gọi mẹ, chơi không nổi rồi đúng không?

#Cái nhà này, rốt cuộc là con trai phản nghịch, hay là mẹ phản nghịch?#

Sau đó, Thời Cảnh Diệc từ một thiếu niên ngang ngược trở thành người thừa kế tập đoàn nhà họ Thời, giá trị con người từ từ tăng lên, phong cách cao vút tận trời.

Mà lúc này, hoa khôi trường thầm mến đã lâu đột nhiên quay lại tìm cậu.

Thời Cảnh Diệc bình tĩnh kiềm chế: “Tuy rằng rất bất ngờ, nhưng chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè trước.”

Hoa khôi trường: “Hiểu lầm rồi. Khổ công rèn luyện ba năm, đã thành vua đi rừng, có thể tán gẫu làm bạn thân cùng dì không?”

Thời Cảnh Diệc: “...”

***

Tống Y Y biết Thời Cảnh Diệc là nam chính tiểu thuyết hào môn.

Cô ta chỉ cần duy trì sự dịu dàng, thật lòng đối đãi với đứa nhỏ này, về sau có thể thay thế An Tịnh gả vào nhà họ Thời, có được tài phú vô hạn.

Tống Y Y vẫn luôn chờ mong ngày nay, nhưng vì sao lại chỉ chờ được cảnh người một nhà mỗi ngày đều vây quanh An Tịnh?



(*) Cooldown: Thời gian làm lạnh. Một thuật ngữ trong game, chỉ thời gian làm lạnh các chiêu thức.