Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 39: Xin lỗi




Quan điểm của Kiều Mạn Mạn là tội của Tiểu Hạ chưa đến mức này, không cần phải cố tình đi phê bình người ta một trận. Nhưng Giang Ngôn Nhất cho rằng phạm sai lầm thì nên bị phê bình, rất cổ vũ cô ấy tìm Tiểu Hạ nói cho rõ.

Kiều Mạn Mạn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, ba bảo cô ấy tìm Tiểu Hạ nói, thế thì tìm Tiểu Hạ nói vậy.

Phòng của cô ấy và Tiểu Hạ đều ở tầng hai.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Giang Ngôn Nhất, cô ấy từ từ đứng dậy, từ từ thay đồ ngủ, mặc váy vào, sau đó chậm rãi đi tìm Tiểu Hạ.

Còn chưa đi tới cửa phòng Tiểu Hạ, đã thấy anh trai và Tiểu Hạ đang đứng nói chuyện ngoài cửa, hơi ngoài ý muốn.

Ý, anh trai cũng tới tìm Tiểu Hạ?

Cô ấy cho rằng anh trai có việc tìm Tiểu Hạ, sợ quấy rầy họ, do dự có nên đi qua không.

Kiều Tắc đưa lưng về phía Kiều Mạn Mạn, Giang Vọng Hạ thì không. Thấy Kiều Mạn Mạn chầm chậm đi tới như con ốc sên, nói với Kiều Tắc: “Mạn Mạn qua đây rồi.”

Kiều Tắc nghe vậy thì quay đầu lại, thầm nghĩ: Quan hệ giữa hai cô gái các em đúng là tốt thật.

Đêm hôm khuya khoắt, có người lười nào không nằm trên giường chơi di động, lại đi tìm Tiểu Hạ nói chuyện.

Đúng là hiếm thấy.

Anh khẽ gật đầu với Kiều Mạn Mạn.

Kiều Mạn Mạn cho rằng họ còn muốn nói chuyện, nghĩ đợi lát nữa rồi qua đây, đang nghĩ nên mở miệng như nào, thì chợt nghe thấy anh trai nói: “Anh không có chuyện gì, hai đứa cứ từ từ nói chuyện đi.”

Nói xong, anh đưa tay xoa xoa tóc Kiều Mạn Mạn, xoa đến lộn xà lộn xộn, sau đó nghênh ngang rời đi.

Kiều Mạn Mạn giơ tay sửa sang lại đầu tóc đã rối thành một mớ, trừng mắt nhìn theo bóng lưng anh trai rời đi, hét to: “Đã nói không được xoa đầu em rồi mà, sẽ không cao lên được!”

Giang Vọng Hạ ở bên cạnh bật ra tiếng cười không đúng lúc: "Phụt, ha.”

Kiều Mạn Mạn: “…”

Kiều Mạn Mạn thu lại ánh mắt đang trừng lên nhìn theo bóng lưng anh trai, quay đầu nhìn về phía cô gái cao gầy bên cạnh.

Anh trai rất cao, tận 1m88, Tiểu Hạ cũng rất cao, tận 1m8.

Mà cô ấy, chỉ có 1m56.

Nhận thức này khiến cô ấy cảm thấy hơi uể oải, không nhịn được nói thầm: Rốt cuộc là anh trai và Tiểu Hạ ăn cái gì để lớn vậy? Sao lại cao được như thế chứ?

Giang Vọng Hạ nhận ra ánh mắt chăm chú của Kiều Mạn Mạn, lập tức thu lại ý cười, thể hiện hoàn toàn không có ý cười nhạo cô ấy, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng bình tĩnh, hơi cúi đầu hỏi: “Cậu tìm tớ có chuyện gì à?”

Được Tiểu Hạ nhắc nhở, Kiều Mạn Mạn nhớ tới chuyện chính khi đến tìm Tiểu Hạ.

Cô ấy nhìn Giang Vọng Hạ, chậm rãi nói: “Tiểu Hạ, hôm nay cậu túm cổ áo sau của tớ ở tiệm trà sữa.”

Giang Vọng Hạ: “… Hả? Tớ làm cậu đau sao?”

Vẻ mặt Kiều Mạn Mạn dịu dàng nói: “Không có, nhưng cậu túm khiến tớ hơi không thoải mái, tớ không thích như thế. Lần sau cậu đừng túm cổ áo sau của tớ nữa.”

Không thoải mái là một chuyện.

Bộ dạng bị người ta túm cổ áo rất khó coi, rất chật vật, bị người khác nhìn thấy sẽ rất mất mặt!

Kiều Ngốc Ngốc hơi có gánh nặng của thiếu nữ xinh đẹp, không muốn bị người ta nhìn thấy cảnh khó coi này.

Lúc đó là buổi trưa, các lớp ngoại khóa đều tan học, người đến người đi. Cho dù những học sinh kia không biết cô ấy, cũng đã gặp qua cô ấy, có ấn tượng với cô ấy. Đương nhiên cô ấy sẽ không muốn bị họ nhìn thấy mình bị túm cổ áo sau kéo ra khỏi tiệm trà sữa.

Kiều Mạn Mạn rất nghiêm túc nói với Giang Vọng Hạ, cô ấy không thích như vậy.

Cô ấy không nói thẳng là Tiểu Hạ làm sai, không phê bình Tiểu Hạ, nhưng ý tứ biểu đạt chính là Tiểu Hạ làm sai, Tiểu Hạ nên xin lỗi.

Giang Vọng Hạ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Mạn Mạn, trầm mặc.

Hình như, đúng là cô làm sai.

Cũng không biết tại sao, lúc đó cô không nghĩ ngợi gì đã túm cổ áo sau của Kiều Mạn Mạn, còn kéo người ta ra khỏi tiệm trà sữa. Hành vi này nghe miêu tả sẽ khiến người ta cảm thấy hơi thô bạo.

Khó trách Kiều Ngốc Ngốc tức giận.

Tính cách Giang Vọng Hạ không phải kiểu dịu dàng tốt tính, thậm chí có thể nói là thiếu kiên nhẫn, dễ xúc động. Không phải tất cả mọi người đều có thể dễ dàng tha thứ cho tính nết của cô.

Có vài người bạn vì vậy mà làm ầm lên, không liên lạc với cô nữa.

Đừng nói là bạn bè, có đôi khi Trần Linh Vũ cũng không chịu được, nói thẳng: “Đậu má, vóc dáng cậu không cao bằng tớ, sao tính tình còn lớn hơn cả tớ.”

Nếu đổi lại là người khác, bị túm cổ áo sau kéo ra khỏi tiệm trà sữa, đoán chừng đã sớm tức giận rồi.

Kiều Mạn Mạn không tức giận.

Mà là cực kì nghiêm túc nói cho cô biết, cô ấy không thích như vậy, lần sau còn làm như vậy cô ấy sẽ tức giận.

Giang Vọng Hạ nhìn cô ấy, qua một lúc lâu, mở miệng nói: “Xin lỗi, lần sau tớ sẽ không như vậy nữa.”

Kiều Mạn Mạn thở phào nhẹ nhõm.

Kiều Mạn Mạn: “À, cũng không có gì, nhưng tớ cảm thấy anh Bách Lăng nói không sai. Chính là… Ờm, con gái nên dịu dàng chút.”

Nói xong, cô ấy nhìn Giang Vọng Hạ, cẩn thận bổ sung: “Tớ không nói Tiểu Hạ không dịu dàng, chỉ là có thể dịu dàng hơn chút nữa.”

Cô ấy dùng ngón cái và ngón trỏ tạo ra dáng tay “một chút.”

Giang Vọng Hạ hơi miễn cưỡng nói: “Được rồi, tớ sẽ cố gắng.”

Kiều Mạn Mạn: “Ừm.”

Hai cô gái không nói chuyện nhiều, chủ yếu là ngày mai thứ hai còn phải dậy sớm đi học, nên đi ngủ rồi.

Trước khi Kiều Mạn Mạn rời đi, Giang Vọng Hạ thuận miệng nói một câu: “Mạn Mạn, hôm nay cậu hẹn gặp Kỳ Mộ sao? Hay chỉ là tình cờ gặp thôi?”

Vẻ mặt Kiều Mạn Mạn ấm áp, nói: “Tình cờ gặp.”

Giang Vọng Hạ gật gật đầu, không nói tiếp nữa.

Nếu như nói Kỳ Mộ đã sớm ủ mưu, cố ý làm ra, có ý xấu như trước, Kiều Mạn Mạn sẽ tức giận. Lúc này không nói gì cả, ngược lại khiến cô ấy hơi bất an.

Kiều Mạn Mạn nói: “Ừm, đúng là có hơi trùng hợp.”

Giang Vọng Hạ muốn nói, có thể không phải trùng hợp như vậy, mà là anh ta đã sớm đợi ở đó rồi.

Nhưng thay vì nói ra, cô nói với Kiều Mạn Mạn: “Nghe nói đi ngủ trước 11 giờ sẽ tăng chiều cao.”

Kiều Mạn Mạn: “Ồ.”

Kiều Mạn Mạn hơi ngẩng đầu, nhìn chiều cao của Tiểu Hạ, muốn nói lại thôi.



Hiện tại là 23 giờ 18 phút tối, có phải bây giờ đi ngủ sẽ không cao lên không?



Qua thêm một tuần, đến cuối tuần, Kiều Mạn Mạn lại gọi điện thoại cho Giang Ngôn Nhất.

Giang Ngôn Nhất có phần quan tâm đ ến chuyện “phê bình Tiểu Hạ”, chuyện đầu tiên hỏi Kiều Mạn Mạn chính là chuyện này, nói: “Tiểu Hạ có không phục không? Có chuyện gì thì nói cho ba, ba đi mắng con bé.”

Kiều Mạn Mạn lo ông thật sự đi phê bình Tiểu Hạ, vội vàng phủ nhận: “Không có không có, Tiểu Hạ xin lỗi con rồi.”

Giang Ngôn Nhất: “Thế con bé xin lỗi chân thành, hay là xin lỗi qua loa?”

Kiều Mạn Mạn hồi tưởng lại: “Thái độ của Tiểu Hạ rất tốt!”

Giang Ngôn Nhất: “Ừ, vậy thì tốt rồi.”

Bình tĩnh xem xét, hai cô “con gái”, Giang Ngôn Nhất thích Tiểu Hạ hơn, nhưng loại chuyện này không thể thiên vị Tiểu Hạ. Điều này đối với Kiều Mạn Mạn không tốt, đối với Tiểu Hạ cũng không tốt.

Tính cách của Tiểu Hạ vốn đã rất độc lập, nếu cứ tiếp tục mặc kệ, sẽ là sự tồn tại khiến người ta ghét hơn cả mấy thằng nhãi con 6 tuổi.

Điều này không tốt cho sự trưởng thành của cô.

Ông nói: “Tính cách của Tiểu Hạ tương đối độc lập, lần sau còn phát sinh chuyện tương tự, con có thể lập tức nói cho con bé.”

Kiều Mạn Mạn: “Không có đâu, bình thường Tiểu Hạ rất tốt.”

Giang Ngôn Nhất không chỉ quan tâm Kiều Mạn Mạn, mà còn quan tân bạn bè của Kiều Mạn Mạn, hỏi: “Người bạn lần trước con nói bị bắt nạt kia, hiện tại thế nào rồi?”

Kiều Mạn Mạn ngẩn người, suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra vị “bạn bè bị bắt nạt” kia là ai.

Cô ấy chậm rãi nói: “Không sao nữa rồi ạ.”

Giang Ngôn Nhất: “Thế thì tốt rồi, bây giờ con có còn cảm thấy bạn của con bị bắt nạt, hơn nữa bị bắt nạt mà vẫn không biết bị bắt nạt không?”

Kiều Mạn Mạn cho rằng vấn đề này hơi khó trả lời: “Con, con cũng không biết rõ lắm.”

Giang Ngôn Nhất không biết toàn diện, không tiện nói nhiều.

Ông dựa vào kinh nghiệm trước kia, nói: “Bạn bè xảy ra xung đột là rất bình thường, sinh ra hiểu lầm cũng rất thường thấy, nói ra được là tốt rồi.”

“Con còn nhớ Tiểu Tình không? Chính là cô bé rất thân với Tiểu Hạ, con thấy quan hệ hai đứa nó tốt vậy thôi, thật ra cũng từng cãi nhau, nghiêm trọng nhất là suốt 2 tháng không nói chuyện. cuối cùng vẫn là phụ huynh hai bên ra mặt, chúng nó mới làm hòa.”

Kiều Mạn Mạn không nhịn được “A” một tiếng, giọng điệu lo lắng nói: “Nghiêm trọng đến vậy sao?”

Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Vậy hai người họ cãi nhau dữ dội như thế, rốt cuộc là do lỗi của ai ạ?”

Giang Ngôn Nhất: “Có đôi khi không thể tính là lỗi của ai, chỉ là sự biểu đạt của hai bên có vấn đề, giao tiếp không tốt thôi. Ba không biết con và Tiểu Hạ có xảy ra chuyện tương tự không.”

Kiều Mạn Mạn ngẫm nghĩ: “Chuyện Tiểu Hạ túm cổ áo con có tính không?”

Giang Ngôn Nhất: “Đó đúng là do Tiểu Hạ làm sai.”

Kiều Mạn Mạn: “Ồ.”

Giang Ngôn Nhất: “Chẳng qua đây cũng là vấn đề xuất hiện trong sự biểu đạt, Tiểu Hạ không ý thức được hành vi của con bé không đúng, sẽ khiến con tức giận. Có thể con sẽ cảm thấy con bé đang bắt nạt con, nhưng con bé không muốn bắt nạt con.”

Kiều Mạn Mạn nói, cô ấy biết.

Giang Ngôn Nhất: “Ba hy vọng giữa con và Tiểu Hạ không có hiểu lầm.”

Hành vi của Tiểu Hạ, đúng là trông vào như có chút ý bắt nạt người khác, nhưng thật sự cô không có ý này, cũng không có suy nghĩ này.

Ông đang nỗ lực loại bỏ hiểu lầm giữa hai người.

Kiều Mạn Mạn cảm thấy, ba của cô ấy không giống với người khác.

Ông không giống anh trai, dỗ cả hai bên, cũng không giống Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết, nói những gì cô ấy muốn nghe, vỗ về cảm xúc của cô ấy.

Ông dạy cô ấy nhìn nhận vấn đề từ nhiều góc độ khác.

Trước khi kết thúc cuộc gọi, Kiều Mạn Mạn nói với Giang Ngôn Nhất: “Ba, cảm ơn ba!”

Giang Ngôn Nhất cười: “Ba là ba của con, có gì mà phải cảm ơn? Điều này khiến chúng ta rất xa lạ nha.”



Thu qua đông đến, rất nhanh đã đến kì thi tháng 12.

Kiều Mạn Mạn tận tâm tận lực, cần cù học thuộc từ tiếng Anh, học thuộc Chính trị, học thuộc Lịch sử, mỗi ngày làm thêm hai bài Toán, còn quấy rầy Giang Vọng Hạ dạy cô ấy học Toán. Nỗ lực bỏ ra một lần nữa được hồi đáp, tiến bộ hơn so với lần trước 56 hạng.

Lần trước là hạng 435, lần này là hạng 379.

Lần trước vẫn là trình độ lót đáy, nhưng lần này đã là ngược dòng từ hạ lưu đến trung du.

Kiều Mạn Mạn vênh váo tự đắc, ném bảng thành tích “tiến bộ 56 hạng” tới trước mặt anh trai, rất đắc ý nói: “Gấp ba tiền tiêu vặt! Còn có 20 hộp màu vẽ trắng!”

Kiều Tắc thấy em gái ngốc lại tiến bộ, nghi ngờ có phải cô ấy dính líu đến thứ bẩn thỉu gì không.

“Xong rồi xong rồi, vậy mà Kiều Ngốc Ngốc có thể thi vào nhóm hạng sau 300, lẽ nào là bị hồn người khác xuyên vào sao?”

“Lẽ nào là đột nhiên bị trói buộc hệ thống học tập gì sao?”

“Con bé có thật sự là Kiều Mạn Mạn không?”

Kiều Tắc lầm bầm.

Kiều Mạn Mạn nghe thấy anh trai lầm bầm, không nghe rõ lắm, lại nghe thấy anh trai nhắc đến tên “Kiều Ngốc Ngốc”, không khỏi nhíu mày.

Cô ấy nhìn Kiều Tắc, hỏi: “Anh, "Kiều Ngốc Ngốc" là ai?”

Kiều Tắc lập tức im lặng, ngưng lầm bầm, trên mặt lộ ra vẻ thản nhiên, nói: “Kiều Ngốc Ngốc cái gì, em nghe lầm rồi.”

Kiều Mạn Mạn không cảm thấy là mình nghe lầm, nhất định anh trai có nhắc tới cái tên này!

Dưới sự uy hiếp dụ dỗ của cô ấy, nói nếu anh không nói thật với cô ấy thì sẽ mách lẻo với ba mẹ. Kiều Tắc liên tục cân nhắc, cho rằng cuối cùng sự tình chắc chắn sẽ bại lộ, bèn nói ra tình hình thực tế, “Kiều Ngốc Ngốc” là biệt danh anh và Tiểu Hạ đặt cho cô ấy.

Kiều Tắc trợn mắt nói dối: “Em xem, ngốc ngốc đấy, đáng yêu lắm nha!”

Ngày 28 tháng 12, thứ năm, trời trong xanh, Kiều Mạn Mạn đơn phương tuyên bố, tuyệt giao với Kiều Tắc, Giang Vọng Hạ 24 tiếng.

Kết thúc kỳ thi tháng chính là nghỉ Tết dương lịch, không lâu sau đó sẽ nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Luật quy định thời gian nghỉ Tết dương lịch là từ thứ bảy đến thứ hai, tổng cộng 3 ngày. Nhưng học sinh cấp 3 không xứng được nghỉ nhiều tới 3 ngày, chỉ nghỉ chiều chủ nhật và thứ hai. Hơn nữa còn yêu cầu học sinh nội trú tối thứ hai về trường tự học buổi tối.

Kiều Mạn Mạn, Giang Vọng Hạ đều là học sinh ngoại trú, không cần tự học buổi tối.

Nhưng hai người cũng không rảnh rỗi, nên đến phòng vẽ học thì đến phòng vẽ, nên đến viện cờ, nên đi huấn luyện thì đúng giờ đi, không bỏ một lần nào.

Kiều Mạn Mạn và Kỳ Mộ vẫn duy trì quan hệ không mặn không nhạt, chủ yếu là do việc học của Kiều Mạn Mạn quá bận rộn. Tuy rằng mới học lớp 11, nhưng đã có cảm giác cấp bách của lớp 12, không có nhiều thời gian chơi di động như trước nữa.

Từ trước đến nay Kỳ Mộ đều biết chừng mực, không làm ra bất kỳ hành vi nào khiến Kiều Mạn Mạn cách xa anh ta.

Anh ta rất tốt với cô ấy.

Ít nhất trong mắt Kiều Mạn Mạn, đúng là Kỳ Mộ đối xử với cô ấy không tệ.

Nghỉ Tết dương lịch, Kỳ Mộ nói ba mẹ anh ta ở nước ngoài, không có cách nào về nước, lại chỉ có một mình anh ta đón năm mới. Anh ta cảm thấy rất cô độc, hỏi Kiều Mạn Mạn có thể tới đây cùng anh ta không.

Không phải nói tới đón năm mới với anh ta, đêm giao thừa, người nhà của cô ấy đương nhiên sẽ không cho cô ấy ra ngoài. Mà là ngày nghỉ Tết dương lịch có thể dành thời gian tới đây cùng anh ta không.

Từ lần trước gặp nhau ở tiệm trà sữa, hai người không còn gặp mặt nữa.

Kiều Mạn Mạn nhớ ra từ trước đến nay Kỳ Mộ đều lẻ loi một mình, ngày lễ gì cũng ở nhà một mình, không có người nhà, không có bạn bè, không khỏi đồng tình, nghĩ ngày Tết dương lịch cũng có chút thời gian, bèn đồng ý.

Cô ấy nói: “Được, đến lúc đó em mang sách luyện tập qua, có gì không hiểu còn có thể hỏi anh!”

Giống như khi còn bé, mang theo bài tập, đến nhà anh trai lớn làm bài tập.

Ngày 1 tháng 1, thứ hai, nghỉ.

Kiều Mạn Mạn thu dọn ba lô, cất sách luyện tập và văn phòng phẩm vào ba lô, chuẩn bị đến chỗ Kỳ Mộ tiếp tục làm bài tập.

Giang Vọng Hạ ra ngoài trước cô ấy, đạp xe đạp đường dài đến viện cờ rồi.

Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết ở bên ngoài, một bên du ngoạn một bên bàn chuyện hợp tác với khách hàng.

Kiều Tắc tận dụng cơ hội không phải đi làm hiếm có, hẹn vài người bạn đến nhà tổ chức tiệc.

Kiều Mạn Mạn thu dọn đồ đạc xong, tay xách nách mang ra ngoài, xuống phòng khách tầng 1 thì thấy mấy anh trai đang tụ tập nói chuyện, nên ngoan ngoãn chào hỏi với họ.

Kiều Tắc thấy bộ dạng em gái chuẩn bị ra ngoài, bèn hỏi cô ấy đi đâu.

Kiều Mạn Mạn cười đáp: “Hẹn một người bạn cùng làm bài tập ạ.”

Kiều Tắc: “Có cần anh đưa em đi không?”

Kiều Mạn Mạn lắc đầu, nói: “Không cần đâu ạ, em tự qua đó là được!”

Kiều Tắc không nghĩ nhiều.

Tháng mười hai rét buốt, Kiều Mạn Mạn mặc áo khoác ngoài, tới Lục Di Cư cả người đã lạnh không chịu nổi, cuối cùng cũng tới nhà Kỳ Mộ. Cảm nhận được hệ thống sưởi trong phòng, cả người lập tức sống lại.

Kỳ Mộ làm canh củ cải đường cho cô ấy.

Kiều Mạn Mạn một bên uống canh, một bên dùng đôi mắt hạnh to tròn xinh đẹp nhìn Kỳ Mộ, tò mò hỏi: “Anh trai lớn, anh không bạn bè nào chơi cùng anh sao?”

Sao anh ta rảnh rỗi không hẹn các anh trai khác đến nhà tụ họp như anh trai vậy.

Nếu anh ta có bạn bè có thể hẹn gặp, sẽ không vắng vẻ một mình.

Kỳ Mộ nói, ở đây anh ta không có bạn bè.

Anh ta nói: “Anh không phải người ở đây, anh sắp phải về Mỹ rồi.”

Lần đầu tiên Kiều Mạn Mạn nghe nói Kỳ Mộ có quốc tịch Mỹ, có chút kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp hơi mở to: “A, anh là người Mỹ sao? Em không biết luôn đó.”

Kỳ Mộ gật gật đầu, cười nói: “Trước đó anh nghĩ mình có thể nhập quốc tịch Trung Quốc, hoặc lấy được thẻ xanh, ai mà biết được chứ.”

Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng, sau đó đuôi lông mày xuất hiện vài phần ưu sầu, hỏi: “Vậy anh về Mỹ rồi, còn về nước nữa không?”

Lẽ nào sau này sẽ không còn gặp lại nữa?

Nghĩ lại cũng có hơi buồn.

Kỳ Mộ nói, anh ta cũng không biết.

Anh ta hỏi Kiều Mạn Mạn, có muốn đến Mỹ cùng anh ta không.

Anh ta chậm rãi nói: “Áp lực học tập ở nước Mỹ không lớn lắm, hơn nữa em đến bên đó sẽ là học sinh quốc tế, có ưu thế, em muốn thi vào Học viện Mỹ thuật ở Mỹ cũng dễ hơn bên này.”

“Hiện tại cạnh tranh trong nước lớn như vậy, không chỉ xem điểm nghệ thuật, còn xem cả điểm văn hóa, xuất hiện bất kỳ sai lầm nào cũng ảnh hưởng rất lớn.”

“Thiên phú của Mạn Mạn tốt như vậy, nếu chịu thiệt về điểm văn hóa, không thi đậu Học viện Mỹ thuật tốt nhất trong nước thì thật đáng tiếc.”

“Chi bằng em nói với chú Kiều, dì Triệu, ra nước ngoài học.”

Kỳ Mộ từng nhắc với Kiều Mạn Mạn, ngoại trừ mấy Học viện Mỹ thuật trong nước, có thể suy nghĩ chút đến các trường Đại học nước ngoài, sẽ không kém cạnh Học viện Mỹ thuật Quốc gia và Học viện Mỹ thuật Trung ương.

Đúng là Kiều Mạn Mạn từng suy nghĩ, từng động lòng.

Lúc này nghe Kỳ Mộ nhắc tới lần nữa, cô ấy không chút nghĩ ngợi lắc đầu, nói: “A, em sắp lên lớp 12 rồi, hiện tại chuẩn bị ra nước ngoài nhất định sẽ không kịp. Cho dù em có ý định ra nước ngoài du học, cũng là chuyện sau đại học.”

Cô ấy nói: “Tiếng Anh của em quá tệ, tạm thời không nghĩ ra nước ngoài đâu.”

Kỳ Mộ tiếp tục nói cho cô ấy nghe ưu thế và lợi ích của việc ra nước ngoài học. Kiều Mạn Mạn vẫn không bị lay động, nói: “Hiện tại mục tiêu của em là Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa, tiếp theo là Học viện Mỹ thuật Quốc gia, Học viện Mỹ thuật Trung ương.”

Kiều Mạn Mạn cực kỳ nghiêm túc.

Cô ấy đang cự tuyệt Kỳ Mộ, cự tuyệt đi theo dòng suy nghĩ của Kỳ Mộ.

Có lẽ hệ thống sưởi trong phòng quá tốt, nhiệt độ hơi cao, cô ấy mới từ bên ngoài rét buốt vào phòng không lâu, tạm thời thân thể không thích ứng được với hệ thống sưởi trong phòng.

Cô ấy cảm thấy đầu óc hỗn loạn.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi có tội, vẫn chưa viết đến lúc Kỳ Mộ xuống sân.