Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 32: Cãi nhau




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Tắc phát hiện không khí giữa hai em gái có gì đó không đúng.

Phần lớn thời gian đều là Kiều Tắc phụ trách đưa em gái đi học.

Nếu Kiều Tắc không rảnh, thì Kiều Minh sẽ đến đón con gái tan học. Nếu Kiều Minh cũng không rảnh, mới đến lượt chú quản gia đi đón các cô.

Kiều Mạn Mạn không tính là người nói nhiều, nhưng so với Kiều Tắc, Giang Vọng Hạ, cô ấy nói cũng hơi nhiều.

Bình thường Kiều Tắc đưa hai em gái đến trường, trên đường chủ yếu là Kiều Mạn Mạn nói nhảm, anh và Tiểu Hạ nghe.

Trước kia Tiểu Hạ chưa về, Kiều Mạn Mạn có thể nói nhảm với anh. Sau này Tiểu Hạ trở về nhà họ Kiều, giữa các cô gái rõ ràng có nhiều đề tài hơn, Kiều Mạn Mạn thích nói chuyện với Tiểu Hạ hơn.

Hôm nay đưa hai em gái đến trường, dọc đường đi, Kiều Mạn Mạn không nói câu nào với Tiểu Hạ.

Ồ, cũng không nói chuyện với anh.

Thật ra không chỉ trên đường đưa hai em gái đến trường, lúc ăn sáng hai người cũng không nói gì.

Lúc đó Kiều Tắc không để ý, bởi vì vốn dĩ Kiều Mạn Mạn thường xuyên buồn bã ỉu xìu. Tối hôm qua còn nói tới “kỳ s1nh lý”, cô ấy không muốn để ý người khác cũng có thể chấp nhận được.

Kiều Tắc không biết chuyện tối qua Kiều Mạn Mạn, Giang Vọng Hạ cãi nhau, nhưng hiện tại nhìn tình trạng giữa hai người, không cần nghĩ cũng biết giữa hai người nhất định đã xảy ra chuyện.

Anh không nhịn được nhíu mày, rất lo lắng.

Anh lo lắng quan hệ của hai em gái trở nên căng thẳng, dần dần phát triển đúng theo cốt truyện.

Kiều Tắc cho rằng rất cần phải làm dịu bầu không khí giữa hai em gái, vì vậy mở miệng: “Anh nghe đồng nghiệp nói, có một cửa hàng ra món Blackcurrant (*) mới rất ngon, tối về anh mang cho hai đứa hai cốc nhé?”

Kiều Mạn Mạn vẫn luôn thích đồ ngọt không có hứng thú: “Em không uống đá.”

Giang Vọng Hạ càng quyết đoán từ chối: “Em không uống nước ngọt.”

Kiều Tắc: “… Hai đứa từ chối anh cũng ăn ý lắm đấy.”

Nếu là bình thường, Kiều Mạn Mạn sẽ nói: “Không có, đây chắc chắn là chuyện không thể nào!”. Sau đó sẽ cãi nhau mấy câu với anh trai, nhưng bây giờ cô ấy không nói gì, vẻ mặt bất mãn, buồn bã ỉu xìu.

Lại nhìn Tiểu Hạ, ngồi bên cạnh nghịch di động, không thèm để ý tới người khác.

Hai người không ngồi gần nhau như bình thường, mỗi người dựa vào một bên cửa sổ cách xa nhau, giống như ở giữa có một bức tường không khí thật dày ngăn cách hai người, nước sông không phạm nước giếng. Bầu không khí cũng vô cùng xấu hổ cứng nhắc.

Mắt thấy quan hệ giữa hai người bắt đầu phát triển theo cốt truyện, Kiều Tắc cảm thấy đau đầu, không nhịn được thở dài một tiếng.

Nghĩ đến cốt truyện đã thấy, thái độ của anh và ba mẹ đều thiên vị Kiều Mạn Mạn. Hai em gái xảy ra tranh chấp, họ đều nói những câu tương tự như “Tiểu Hạ, em nhường con bé đi.”

Khó trách được trong tiểu thuyết, Giang Vọng Hạ lại thất vọng với họ.

Kiều Tắc không muốn như vậy.

Kiều Tắc đưa hai em gái đến cổng trường.

Giang Vọng Hạ xách cặp đi trước, bước chân dài xuống xe, không quay đầu lại đi vào trường học. Kiều Mạn Mạn buồn bã ủ rũ, chậm rì rì đeo cặp, chậm rì rì mở cửa, chuẩn bị xuống xe.

Trước khi Kiều Mạn Mạn xuống xe, Kiều Tắc gọi cô ấy lại, hỏi có phải cô ấy cãi nhau với Tiểu Hạ không.

Anh nói: “Giữa bạn bè với nhau có hiểu lầm là rất bình thường, có thể nói rõ là được.”

“Tính tình Tiểu Hạ ngay thẳng, có khi sẽ nói năng không lựa lời, dễ gây hiểu lầm. Nhưng ý của con bé không phải như vậy, con bé rất thích em.”

“Mạn Mạn, nếu Tiểu Hạ nói gì khiến em mất hứng, em đừng để trong lòng, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Kiều Mạn Mạn không nói gì, nhưng cảm xúc thể hiện trên mặt tương đối rõ ràng, hiển nhiên là lời nói của anh trai khiến cô ấy mất hứng.

Tính cô ấy không nhỏ nhen, chỉ “A” một tiếng, đeo cặp xuống xe.

Cũng không quay đầu lại đi vào trường học.

Xem ra là không nghe lọt lời anh nói.

Nhìn bóng lưng em gái rời đi, trong đầu Kiều Tắc hiện lên những hình ảnh đã từng nhìn thấy trong tiểu thuyết, trong lòng nhảy dựng lên, cảm giác nguy cơ nặng nề đánh úp anh.

Lẽ nào, mọi chuyện sẽ phát triển giống tình tiết trong tiểu thuyết sao?



10 giờ tối, Kiều Tắc đón hai em gái về nhà.

Anh tới sớm 10 phút, xe con màu đen dừng cách cổng trường 30m, kiên nhẫn đợi hai người ra.

Anh cố tình rời công ty sớm nửa tiếng, đi đường vòng mua Blackcurrant cho em gái. Nhớ đến Tiểu Hạ không uống nước ngọt, bèn mua cho Tiểu Hạ một cốc trà trái cây không đường.

Kiều Mạn Mạn là người lười biếng, ngốc nghếch, bình thường làm chuyện gì cũng chậm rì rì. Nhưng chuyện tan học này, cô ấy hoàn toàn không muốn kéo dài.

10 giờ tối có tiết tự học, 9 giờ 55 phút cô ấy đã thu dọn đồ đạc, đợi chuông tan học reo lên, lập tức đeo cặp, xách đồ rời đi, ở lâu hơn một giây cũng không muốn.

Như thường lệ, Kiều Mạn Mạn là người ra khỏi trường đầu tiên.

Kiều Tắc đưa cốc Blackcurrant, trước khi em gái từ chối, nói: “Nhiệt độ thường.”

Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng, nhận lấy.

Cô ấy xé vỏ ống hút, cắm ống hút vào cốc, uống một ngụm, chậm rãi nói: “Có đá vẫn ngon hơn, nhiệt độ thường uống không ngon nữa.”

Kiều Tắc: “Vậy để mấy ngày nữa anh mua cho em.”

Kiều Mạn Mạn: “Dạ.”

Hai anh em trò chuyện câu được câu không, qua chừng 10 phút, Giang Vọng Hạ đi ra từ trường học. Cô vừa đi vừa chơi di động, đi nhanh về phía chiếc xe màu đen.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mở cửa xe, lên xe, đóng cửa lại.

Lưu loát liền mạch.

Toàn bộ quá trình không nhìn Kiều Tắc, cũng không nhìn Kiều Mạn Mạn, vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm ván cờ trên màn hình di động.

Kiều Tắc yên lặng đưa cốc trà trái cây qua.

Giang Vọng Hạ nhận lấy, liếc mắt nhìn nhãn dán trên thân cốc, nói một tiếng “Cảm ơn”. Sau đó vừa uống vừa tiếp tục nhìn di động, không nói chuyện với Kiều Mạn Mạn.

Kiều Mạn Mạn không chủ động nói chuyện với cô như bình thường.

Kiều Tắc cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Xem ra qua một ngày, quan hệ của hai người vẫn không tốt lên chút nào.

Ai da, thật sự làm người ta sầu não quá.

Trên đường về nhà, trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

Kiều Mạn Mạn tựa vào cửa sổ xe ngủ gà ngủ gật, Giang Vọng Hạ cúi đầu chơi di động. Đến tận khi về lại Ngự viên Lan Đình, hai người đều không nói gì.

Xe chạy vào sân, tấp vào lề.

Cuối cùng Giang Vọng Hạ cũng ngẩng đầu, thấy hoàn cảnh quen thuộc, đẩy cửa xuống xe.

Trong mắt Kiều Tắc, rất giống như cô đang cố tình tránh mặt Kiều Mạn Mạn.

Lại quay đầu nhìn em gái ngốc vẫn chưa xuống xe, cô ấy nhìn qua hoàn cảnh bên ngoài, trên mặt mờ mịt ngơ ngác, không hiểu sao anh trai lại nhìn cô ấy như vậy.

Kiều Mạn Mạn hỏi: “Sao vậy ạ, mặt em dính gì sao?”

Nội tâm Kiều Tắc phức tạp, nhìn chằm chằm mặt em gái một lúc, mới hỏi: “Tại sao em và Tiểu Hạ cãi nhau?”

Sắc mặt Kiều Mạn Mạn không thay đổi, chậm rãi nói: “Bọn em không cãi nhau nha.”

Kiều Tắc dùng vẻ mặt “em thấy anh sẽ tin sao” nhìn em gái, Kiều Mạn Mạn không nói câu nào, ôm cặp xuống xe, đợi anh trai đỗ xe xong, cùng vào nhà.

Đi từ sân vào trong nhà, đoạn đường ngắn ngủi chừng 10m, Kiều Tắc chân thành sâu sắc nói với em gái vài câu.

Tổng kết lại là, không nói gì khác ngoài “Phải ở chung với Tiểu Hạ thật tốt”, “Có hiểu lầm thì phải giải thích kịp thời”, “Không nên cãi nhau”, nói như là cô ấy đang nhằm vào Tiểu Hạ, là lỗi của cô ấy vậy.

Kiều Mạn Mạn nghe xong, trong lòng hơi mất hứng.

Anh trai không phân biệt trắng đen chỉ trích cô ấy.

Nhưng cô ấy không thể nói ra nội dung cuộc trò chuyện giữa cô ấy và Tiểu Hạ với anh trai. Bởi vì vốn dĩ anh đã không thích Kỳ Mộ, nói xong sẽ tiếp tục nhận định đây là vấn đề của cô ấy.

Điều này khiến cô ấy hơi tủi thân.

Kiều Tắc từng thấy qua nội dung phát triển của cốt truyện, giữ ấn tượng ban đầu, cho rằng Tiểu Hạ và Kiều Mạn Mạn nảy sinh tranh chấp hay khó chịu, nhất định là vấn đề xuất phát từ Kiều Mạn Mạn.

Trong mắt anh, Giang Vọng Hạ là một người lý trí, gần như là lạnh lùng, sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà tính toán chi li với Kiều Mạn Mạn, lại sẽ càng không chủ động khiêu khích mâu thuẫn tranh chấp.

Kiều Tắc cho rằng chỉ cần Kiều Mạn Mạn nguyện ý ở chung với Tiểu Hạ cho tốt, vấn đề gì cũng rất dễ giải quyết.

Kiều Mạn Mạn không nói gì.

Kiều Tắc thấy rõ ràng em gái hơi mất hứng, im lặng, không tiếp tục nhắc nữa, đổi đề tài: “Blackcurrant uống ngon không?”

Kiều Mạn Mạn có tâm trạng, cố tình nói: “Không ngon!”

Kiều Tắc gật đầu: “Thế ngày mai anh không mua cho em nữa, phải cố đi đường vòng, lãng phí thời gian.”

Kiều Mạn Mạn đảo mắt, sửa miệng: “À, thế thì uống khá ngon.”



Sau khi vào nhà, thời gian không còn sớm nữa.

Ngày mai Kiều Mạn Mạn, Giang Vọng Hạ đều phải dậy sớm đi học. Bình thường Kiều Tắc sẽ không tìm hai người để trò chuyện hoặc làm gì đó, đều để hai người về nhà thì nhanh nhanh tắm rửa nghỉ ngơi.

Kiều Mạn Mạn quay về phòng mình.

Kiều Tắc biết Giang Vọng Hạ sẽ không ngủ sớm, thường xuyên chơi di động đến tận hơn 12 giờ.

Anh suy nghĩ một lát, đi gõ cửa phòng Tiểu Hạ.

Giang Vọng Hạ vừa tắm rửa xong, mặc áo thun rộng thùng thình cùng quần đùi, nằm trên giường chơi di động. Nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ xem là Kiều Tắc hay Kiều Mạn Mạn tới tìm cô.

Mở cửa, người đứng ngoài cửa là Kiều Tắc.

Kiều Tắc cho rằng thân là anh trai, đi vào phòng em gái không hay lắm, bèn đứng ở ngoài nói chuyện cùng em gái: “Có phải Mạn Mạn làm gì khiến em cảm thấy phiền không?”

Đúng là Kiều Tắc yêu thương em gái, nhưng yêu thương em gái và chê em gái đáng ghét không mâu thuẫn.

Trước kia anh cảm thấy, Kiều Mạn Mạn ngoan thì đúng là ngoan, nghe lời thì đúng là nghe lời, nhưng thật sự quá dính người. So với con Phốc sóc trong nhà còn dính người hơn, chỉ hận không thể dính người một ngày 24 tiếng.

Cô ấy còn động tí là khóc thút thít, còn nói nhảm những lời người khác nghe không hiểu.

Phiền phức lắm nha!

Lấy tính cách bất cần của Tiểu Hạ, có lẽ thật sự sẽ cảm thấy Kiều Mạn Mạn đáng ghét, sau đó nhắc cô ấy vài câu, rồi bắt đầu cãi nhau.

Anh nói với Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn rất quan tâm tính cách của bạn bè và người nhà, là kiểu bạn bè sẽ trả giá bằng tình cảm và trái tim chân thành, hy vọng bạn bè cũng sẽ đáp lại bằng tình cảm chân thành.

Kiều Mạn Mạn rất để ý đến vị trí của mình trong lòng bạn bè.

Kiều Tắc nói: “Con bé thích em, muốn làm bạn tốt với em, mới đến làm phiền em.”

“Tính cách của con bé là như vậy, em cố chịu đựng chút, quen rồi sẽ tốt thôi.”

Giang Vọng Hạ gật đầu, nhắn cho Trần Linh Vũ xong mới ngẩng đầu nhìn anh trai: “Dạ, em biết.”

Giang Vọng Hạ đoán Kiều Tắc tìm cô, là vì thấy được giữa cô và Kiều Mạn Mạn không đúng lắm. Cho nên chưa đợi Kiều Tắc đặt câu hỏi, đã nói hết chuyện tối hôm qua cho anh nghe.



Cô không nói ra đoạn lời nói có thể sẽ hơi quái gở.

Trọng điểm là cô nói về chuyện Kiều Mạn Mạn nhắc tới Kỳ Mộ. Cũng từ trong miệng Kiều Mạn Mạn nhắc tới chuyện trùng hợp gặp Kỳ Mộ mà nghi ngờ Kỳ Mộ thật sự là một tên theo dõi bi3n thái cuồng nhìn trộm.

Kiều Tắc nghe xong, chỉ hận không thể vỗ đùi ngay tại chỗ, vô cùng tán thành lời Giang Vọng Hạ nói.

Còn không phải sao, rất có thể là Kỳ Mộ có mưu đồ với Mạn Mạn!

Kiều Tắc gần như về cùng một phe với Giang Vọng Hạ. Vốn muốn giảm bớt sự căng thẳng trong quan hệ giữa hai em gái, hiện tại lại dần dần lạc đề, trọng tâm chuyển đến chủ đề “Kỳ Mộ có phải bi3n thái hay không.”

Kiều Tắc thầm nghĩ: Khó trách hai người cãi nhau, thì ra là nói tới Kỳ Mộ.

Anh nói: “Trước đây anh có dặn Mạn Mạn đừng tìm Kỳ Mộ chơi nữa, cũng có nói với ba mẹ rồi.”

“Nhưng mà, nhìn qua Kỳ Mộ rất giống học sinh tốt, là đứa trẻ ngoan con nhà người ta. Vốn Mạn Mạn thích có người bên cạnh, cho nên ba mẹ cảm thấy con bé đi tìm Kỳ Mộ chơi chắc không có vấn đề gì.”

Nói đến đây, Kiều Tắc ấm ức đến mức muốn nôn ra máu.

Không ít lần Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết nói mấy câu “Con nhìn Kỳ Mộ nhà người ta kìa, có giáo dưỡng, tính tình tốt. Con nhìn lại con xem, cả ngày chỉ biết chơi bời bên ngoài.”

Nam sinh mười mấy tuổi, có mấy người không thích đi chơi với bạn bè chứ.

Cho nên, trong mắt Kiều Tắc, cả ngày Kỳ Mộ đều ở nhà không ra ngoài chơi, không xã giao, ít nhiều gì cũng có vấn đề.

Giang Vọng Hạ nghe xong, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh: “Không phải trước kia anh luôn chê bai Kiều Mạn Mạn đáng ghét, không đưa cậu ấy đi chơi cùng, nên cậu ấy mới thường xuyên chạy đi tìm cái tên Kỳ Mộ kia sao?”

Kiều Tắc: “… Bây giờ anh rất kiên nhẫn rồi, sẽ không chê con bé phiền.”

Trước kia đúng là anh có chỗ làm không tốt, đã cố gắng sửa chữa.

Hai người đứng trước cửa phòng, lại trò chuyện một lúc, gần như đều xoay quanh người tên “Kỳ Mộ” này.

Kiều Tắc đã quên mất mục đích ban đầu tới tìm Giang Vọng Hạ, càng đi càng xa, bắt đầu thảo luận với Tiểu Hạ nên làm thế nào để Kiều Mạn Mạn rời xa Kỳ Mộ.

Trò chuyện chừng nửa tiếng, tin nhắn Wechat trên di động Giang Vọng Hạ không ngừng gửi tới, trả lời cũng không hết.

Cô cảm thấy cái gì có thể nói cũng nói hết rồi, bèn nói muốn đi nghỉ ngơi, không nói nữa, hôm nào lại cùng đi nói chuyện này với Kiều Mạn Mạn.

Giang Vọng Hạ: “Kiều Mạn Mạn không tin chúng ta, cậu ấy cảm thấy Kỳ Mộ chính là bạn tốt của mình.”

“Bây giờ có nói nhiều nữa, cậu ấy cũng không tin đâu.”

Kiều Tắc rất đồng tình.

Sau khi Kiều Tắc rời đi, Giang vọng Hạ về lại phòng, trả lời tin nhắn của Trần Linh Vũ đang phát điên. Sau đó mới nhìn thấy nửa tiếng trước Kiều Mạn Mạn có chia sẻ cho cô một tin nhắn trên Tiểu Hồng Thư.

Giang Vọng Hạ nhìn chằm chằm đoạn chat, trầm mặc.

Nửa tiếng trôi qua, Kiều Mạn Mạn có thể sẽ cho rằng cô cố ý không trả lời tin nhắn không?

À. Chuyện này phải trách Kiều Tắc.

Kiều Mạn Mạn bị bệnh thiếu máu Thalassemia, lại đến kỳ s1nh lý, cả người đều xuống tinh thần, tâm trạng không tốt. Tắm rửa xong thì nghiêng người nằm trên giường lướt Tiểu Hồng Thư, muốn tìm chút vui vẻ.

Thấy một video rất buồn cười, chia sẻ cho Tiểu Hạ, nhưng không nhận được câu trả lời.

Vốn tâm trạng đã không tốt, hiện tại lại tai bay vạ gió.

Kiều Mạn Mạn không chủ động tìm Kỳ Mộ trò chuyện, ngược lại là Kỳ Mộ chủ động tìm cô ấy, hỏi tâm trạng cô ấy đã tốt hơn chút nào chưa. Hôm nay thế nào, còn hỏi cô ấy đã làm hòa với Tiểu Hạ chưa.

Kiều Mạn Mạn hơi khó chịu, đối mặt với sự quan tâm của Kỳ Mộ, phát ti3t ra hết.

Cô ấy nói, hiện tại không chỉ có Tiểu Hạ không để ý cô ấy, anh trai cũng nói cô ấy không đúng.

Cô ấy nói, vừa nãy có chia sẻ Tiểu Hồng Thư cho Tiểu Hạ.

Cô ấy nói, đến giờ Tiểu Hạ vẫn chưa trả lời cô ấy.

Kỳ Mộ an ủi cô ấy, bảo cô ấy đừng suy nghĩ quá nhiều. Có thể là do Tiểu Hạ chưa thấy tin nhắn, không phải là cố ý không trả lời.

Kỳ Mộ: Chắc chắn là không nhìn thấy tin nhắn.

Kỳ Mộ: Nếu lát nữa Tiểu Hạ vẫn chưa trả lời tin nhắn, vậy thì ngày mai không phải em vừa vặn có cơ hội nói chuyện với cô ấy sao? Hỏi tại sao cô ấy không trả lời tin nhắn.

Kiều Mạn Mạn suy nghĩ một lát, thấy Kỳ Mộ nói cũng rất có lý.

Kiều Mạn Mạn: Cũng được.

Kiều Mạn Mạn: Em đợi thêm chút, nếu Tiểu Hạ không trả lời tin nhắn, ngày mai em sẽ trực tiếp hỏi cậu ấy!

Kỳ Mộ: Được.

Kỳ Mộ và Kiều Mạn Mạn nói rất nhiều đề tài khác, rất nhanh đã đến 12 giờ.

Kiều Mạn Mạn hơi buồn ngủ, không nhịn được ngáp một cái, đang muốn chúc Kỳ Mộ ngủ ngon.

Kết quả cô ấy còn chưa nói xong, Kỳ Mộ đã gửi một tin nhắn tới.

Kỳ Mộ: Mạn Mạn, không biết anh có nên nói với em không.

Kỳ Mộ: Càng nghĩ anh càng cảm thấy anh trai em và Tiểu Hạ có thể đang bắt tay tẩy chay em.



(*) Blackcurrant: Quả lý chua đen.

https://lh7-us.googleusercontent.com/Q-yC8owLdvM8M_xH_8hB0z_g2Heth_13mIwyVm-8ZI2bXb9V0oGLQ5DLZKRTvr2M8wB-GlHV64CnUl_ul-mtFCA-a_mOvBtI7UTXvLYyreWYLHDdPFKIZPsOHMvXv6xhr1YpolmVYCA7