Học sinh đều sợ giáo viên, nhất là học sinh giỏi, càng sợ giáo viên hơn.
Giang Vọng Hạ cũng sợ giáo viên, dù sao báo cáo lên trên, đối phương sẽ nói cô gây sự vô cớ, cố ý đánh người, hoàn toàn có thể nói như vậy, điều này đối với cô mà nói không phải chuyện tốt gì.
Giáo viên tuần tra hỏi đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt Giang Vọng Hạ chuyển sang nam sinh bị cô đánh bên cạnh, cô không nói gì, chỉ nhìn xem cậu ta sẽ nói như thế nào.
Giáo viên nhìn theo ánh mắt của cô, tầm mắt dừng trên người nam sinh mặc đồng phục trắng có dấu giày rõ ràng.
Nam sinh tên là Lý Lâm, lúc này sắc mặt cậu ta không tốt lắm.
Nói xấu sau lưng người ta bị bắt tại trận, đã có chút xấu hổ. Bị người ta đánh, lộ rõ vẻ chật vật, càng khiến cậu ta cảm thấy mất mặt và khó xử.
Hôm nay còn kinh động giáo viên tuần tra tới, thật sự là phiền phức.
So với việc động mồm động miệng nói xấu, bịa đặt phỉ báng, dường như tội động thủ đánh người nghiêm trọng hơn một chút, nhưng nếu truy cứu, cậu ta cũng không có lợi.
Trước mặt giáo viên, không ai dám nói sự thật.
Lý Lâm nói với giáo viên, là cậu ta và bạn học đang chơi đùa, cũng thừa nhận sai lầm, ảnh hưởng đến tiết tự học của bạn học khác.
Giáo viên yêu cầu cậu ta viết bản kiểm điểm 1000 chữ.
Giáo viên lại hỏi Kiều Mạn Mạn, sao lại chảy máu mũi? Có phải bị bắt nạt không?
Kiều Mạn Mạn cách một lớp khăn giấy bóp mũi, đã cầm được máu mũi, đối mặt với câu hỏi của giáo viên, nửa thật nửa giả trả lời: “Em cũng không biết, tự nhiên bị chảy máu mũi, không liên quan đến hai bạn ấy."
Từ trước đến nay Kiều Mạn Mạn đều là người ngoan ngoãn nghe lời, trừ thành tích kém ra, không có gì khiến giáo viên bận tâm.
Cô ấy nói vậy, giáo viên tin.
Giáo viên nói: “Em có bị sốt không, chú ý chút, về nhà nhắc phụ huynh nấu chút trà lạnh cho em uống.”
Vừa nghe đã biết giáo viên là người Quảng Châu.
Kiều Mạn Mạn ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ rất có thể là do nóng quá chảy máu mũi, còn nói về nhà sẽ nấu trà lạnh.
Giáo viên tuần tra thấy học sinh trong lớp đều đã an phận lại, mắng cũng mắng rồi, hỏi cũng hỏi rồi, thấy không có chuyện gì nữa, bèn quay về văn phòng.
Sau khi giáo viên rời đi, ánh mắt Giang Vọng Hạ lạnh lùng dừng trên người Lý Lâm, bày ra gương mặt thối cực kì áp bức: “Xin lỗi.”
Không phải là cô xin lỗi cậu ta, mà là cậu ta xin lỗi Kiều Mạn Mạn.
Kiều Mạn Mạn cho rằng hành vi động thủ đánh người của Giang Vọng Hạ nghiêm trọng hơn nhiều, vô cùng lo lắng bạn học trong lớp sẽ chạy đi mách giáo viên.
Nếu Tiểu Hạ bị phạt thì làm sao bây giờ?
Cô ấy vội vàng kéo cánh tay Giang Vọng Hạ, nói: “Tiểu Hạ, bỏ đi, chúng ta không so đo nữa.”
Nhưng mà, thái độ Giang Vọng Hạ lại cực kỳ cứng rắn: “Không thể cứ bỏ qua như vậy được, cậu ta phải xin lỗi!”
Dù sao cũng đánh người rồi.
Nếu cậu ta không xin lỗi, chẳng lẽ phí công đánh sao?
Sắc mặt Lý Lâm không tốt, đen mặt hỏi: “Cậu đánh người, lẽ nào cậu không sai sao?”
Lúc nãy ở trước mặt giáo viên, cậu ta không truy cứu chuyện cô đánh người, cô thì tốt rồi, nắm cậu ta không buông.
Giang Vọng Hạ dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn nam sinh cao chưa đến 1m8, cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không ngại đánh người thêm một trận: “Tôi đánh cậu, lẽ nào cậu không sai sao?”
Lý Lâm bị chọc tức đến bật cười.
Mẹ nó đây là lý lẽ ngụy biện gì vậy, cô đánh người còn có lý như vậy?
Lòng người thì đều có thiên vị.
Nếu đây là tranh chấp giữa học sinh lớp mình và học sinh lớp khác, phần lớn người lớp 19 đều sẽ đứng về phía Lý Lâm mà không cần suy nghĩ, sẽ cảm thấy lỗi của Giang Vọng Hạ lớn hơn. Người xin lỗi không phải Lý Lâm, mà cô mới là người xin lỗi Lý Lâm.
Nhưng tình huống hiện tại có hơi phức tạp.
Giang Vọng Hạ là xuất phát từ việc bảo vệ Kiều Mạn Mạn nên mới động thủ đánh người. Mặc dù là người ngoài lớp, nhưng giờ phút này cô đại diện cho Kiều Mạn Mạn.
Giang Vọng Hạ và Lý Lâm, hoặc là họ đứng về phía Lý Lâm, hoặc là không đứng bên nào cả, không có lý nào họ lại đứng về phía người ngoài lớp bắt nạt bạn học lớp mình.
Kiều Mạn Mạn và Lý Lâm, họ nhất định sẽ đứng về phía Kiều Mạn Mạn.
Mấy nữ sinh có quan hệ tốt với Kiều Mạn Mạn đứng ra, nói: “Lý Lâm, đúng là cậu không nên nói Mạn Mạn như vậy, gây sự vô cớ, cậu phải xin lỗi Mạn Mạn!”
“Đúng vậy, tớ đã sớm nói với các cậu rồi, tin đồn vô căn cứ thì đừng có đồn bậy đồn bạ, đây là các cậu đang bịa đặt!”
“Chuyện khác chúng tớ mặc kệ, nhưng đúng là cậu nên xin lỗi Mạn Mạn.”
Trong phòng học còn có các học sinh khác, không mở miệng phụ họa, nhưng lại ngầm chấp nhận cách nói của mấy nữ sinh, cho rằng đúng là Lý Lâm phải xin lỗi Kiều Mạn Mạn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Về tranh chấp giữa Lý Lâm và Giang Vọng Hạ, không phải chuyện của họ.
Dưới sự lên án công khai của mấy nữ sinh, sắc mặt Lý Lâm lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng vẫn tới trước mặt Kiều Mạn Mạn, hơi cúi đầu xin lỗi cô ấy: “Thật xin lỗi, Mạn Mạn, tớ không nên nói như vậy.”
Kiều Mạn Mạn liên tục xua tay, nói không sao.
Giang Vọng Hạ lạnh lùng nhìn, hỏi: “Còn mấy người khác thì sao?”
Cô đang hỏi học sinh nói xấu Kiều Mạn Mạn cùng Lý Lâm.
Trong đó có một nữ sinh quan hệ tốt với Kiều Mạn Mạn nhanh chóng chỉ vào mấy bạn học trong đám người, chính là mấy người họ đã nói xấu Mạn Mạn cùng Lý Lâm.
Đã dặn họ câm miệng rồi, còn không nghe, đúng là phiền chết đi được.
Mấy bạn học kia cũng xin lỗi Kiều Mạn Mạn.
Xong việc, đoàn anh em của Lý Lâm nhảy ra bênh vực kẻ yếu, nói họ đã xin lỗi Kiều Mạn Mạn rồi, Giang Vọng Hạ cũng nên xin lỗi Lý Lâm vì chuyện đánh người.
Lập tức, mấy nữ sinh trong lớp nhớ ra còn rất nhiều bài tập chưa làm, phải làm bài tập, không tham dự vây xem mâu thuẫn giữa Lý Lâm và Giang Vọng Hạ nữa.
Các cô ấy vội vàng kéo Kiều Mạn Mạn rời đi, quay lại chỗ ngồi.
Kiều Mạn Mạn: “Ơ?”
Nữ sinh: “Ơ cái gì mà ơ! Kiều Mạn Mạn, bài tập của còn chưa làm xong, không làm thì sẽ không kịp đâu!”
Kiều Mạn Mạn im lặng.
Giang Vọng Hạ nhìn thoáng qua Kiều Mạn Mạn.
Rất lâu trước đây, Giang Ngôn Nhất nói với cô: Đánh người không đúng, làm sai chuyện thì nên dũng cảm thừa nhận, không thể chối bỏ trách nhiệm, sai chính là sai.
Cô nghĩ ba nói rất đúng.
Vì vậy, lúc ba đưa cô đi xin lỗi những đứa trẻ bị đánh, cô sẽ xin lỗi họ.
Lúc này, Giang Vọng Hạ cho rằng, đúng là cô nên xin lỗi Lý Lâm.
Cô nhìn Lý Lâm một cái, lười biếng nói: “À, đúng là nên xin lỗi cậu, thật xin lỗi.”
Cô nói: “Tôi nên đánh nhẹ chút.”
Ba bảo cô xin lỗi, xin lỗi là xin lỗi, nhưng không ảnh hưởng chuyện lần sau cô vẫn tiếp tục đánh người.
Nên đánh vẫn phải đánh, cùng lắm thì đánh nhẹ chút.
…
Chuyện Giang Vọng Hạ đánh người lặng lẽ lan truyền trong khối 11, truyền đến tai giáo viên.
Trường X đặt yêu cầu cao đối với phẩm chất của học sinh, giống như mấy nữ sinh lớp 11-5 gây rối đã bị xử phạt rồi, chứ nói gì đến hành vi xấu là đánh người?
Tuy nhiên, ngoài mặt vẫn chưa có học sinh nào mách với giáo viên.
Trưởng khối 11 gọi vài học sinh lớp 11-19 đến, hỏi họ rõ ràng ngọn nguồn.
Trưởng khối nghĩ, lại nghĩ: Quả thật Giang Vọng Hạ đánh người là sai, nhưng Lý Lâm cũng có lỗi. Hai người không 50:50, thì cũng 60:40.
Lại ngẫm nghĩ, Tiểu Hạ có hy vọng được tuyển thẳng vào Thanh Hoa Bắc Đại.
Trưởng khối quyết định, nếu đã không có học sinh báo cáo chuyện này cho giáo viên, vậy thì cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi.
Kết quả thật sự không có học sinh nào đến báo cáo chuyện này.
Ông ấy cảm thấy có hơi tiếc nuối.
Trải qua sự cố này, mọi người phát hiện quan hệ giữa Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn hình như không giống những gì họ tưởng tượng, có lẽ họ bổ não sai hướng, càng đi càng xa.
Rất nhiều học sinh giỏi lớp 11-1 đều không biết chuyện gì đang diễn ra ngoài cửa sổ. Nhưng cũng có bạn học tò mò hỏi Giang Vọng Hạ, quan hệ giữa cô và Kiều Mạn Mạn là như thế nào.
Giang Vọng Hạ cười nhìn cô ấy, nói: Cậu đoán xem?
Bạn học bày tỏ không muốn đoán, sau đó tiếp tục vùi đầu làm đề, không ăn dưa nữa.
Bởi vì tư thế đánh người của Giang Vọng Hạ oai hùng vĩ đại đẹp trai, trước mắt không ai dám chạy tới hỏi Kiều Mạn Mạn: Cuối cùng thì cậu và Giang Vọng Hạ có quan hệ gì?
Hai nữ sinh cùng phòng với Kiều Mạn Mạn có chút tính ăn dưa.
Giờ nghỉ trưa hôm nào đó, Kiều Mạn Mạn ăn cơm trưa cùng hai bạn học xong thì trở về ký túc xá. Các cô ấy hơi không kiềm chế được tâm hồn hóng chuyện, không nhịn được hỏi: “Mạn Mạn, cậu có để bụng bọn tớ hỏi chút chuyện không?”
“Nếu cậu để bụng, thì cậu không trả lời cũng được!”
Kiều Mạn Mạn ăn cơm no cũng hơi mệt mỏi, cô ấy đang chuẩn bị ngủ trưa nên hơi mơ màng: “Hả, cái gì cơ?”
Một nữ sinh trong đó nói: “Là có hơi tò mò, cuối cùng thì cậu và Giang Vọng Hạ là quan hệ gì vậy?”
Bị bạn cùng phòng hỏi như vậy, đột nhiên Kiều Mạn Mạn không buồn ngủ nữa. Vốn cô đã nằm trên giường, ngồi dậy, mặt lộ vẻ do dự, muốn nói lại thôi, giống như là không biết nên trả lời như thế nào.
Bạn cùng phòng thấy vậy, cười ha ha: “Không sao không sao, không tiện nói thì thôi!”
Một người bạn cùng phòng khác hùa theo: “Đã hơn 1 giờ rồi, mau ngủ thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai bạn cùng phòng không có ý định ăn dưa tiếp nữa, không hỏi nữa.
Các cô ấy cho rằng Kiều Mạn Mạn sẽ không trả lời.
Kiều Mạn Mạn nhìn các cô ấy, chậm rãi nói: “Cũng không phải là quan hệ gì không thể nói. Đúng là tớ và Tiểu Hạ là chị em, nhưng không phải như các cậu nói đâu.”
Bạn cùng phòng thử động não: “Các cậu một người theo họ ba, một người theo họ mẹ?”
Kiều Mạn Mạn há miệng, lại không biết nên trả lời như thế nào.
Chuyện cô ấy và Tiểu Hạ bị ôm nhầm, họ hàng bạn bè hai nhà đều biết, Tiểu Hạ cũng đã đi gặp họ hàng bạn bè nhà họ Kiều. Nhưng chuyện hai người bị ôm nhầm không nói rõ với bên người.
Cô ấy không biết đây là ý của ba mẹ, hay là ý của Tiểu Hạ.
Cô ấy không tiện nói chuyện trong nhà cho người ngoài.
Nói ra thì, mẹ cũng họ “Giang”, nói Tiểu Hạ theo họ mẹ hình như cũng không có vấn đề gì?
Kiều Mạn Mạn bị ý nghĩ vừa xuất hiện chọc cười.
Dưới ánh mắt “sao cậu lại cười ngây ngô vậy” của hai người bạn cùng phòng, cô ấy chậm rãi trả lời vấn đề vừa rồi của bạn cùng phòng: “Ừ, coi như là vậy đi?”
Ừ, cô ấy theo họ ba Tiểu Hạ, Tiểu Hạ theo họ mẹ cô ấy.
Đúng là có chút khôi hài.
…
Giang Vọng Hạ chuẩn bị tham gia Giải điền kinh U18 toàn quốc. Theo đề nghị của huấn luyện viên, cô bắt đầu điều chỉnh chế độ ăn uống từ kỳ nghỉ hè. Trải qua nửa tháng, đã giảm được 1kg.
Nhưng vẫn không thể nhảy qua độ cao 1m9.
Chính xác mà nói thì, không chắc chắn nhất định có thể nhảy qua độ cao 1m9. Nếu may mắn thì vẫn có thể nhảy qua được.
Bởi vì phải tham gia thi đấu, Giang Vọng Hạ xin trường học nghỉ.
Kiều Mạn Mạn thấy vậy, tỏ vẻ cũng muốn xin nghỉ đi xem trận đấu của Tiểu Hạ.
Kiều Mạn Mạn âm mưu thuyết phục Kiều Tắc xin nghỉ giúp cô ấy: “Anh, Tiểu Hạ tham gia thi đấu đó! Sao chúng ta có thể không đến tận nơi cổ vũ cho Tiểu Hạ được chứ?”
Kiều Tắc liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư ngu ngốc không muốn đi học, từ chối: “Em nói đúng, đến lúc đó anh sẽ đến hiện trường cổ vũ cho Tiểu Hạ. Mạn Mạn, em yên tâm, anh sẽ mang băng DV về cho em xem, em đi học cho tốt.”
Kiều Mạn Mạn đáng thương nhìn anh trai: “Anh, anh xin nghỉ giúp em được không? Em muốn đi xem trận đấu của Tiểu Hạ!”
Kiều Tắc: “Không được.”
Kiều Mạn Mạn: “Được mà được mà được mà!”
Kiều Tắc: “Không được.”
Kiều Tắc từ chối nhiều lần, Kiều Mạn Mạn chưa từ bỏ ý định, tỏ vẻ anh trai giúp cô ấy xin nghỉ, tháng sau sẽ không tiêu nhiều tiền tiêu vặt của anh nữa.
Giang Vọng Hạ nghe họ nói chuyện thấy rất vô nghĩa, không tham dự.
Cô ngồi bên cạnh chơi di động.
Trần Linh Vũ nhắn tin cho cô, nói cậu đã đổi số điện thoại mới.
Trần Linh Vũ: 182********
Trần Linh Vũ: Số mới, cậu nhớ cho kỹ.
Trần Linh Vũ: Sau này tớ gọi điện thoại cho cậu, đừng xem là nhân viên bán hàng mà cúp máy.
Giang Vọng Hạ: Được.
Giang Vọng Hạ đang chuẩn bị lưu số điện thoại mới của cậu, kết quả tin nhắn của Trần Linh Vũ không ngừng ting ting ting ting gửi tới.
Trần Linh Vũ:??
Trần Linh Vũ: Cậu hỏi tớ có phải 182 không?
Trần Linh Vũ: Tiểu Hạ, sao cậu biết ba số đầu chính là chiều cao của tớ?
Trần Linh Vũ: Đúng vậy, bây giờ tớ cao 1m82 rồi!!
Giang Vọng Hạ: “…”
Đâu ra đồ ngốc này vậy, phương thức khoe chiều cao có thể cao cấp hơn chút không?
Giang Vọng Hạ không muốn trả lời, lại vào “Cờ vây Yehu” tìm người đánh cờ.
Hai người bên cạnh vẫn đang tiếp tục đoạn đối thoại không có ý nghĩa.
Kiều Mạn Mạn nói cô ấy có thể không cần tiền tiêu vặt hai tháng.
Kiều Tắc vẫn không xin nghỉ cho cô ấy, Kiều Mạn Mạn nói ba tháng, bốn tháng… Đã nói hết tiền tiêu vặt một năm rồi.
Kiều Tắc bảo cô đi học đàng hoàng, không cho nghỉ chính là không cho nghỉ.
Kiều Mạn Mạn vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn đang lôi kéo anh trai.
Giang Vọng Hạ đang chơi đánh cờ nhanh với dân mạng.
Nửa tiếng sau, Trần Linh Vũ gửi cho cô rất nhiều đoạn văn nhỏ.
Trần Linh Vũ: Không để ý tớ, cậu cho rằng tớ còn quan tâm sao? Tớ đã giết cá ở RT- Mart 10 năm, trái tim tớ sớm đã lạnh như dao của tớ rồi.
Trần Linh Vũ: Giang Vọng Hạ, cậu thật sự không trả lời tin nhắn của tớ?
Giang Vọng Hạ vừa định trả lời.
Trần Linh Vũ: Đúng! Tớ thật sự cao 1m82 rồi!
Giang Vọng Hạ: “…”
Người này điên rồi đúng không.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Canh hai thức đêm + dậy sớm viết.
Cho tôi xin một bình luận chắc không quá đang đâu ha hu hu.