Giang Vọng Hạ ngồi lại xe, Kiều Tắc hơi quay đầu nhìn cô, Kiều Mạn Mạn ngồi ở ghế sau cũng quay đầu lại, muốn nói lại thôi.
Giang Vọng Hạ đoan chính, dáng vẻ núi Thái Sơn sập trước mặt cũng không đổi sắc, thản nhiên hỏi: “Sao thế?”
Cô thậm chí còn nghi ngờ: “Sao hai người đều nhìn em như vậy?”
Kiều Mạn Mạn nhỏ giọng nói: “Tiểu Hạ, mặc dù cậu và bạn cậu có quan hệ rất tốt, nhưng tớ cảm thấy con gái vẫn phải giữ khoảng cách với con trai.”
Hành vi như là ôm một cái, con gái ôm con gái thì không sao, sao lại có thể ôm con trai một cái chứ?
Giang Vọng Hạ “À” một tiếng, nghe hiểu, nhưng không tỏ vẻ gì.
Kiều Tắc khó khăn mở miệng, hỏi: “Tiểu Hạ, em cao 1m8 thật đấy à?”
Anh quan tâm chuyện này hơn.
Nghe anh trai hỏi như vậy, Giang Vọng Hạ nhớ tới chiều cao của con trai.
Có một số nam sinh thích báo sai chiều cao. Ví dụ như không cao đến 1m75 thì nói nhanh là gần 1m8, trên 1m75 thì nói là 1m8.
Vừa vặn 1m8 sẽ nói là 1m8 mấy.
Nếu may mắn vượt qua 1m8, thông tin đều sẽ viết hết lên mặt.
Vóc người Kiều Tắc cũng cao, khoảng 1m85+, đoán chừng anh đều tuyên bố với người bên ngoài là “1m9.”
Tuy nhiên, tỷ lệ của Giang Vọng Hạ rất tốt, đường nét khỏe khoắn, Kiều Tắc đứng bên cạnh Giang Vọng Hạ không có quá nhiều ưu thế, nhìn qua chiều cao chỉ chênh lệch 5-7cm.
Vì để bảo vệ lòng tự trọng của Kiều Tắc trước mặt Kiều Mạn Mạn, cùng với bảo vệ tôn nghiêm của Trần Linh Vũ vừa tuyên bố 1m8 nhưng thực tế lại chưa tới 1m8, Giang Vọng Hạ không hề do dự gật đầu.
Cô cao bằng Trần Linh Vũ, thậm chí nhìn còn cao hơn cậu.
Cô nói mình không cao 1m8, chẳng phải là đang vả vào mặt Trần Linh Vũ sao?
Thanh mai trúc mã, mặt mũi của cậu vẫn cần phải bảo vệ chút.
Kiều Tắc nghe xong, khuôn mặt tê liệt quay đầu, khởi động xe chuẩn bị khởi hành.
Trong đầu anh đều đang tự hỏi, anh 22 tuổi còn có thể cao nữa không.
Tiểu Hạ 16 tuổi, cao 1m8.
Anh 22 tuổi, cao 1m88.
Đoán chừng lúc Tiểu Hạ 22 tuổi, không đến 1m88 thì cũng là 1m88+.
Đều là gen của nhà họ Kiều, dựa vào đâu Tiểu Hạ có thể cao đến như vậy!!
Anh! Không! Phục!!
…
Sau khi quay về thành phố X, Giang Vọng Hạ tiếp tục huấn luyện cùng huấn luyện viên.
Giang Vọng Hạ đã có thể nhảy cao 1m85, vì thế đã hướng mục tiêu 1m9 mà huấn luyện. Có khi cô nhảy qua được, có khi sẽ đụng phải thanh ngang, điều này khiến cô hơi sầu não.
Độ cao 1m85, chắc chắn rất nổi bật trong nước.
Nhưng vẫn chưa đủ, mục tiêu và giới hạn của cô không nên chỉ dừng ở 1m85.
Ngoại trừ việc huấn luyện hàng ngày, Giang Vọng Hạ còn phải đến viện cờ học tập cùng tiền bối, không có thời gian đến viện cờ sẽ lên “Cờ vây Yehu” tìm người đánh cờ.
Buổi tối, cô sẽ cùng Kiều Mạn Mạn đến các lớp học lịch sử và địa lý.
Buổi sáng Kiều Mạn Mạn đến phòng vẽ tranh, buổi chiều và buổi tối học bổ túc ở nhà. Mỗi ngày trở về từ phòng vẽ đều mặt mày ủ dột, không có chút nào là muốn học bổ túc.
Cô ấy cảm thấy sáng phải vẽ tranh 4 tiếng đã tiêu phí hết thể lực rồi.
Cô ấy không muốn đi học.
Công việc của Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết bận rộn, có khi sẽ không ở nhà. Trách nhiệm chăm sóc hai em gái rơi lên vai Kiều Tắc.
Thân là anh trai, anh cực kỳ chú ý hai em gái, chỉ sợ hai đứa thừa lúc anh không chú ý đánh nhau.
Kiều Tắc đã thấy qua “thủ đoạn” của Kiều Mạn Mạn trong cốt truyện.
Không chỉ giới hạn trong việc bảo dì giúp việc trong nhà chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn bình thường nhưng vận động viên không thể đụng vào. Sau đó cố ý khóc lóc kể lể trước mặt ba mẹ rằng Giang Vọng Hạ chà đạp ý tốt của cô ấy, coi thường cô ấy.
Giang Vọng Hạ tập luyện quá mệt mỏi, gọi chú Lý tới đón cô, Kiều Mạn Mạn lại mượn cơ hội này tố cáo với người nhà là Tiểu Hạ cố ý không cho chú Lý tới phòng vẽ, hại cô ấy ở phòng vẽ đợi 2 tiếng, cuối cùng chỉ có thể bắt xe về.
Rõ ràng là do mấy con mèo trong nhà làm hỏng màu vẽ và dụng cụ vẽ của cô ấy, nhưng lại nói là Giang Vọng Hạ làm hỏng, nói Tiểu Hạ bắt nạt cô ấy.
Anh lo lắng những gì mình thấy sẽ trở thành sự thật.
Mỗi tối, Kiều Tắc cho dù có mệt mỏi buồn ngủ đến cỡ nào, chuyện đầu tiên sau khi về nhà đều sẽ hỏi dì giúp việc hoặc chú Lý: Hôm nay trong nhà có xảy ra chuyện gì không? Tiểu Hạ có đánh nhau với Mạn Mạn không?
Chú Lý và các dì giúp việc tỏ vẻ vấn đề đầu tiên có thể hiểu được, còn vấn đề thứ hai?
Tiểu Hạ đánh nhau với Mạn Mạn?
A, cái này, chi bằng hỏi là Đại Bạch Tiểu Bạch Tiểu Tiểu Bạch có đánh nhau không, đây mới là chuyện có thể sẽ xảy ra.
Chú Lý cung kính nói: “Hôm nay không có chuyện gì đáng nói, hai cô chủ không đánh nhau, không xảy ra tranh chấp gì.”
Giọng điệu cung kính, nhưng ánh mắt nhìn về phía Kiều Tắc như muốn nói: “Cậu chủ, cậu có muốn nghe lại xem mình vừa hỏi gì không?”
Kiều Tắc vẻ mặt khó lường, trên mặt viết to ba chữ “Chú không hiểu.”
Kiều Tắc dặn dò chú Lý: “Nếu như Tiểu Hạ nảy sinh tranh chấp với Mạn Mạn, nhớ là phải nói với cháu càng sớm càng tốt.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chú Lý biểu thị chú ấy hiểu rồi.
Con gái nuôi và con gái ruột của một gia đình giàu có, nghe thế nào cũng thấy hơi giống kẻ thù không đội trời chung.
Nghe qua thì có vẻ giống kiểu sẽ nảy sinh tranh chấp.
Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, khó trách cậu chủ lại căng thẳng như vậy.
Nhưng mà...
Chú Lý: “Tiểu Hạ và Mạn Mạn rất hợp nhau, chú còn thấy hai người cùng tự sướng, vừa nói vừa cười nữa.”
Kiều Tắc “Ồ” một tiếng: “Đấy chỉ là tình chị em cây khế thôi.”
Chú Lý: “… Cậu chủ, cháu có thể bớt đọc mấy cái tiểu thuyết trên Tấn Giang đi.”
Nhìn đi, ngài bị tiểu thuyết đầu độc thành dáng vẻ gì rồi?
Kiều Tắc lo lắng ở nơi mọi người không nhìn thấy, hai em gái sẽ không hợp, đợi đến lúc chuyện lộ ra mới phát hiện, vậy thì đã quá muộn!
Anh lén tìm Giang Vọng Hạ, hỏi: “Tiểu Hạ, gần đây ở nhà em cảm thấy thế nào?”
Đối với câu hỏi và sự quan tâm đột ngột của Kiều Tắc, Giang Vọng Hạ hơi khó hiểu, lời ít ý nhiều trả lời: “Rất tốt.”
Kiều Tắc: “Ừ, vậy ở nhà em có cảm thấy không thích ứng được không?”
Giang Vọng Hạ: “Không có.”
Kiều Tắc: “Vậy em có cảm thấy tủi thân hay gì đó không?”
“Nếu như mà thấy tủi thân, nhất định em phải nói với anh trai!”
Giang Vọng Hạ nhìn Kiều Tắc một chút, dùng loại ánh mắt kì quái đánh giá anh, đoán là có phải anh bị ba mẹ mắng mỏ gì không, bắt anh phải chăm sóc em gái cho tốt, cho nên anh mới đến trước mặt cô nói những câu này.
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Thế thì đúng là có chuyện thấy rất tủi thân.”
Trái tim Kiều Tắc nhấc lên, kinh hãi.
Có lẽ nào, Mạn Mạn thật sự bắt đầu bắt nạt Tiểu Hạ rồi?
Sẽ không đâu, sao lại bắt đầu sớm như vậy??
Người trong nhà không một ai cảm nhận ra?
Vẻ mặt Giang Vọng Hạ trầm trọng gật đầu, ánh mắt trầm ổn như băng, không vui không buồn, giọng điệu chậm rãi mà nặng nề: “Anh, hiện tại là ngày 16 tháng 8, nhưng tháng này anh vẫn chưa cho em tiền tiêu vặt.”
Kiều Tắc đã nghĩ ra rất nhiều cốt truyện ngắn “Thiên kim giả dùng tất cả thủ đoạn chèn ép thiên kim thật”, nội tâm không ngừng hoảng sợ.
Không ngờ, những gì Tiểu Hạ nói hoàn toàn không giống những gì anh nghĩ.
Kiều Tắc ngây người: “Hả?”
Vẻ mặt và giọng nói của Giang Vọng Hạ vẫn có vẻ trầm trọng: “Đúng, anh chưa đưa tiền tiêu vặt, em rất tủi thân.”
“Cho nên, anh, anh trai ruột của em, tháng này có thể cho em hẳn hai phần tiền tiêu vặt không?”
Kiều Tắc nghẹn ngụm máu trong lòng, không còn sức để phun ra.
Trong lòng anh kêu gào: Anh đang hỏi Kiều Mạn Mạn có bắt nạt em không, không hỏi anh có bắt nạt em không!!
Anh tức giận nói: “Giang Vọng Hạ, em là máy bào tiền đúng không? Sao em tiêu tiền còn nhanh hơn cả Kiều Mạn Mạn vậy!!”
Giang Vọng Hạ nhún vai, nói: “Em định tiết kiệm tiền mua xe.”
Kiều Tắc:?
Kiều Tắc: Không phải em còn vị thành niên sao? Em mua xe gì? Xe đạp sao?
Giang Vọng Hạ nói: “Có người cho em một phiếu giảm giá Lamborghini 5 đồng, mua xe có thể tiết kiệm 5 đồng, tận 5 đồng đó!!!”
“Vì vậy, em quyết định phải tiết kiệm tiền mua xe.”
“Tốt nhất là phải có đủ trong hai năm, còn hai năm nữa là em có thể thi lấy bằng lái rồi.”
Kiêu Tắc lặng lẽ giơ ngón tay cái: “Không hổ là em, vì muốn tiền tiêu vặt mà chuyện gì cũng có thể bịa ra.”
Cuối cùng thì, anh cho em gái hai phần tiền tiêu vặt.
Anh hơi lo lắng, dặn dò lần nữa: “Nếu bị tủi thân, nhất định phải nói với anh trai!”
Thái độ của Kiều Tắc khiến Giang Vọng Hạ nhận định là ba mẹ ruột đã phê bình anh, nếu không sẽ không nhấn mạnh lại lần nữa.
Cô bỗng có hơi đồng tình với anh.
Cô nói: “Nếu tháng sau anh cho em tiền tiêu vặt đúng giờ, có lẽ em sẽ không tủi thân.”
Ừm, tiền tiêu vặt thơm thật!
Đồng cảm là gì, đồng cảm có thể làm tiền tiêu vặt sao?
…
Cách một tuần nữa là kỳ nghỉ hè kết thúc, Kiều Mạn Mạn liên tục học bổ túc 26 ngày, cả kỳ nghỉ không nghỉ ngơi một ngày nào cuối cùng cũng không chịu nổi, gọi điện cho ba mẹ đang ở nơi xa khóc lóc kể lể.
6 giờ rưỡi mỗi sáng rời giường, 10 giờ tối mới tan học, nghỉ hè này so với đi học bình thường rốt cuộc có gì khác nhau?
Gọi điện thoại cho Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết xong, lại gọi điện thoại cho Giang Ngôn Nhất, khóc lóc kể lể không muốn học thêm.
Giang Ngôn Nhất an ủi cô ấy, nói khác nhau ở chỗ buổi sáng cô ấy đi học sẽ không thể nào vẽ tranh 4 tiếng, bởi vì phải đi học. Hiện tại nghỉ hè thì thời gian vẽ tranh sẽ nhiều hơn một chút.
Ông còn bảo cô ấy phải quý trọng kỳ nghỉ hè cuối cùng của mình cho tốt.
Kiều Mạn Mạn nhớ tới bài tập còn chưa làm xong, khóc rồi.
Trường học có giao bài tập, giáo viên đến dạy bổ túc cũng giao bài tập, không làm xong, hoàn toàn không làm xong được!!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô ấy muốn đi chơi.
Vì vậy, cô ấy đi tìm Giang Vọng Hạ cố gắng ám chỉ: “Tiểu Hạ, cậu có cảm thấy kỳ nghỉ hè cứ trôi qua như vậy, có hơi đáng tiếc không?”
Giang Vọng Hạ tỏ vẻ không đáng tiếc: “Tớ có thể nhảy cao 1m85 rồi.”
Kiều Mạn Mạn không hiểu biết về nhảy cao, nhưng không đến mức không hiểu ý những câu này, không thể không sửng sốt. Sau khi phản ứng lại thì đứng dậy từ ghế dựa, đi tới bên cạnh Giang Vọng Hạ.
Cô ấy khoa tay múa chân với Giang Vọng Hạ: “Tiểu Hạ, chắc cậu vẫn chưa cao tới 1m85 nhỉ?”
Giang Vọng Hạ: “Ừ.”
Kiều Mạn Mạn: “Cậu không cao đến 1m85, vậy mà lại có thể nhảy cao hơn 1m85?”
Giang Vọng Hạ gật đầu: “Đúng.”
Cô thầm nghĩ: Không chỉ có thể vượt qua mốc 1m85, có đôi khi còn có thể vượt qua mốc 1m9.
Kiều Mạn Mạn kinh ngạc bội phục, vỗ tay bôm bốp, ánh mắt sáng lên.
“Tiểu Hạ, cậu thật sự quá lợi hại!!”
“Oa, tớ cảm thấy đây là việc rất đáng để ăn mừng. Thế này đi, chúng ta đi tìm anh trai, để anh mang chúng ta ra ngoài ăn mừng!”
Giang Vọng Hạ cảm thấy, âm thanh gảy bàn tính này có hơi vang.
Nhưng cô không phản đối.
Ừm, cũng sắp khai giảng rồi, đúng là có thể ra ngoài chơi hai ngày.
Có sự bằng lòng ngầm và đồng ý của Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn tràn đầy nhiệt tình.
Vì không muốn tiếp tục bổ túc, vì để đi ra ngoài chơi, tối hôm đó Kiều Mạn Mạn đã đi tìm Kiều Tắc, hơn nữa còn lấy thái độ thông báo mà không phải thương lượng.
Cô ấy nói, cô ấy và Tiểu Hạ đều muốn đi chơi.
Cô ấy nói, nếu anh trai không đồng ý cũng chẳng sao cả! Cô ấy và Tiểu Hạ không phải trẻ con, các cô có thể tự ra ngoài chơi!
Kiều Tắc miễn cưỡng đồng ý đưa các cô đi chơi.
Kiều Tắc dự định sẽ đưa các cô đi biển chơi. Thành phố S sát bên là thành phố ven biển, lái xe chưa đến hai tiếng đã đến, đi chơi hai ba ngày, là một lựa chọn không tồi.
Giang Vọng Hạ hơi có thành kiến đối với Kiều Mạn Mạn, cảm thấy Kiều Mạn Mạn là một người lười biếng không thích vận động, có lẽ không biết bơi lội.
Cô có điều suy nghĩ: “Mạn Mạn, cậu biết bơi không? Hay là chúng ta đến thành phố khác.”
Kiều Mạn Mạn trừng mắt, nói: “Không đâu, tớ biết bơi đấy!”
Vì thế, ba người cứ quyết định như vậy, đến thành phố S bên cạnh chơi hai ngày.
Ngày đầu tiên đến thành phố S, Kiều Mạn Mạn vô cùng vui vẻ, cầm máy ảnh chụp không ít ảnh, còn ăn tiệc hải sản.
Giang Vọng Hạ thay đồ bơi, ra biển bơi lội.
Ngày thứ hai đến thành phố S, trời trong xanh, gió mát thoang thoảng, Kiều Mạn Mạn quay về dáng vẻ lười biếng trước kia, thay đồ bơi ra bờ biển bơi lội cùng Giang Vọng Hạ.
Kiều Mạn Mạn sợ phơi nắng bị đen, muốn bôi kem chống nắng. Giang Vọng Hạ thấy thì nói với cô ấy, thành phần hóa học trong kem chống nắng sẽ gây ô nhiễm biển.
Cô ấy hơi do dự, từ bỏ việc bôi kem chống nắng.
Giang Vọng Hạ vẫn có chút nghi ngờ, cuối cùng thì Kiều Mạn Mạn có biết bơi không, cô cho rằng người không biết bơi mà ra biển sẽ nguy hiểm.
Nhiều lần Kiều Mạn Mạn bày tỏ cô ấy thật sự biết bơi, còn nói không tin thì hỏi Kiều Tắc đi.
Giang Vọng Hạ cuối cùng cũng tin tưởng.
Nói là bơi lội, thật ra Kiều Mạn Mạn cũng không thực sự có ý định bơi, chỉ là ra biển nghịch nước, nhặt cua thôi, không ý định bơi xuống biển sâu.
Từng hàng sóng biển đánh vào bờ, mang theo rất nhiều bọt sóng màu trắng.
Chỗ Kiều Mạn Mạn đứng không có bọt sóng, mặt biển tĩnh lặng lạ thường, từ xa nhìn thậm chí còn có thể quan sát ra màu sắc của dòng nước sẫm hơn hai bên.
Kiều Mạn Mạn nghịch nước trên bờ biển, nghe thấy có người gọi cô ấy, hình như là bảo cô ấy khẩn trương lên bờ.
Sóng biển tràn vào bãi cát, kéo theo nước biển xô bờ, khiến người ta cảm nhận được sức mạnh của biển sâu.
Cô ấy đang muốn chạy về bờ, cát dưới lòng bàn chân lại bị nước biển cuốn trôi, lập tức đạp vào khoảng không, bắp chân bị dòng nước chứa bùn cát đánh vào, làn da mềm mại bị cào xước đau đớn.
Mực nước vốn cao đến đầu gối đột nhiên dâng lên đến eo.
Kiều Mạn Mạn quay lại, hai chân lại không đạp tới mặt đất, đạp không vững, dòng nước ngầm dưới biển cuốn cô ấy ngã xuống, cả người chìm vào trong nước.
Chỉ trong chớp mắt.
Khoảnh khắc bị sóng biển bao phủ, cả người Kiều Mạn Mạn bối rối, còn chưa kịp kêu cứu, nước biển đã chảy vào khoang miệng, khoang mũi, không thể phát ra một âm thanh nào.
Xoáy nước cuốn người ra biển, càng cố bơi vào bờ càng khó bơi trở lại.
Kiều Mạn Mạn sặc nước, uống không biết bao nhiêu nước, thể lực không chống đỡ được nữa, cảm giác cả người sắp bị chìm xuống biển, thính giác và thị giác đều trở nên mơ hồ, giống như sắp chết.
Đúng lúc này, có người tóm lấy tay cô ấy, mang cô ấy bơi theo hướng sóng.
Là Kỳ Mộ.
Cô ấy nhìn thấy bờ biển càng ngày càng cách xa hơn.
Cô ấy gần như đã rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Anh trai lớn?
Sao anh ta lại ở đây?