Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 21: Lấy đức phục người (*)




Từ nhỏ Giang Vọng Hạ đã giỏi lấy đức phục người.

Trước 6 tuổi, có những đứa trẻ hàng xóm thường tụ tập lại nói những điều không hay, nói bé, nói ba nuôi, nói mẹ.

Không sao hết, bé sẽ ra tay.

Ỷ vào bản thân cao to, sức lực lớn, Tiểu Giang Vọng Hạ nghe họ nói một lần, sẽ lấy đức phục người một lần. Vì thế, không ít lần Giang Ngôn Nhất phải dẫn bé đi xin lỗi hàng xóm.

Tiểu Giang Vọng Hạ rất không phục.

Rõ ràng là họ nói xấu bé trước! Nếu họ không nói xấu bé, chắc chắn bé sẽ không đánh họ!

Giang Ngôn Nhất hơi đau đầu.

Chuyển nhà mấy lần, vẫn không giải quyết được vấn đề này.

Ông nói với Tiểu Giang Vọng Hạ: “Họ nói xấu con là không đúng, nhưng con đánh người cũng là không đúng. Hiện tại ba đang nói con đánh người là không đúng.”

“Ba không nói với con về những lời nói không hay của họ.”

Ông hỏi: “Tiểu Hạ, có phải con đánh người là không đúng không?”

Giang Vọng Hạ là một đứa trẻ thông minh, có thể nghe hiểu ba nói gì. Cho dù thế nào, hành vi đánh người là không đúng.

Bé miễn cưỡng đồng ý: “Đúng thật là con làm sai, đánh người quả thật không đúng.”

Bé sai rồi.

Lần sau bé vẫn dám.

Sau 6 tuổi, Tiểu Giang Vọng Hạ đến thành phố A, không có mấy đứa trẻ nói xấu bé, bé cũng không thể lấy đức phục người, có hơi thất vọng và chút xíu mất tự nhiên.

Nhưng không phải hoàn toàn không có đứa trẻ nào nói xấu bé.

Lúc đó, thi thoảng Giang Ngôn Nhất cần ra ngoài làm việc, sẽ giao Tiểu Giang Vọng Hạ cho ông ngoại chăm sóc.

Giang Vọng Hạ có hai người cậu.

Anh họ nhà cậu cả lớn hơn bé 4 tuổi, thường xuyên đi bên cạnh ông ngoại. Anh họ không thích bé, vui chơi cùng với các em trai em gái sẽ cố tình không gọi bé.

Nhà cậu hai có ba người con, một trai, hai gái.

Có lẽ xuất phát từ nghĩa vụ chăm sóc yêu thương em trai em gái của người anh cả. Giang Trạch cực kỳ yêu thương em gái nhỏ tuổi nhất.

Nhưng anh hai Giang Việt có chút địch ý đối với em gái, cho rằng sự ra đời của em gái đã làm mất đi tình yêu của anh trai và ba mẹ. Bởi vì trước đó, ông ấy là người nhỏ nhất, được cưng chiều nhất trong nhà.

Giang Việt không thích Giang Dĩ Đông.

Sau khi Giang Vọng Hạ quay về, ông ấy có nói mấy lời với người nhà của mình, nói Giang Dĩ Đông không đúng, nói Giang Vọng Hạ là con hoang, bị mấy đứa nhỏ trong nhà nghe thấy, cách đối đãi của họ với Giang Vọng Hạ liền xuất hiện thành kiến.

Nếu thái độ của Giang Diệu Văn đối với Tiểu Giang Vọng Hạ là coi như không thấy, cố tình không đưa bé đi chơi, vậy thì đứa nhỏ nhà cậu hai sẽ chỉ trỏ, cười nhạo bé.

Có một lần, mấy đứa nhỏ nhà cậu hai tụ tập lại một chỗ, cố ý chạy đến trước mặt Giang Vọng Hạ chê cười bé.

Nắm đấm của Giang Vọng Hạ cứng rắn, lấy đức phục người.

Giang Diệu Văn nghe được tiếng động lớn, chạy lại khuyên can. Thấy em họ đơn phương đàn áp mấy em trai em gái, sợ đến ngây người.

Giang Vọng Hạ nghĩ đến bình thường người anh họ này xa cách với mình, ngầm nhận định anh họ cùng một giuộc với mấy đứa nhỏ nhà cậu hai, vì vậy tiện tay đánh luôn cả anh ấy.

Nói ra có thể bạn không tin, anh ấy 10 tuổi không đánh lại em họ 6 tuổi.

Nhớ lại chuyện cũ, Giang Diệu Văn hơi hoảng hốt, đồng thời cũng một lời khó nói hết. Anh ấy nhìn vẻ mặt chân thành của em họ, thật lòng không biết nói gì.

Bỏ đi, đều đã qua rồi.

Đánh cũng đánh rồi, anh ấy còn có thể làm gì được nữa chứ!!!



Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn không ngủ lại nhà ông ngoại, trời chưa sẩm tối đã về nhà, không ở lại nhà ông ngoại dùng bữa tối.

Kiều Mạn Mạn ngoan ngoãn nói: “Tạm biệt ông ngoại!”

Giang Vọng Hạ nói, tạm biệt ông Giang.

Giang Vũ ho liên tục vài tiếng không dừng được.

Giang Vọng Hạ hoài nghi liệu ông cụ có thể ho bay luôn cả phổi ra ngoài không, không nhịn được quay qua nhìn ông cụ.

Cuối cùng Giang Vũ cũng ngừng ho.

Dường như ông cụ nói chuyện có hơi khó khăn, giọng điệu lúc nói chuyện cũng không ổn định: “Cháu vẫn cứ gọi ông ngoại đi.”

Giang Vọng Hạ gật gật đầu, nói: “Dạ, tạm biệt ông ngoại.”

Giang Vũ chống nạng, dõi theo họ lên xe rời đi.

Cho đến khi xe chạy ra khỏi sân, Giang Diệu Văn nói với ông cụ: “Ông nội, chúng ta vào nhà đi, bên ngoài gió to.”



Nhà của Giang Ngôn Nhất chỉ có ba phòng. Phòng ngủ chính là phòng của Giang Vọng Hạ, phòng ngủ phụ là của ông, còn có một “phòng cho khách” gần như chưa có ai ở bao giờ, đã dùng để trưng bày đủ loại cúp và giấy chứng nhận vinh dự.

Ba phòng, nhưng cộng thêm cả Kiều Tắc, Kiều Mạn Mạn là có bốn người, sắp xếp phòng như thế nào trở thành vấn đề nan giải.

Giang Ngôn Nhất nghĩ là, cho Kiều Mạn Mạn ngủ phòng cho khách, sau đó thương lượng với Kiều Tắc bảo anh thuê một phòng khách sạn. Không có lý nào ông để Kiều Mạn Mạn về “nhà” mà đến chỗ ngủ cũng không có, cũng không có lý nào để Giang Vọng Hạ nhường ra phòng ngủ đã ở 10 năm.

Ờm, tủi thân cho Kiều Tắc chút đi.

Kiều Tắc không có ý kiến, dù sao với tình huống như vậy, đúng là theo chú Giang sắp xếp là tốt nhất.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kiều Mạn Mạn rất có ý kiến, hai mắt mong chờ nhìn Giang Vọng Hạ, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hạ, tớ có thể ngủ chung với cậu không?”

“Tớ lạ giường, tớ sợ tối, tớ sẽ không ngủ được.”

Mặt Giang Vọng Hạ không chút biểu cảm, muốn từ chối.

Kiều Mạn Mạn chưa chết tâm, liệt kê ưu điểm khi ngủ của mình với Giang Vọng Hạ, cũng cam đoan với Tiểu Hạ cô ấy không ngáy không nghiến răng không cướp chăn không đá người, tóm lại là tướng ngủ rất đẹp.

Cô ấy nói: “Nếu nửa đêm cậu gặp ác mộng, tớ còn có thể an ủi cậu!”

Giang Vọng Hạ: “… Đang yên đang lành, sao tớ lại gặp ác mộng?”

Kiều Mạn Mạn hơi sửng sốt: “Đúng nhỉ.”

8 giờ tối, Kiều Mạn Mạn còn đang tranh thủ cơ hội ngủ chung với Tiểu Hạ, Giang Ngôn Nhất cho rằng tám phần là không thành công. Nhưng ông cũng không ngại xem náo nhiệt, vì thế gọi Kiều Tắc ngồi xuống, pha trà uống trà, tám chuyện.

8 giờ 10 phút tối, Kiều Mạn Mạn và Giang Vọng Hạ chưa ai thuyết phục được đối phương.

8 giờ 10 phút tối, Giang Ngôn Nhất nhận được điện thoại của Giang Diệu Văn.

Giang Diệu Văn chần chừ hồi lâu, không biết nên gọi điện thoại cho chú Giang, Giang Vọng Hạ hay Kiều Mạn Mạn, dường như không có ai là lựa chọn tốt nhất.

Giang Ngôn Nhất không có quan hệ thân thiết với nhà họ Giang họ.

Ông là “ba” của Tiểu Hạ, Kiều Mạn Mạn, nhưng ông không phải là chồng của Giang Dĩ Đông, không phải con rể của Giang Vũ.

Giang Vọng Hạ là cháu gái ngoại, nhưng chỉ là cháu gái ngoại trên danh nghĩa, không có quan hệ huyết thống.

Kiều Mạn Mạn là cháu gái ngoại ruột, nhưng mới chỉ nhận nhau có nửa ngày.

Cuối cùng, anh ấy quyết định gọi điện thoại cho chú Giang. Dù sao chú Giang cũng là người lớn, người lớn sẽ biết cách xử lý những chuyện này.

Anh ấy nói: “Chú Giang, cháu xin lỗi vì muộn thế này rồi còn quấy rầy chú. Có một tin không tốt cần báo cho chú và Tiểu Hạ, Mạn Mạn.”

Nói tới đây, anh ấy cảm thấy lồ ng ngực nặng nề, gần như không thể hô hấp, ruột gan đau nhức từng cơn, lan tràn lên ngực, tay chân anh ấy chết lặng không còn cảm giác.

Anh ấy khó khăn mở miệng: “Mới vừa nãy, ông nội qua đời rồi ạ.”

Ấm nước bên cạnh sôi sùng sục, tự động tắt.

Kiều Tắc đổi khách thành chủ, chủ động cầm ấm nước, pha trà. Rót cho chú Giang một chén trà trước, sau đó mới rót cho mình.

Giang Vọng Hạ vẫn không chịu đồng ý, Kiều Mạn Mạn đành phải cầu xin cô: “Nếu như cậu không ngủ với tớ, tớ sẽ không ngủ được, tớ mà không ngủ được sẽ trở nên xấu xí.”

“Nếu tớ xấu đi rồi, cậu sẽ là đầu sỏ gây tội, cậu nhẫn tâm để tớ xấu đi sao?”

“Tiểu Hạ, tớ cầu xin cầu xin cậu mà qwq.”

Tivi đang phát chương trình giải trí, ồn ào nhưng lại chẳng có ai xem tivi, không ai quan tâm tivi đang chiếu cái gì.

Giang Ngôn Nhất tỏ ra bình tĩnh, nói với đầu dây bên kia: “Ừ, chú biết rồi.”

“Có cần chú qua giúp không?”

Giang Diệu Văn: “Ba cháu và chú nhỏ đã qua rồi ạ.”

Ý là không cần ông phải qua.

Giang Ngôn Nhất đáp một tiếng “Được”, nói: “Nén bi thương.”

“Chú cũng vậy.”

Kiều Tắc không nghe được giọng Giang Diệu Văn trong điện thoại, nhưng nghe được câu “nén bi thương” của Giang Ngôn Nhất, vô thức ngẩng đầu nhìn ông, bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh.

Tim anh nặng trĩu, có dự cảm chẳng lành.

Rất nhanh Giang Ngôn Nhất đã kết thúc cuộc gọi, hai cô con gái vẫn đang lôi kéo cách đó không xa, không ai nhường ai.

Ông nói với con gái: “Tiểu Hạ, tối nay con ngủ chung với Mạn Mạn đi, anh trai con ngủ phòng cho khách.”

Nói xong, ông cười, chế nhạo nói: “Nếu con muốn ngủ sofa phòng khách cũng được, nhưng sofa phòng khách có 1m8 thôi, con ngủ chắc chắn sẽ bó tay bó chân.”

Giang Ngôn Nhất gần như không can thiệp vào quyết định của Giang Vọng Hạ.

Giang Ngôn Nhất sẽ không hướng về Kiều Mạn Mạn chèn ép Giang Vọng Hạ, nếu muốn cho Kiều Mạn Mạn ngủ phòng ngủ chính, nhất định ngay từ đầu sẽ nói cho Tiểu Hạ.

Giang Vọng Hạ nhận ra ba nuôi không đúng, ông nói như vậy thì chắc chắn có nguyên nhân.

Mặc dù không muốn ngủ cùng người khác, Giang Vọng Hạ vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Kiều Mạn Mạn ở bên cạnh hoan hô “Tuyệt vời”, Giang Vọng Hạ nghiêm mặt nói cho cô ấy biết, nửa đêm mà bị đạp xuống giường thì đừng có khóc thút thít.

Cho đến khi hai người yên tĩnh lại, ông mới nói tin tức vừa rồi cho các cô biết.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.



Giang Ngôn Nhất, Giang Vọng Hạ không cảm thấy quá ngoài ý muốn với tin tức qua đời của ông ngoại. Thân thể ông cụ vốn không tốt, hai năm nay chỉ đang cố gắng chống đỡ thôi.

Giang Ngôn Nhất để ba người đi nghỉ ngơi sớm một chút.

Kiều Mạn Mạn đi tắm.

Giang Vọng Hạ đi qua Giang Ngôn Nhất đang đứng ở ban công, cũng tiện tay đóng cửa ban công lại, tỏ vẻ “con có chuyện muốn nói với ba”, để Kiều Tắc không nghe lén.

Kiều Tắc đang uống trà trong phòng khách.

Ai lại vô liêm sỉ như vậy, nghe lén người khác nói chuyện?

Anh là người như vậy sao?

Ở trong lòng Tiểu Hạ hình tượng của anh như vậy sao?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kiều Tắc nhìn bóng lưng hai người ngoài ban công, mặt không biểu cảm, quyết định tháng sau không cho Tiểu Hạ tiền tiêu vặt nữa.

Giang Vọng Hạ không cần phải an ủi Giang Ngôn Nhất, cũng như Giang Ngôn Nhất không cần phải an ủi cô.

Vóc dáng của cô rất cao, chỉ kém Giang Ngôn Nhất không đến 10cm, đứng chung một chỗ cũng không chênh nhiều lắm.

Cô không quay đầu nhìn ba nuôi, ánh mắt trống rỗng nhìn bầu trời đêm: “Mọi người có đang cảm thấy, không nên đưa Kiều Mạn Mạn đến gặp ông ngoại không?”

Kiều Mạn Mạn và Giang Dĩ Đông quá giống nhau.

Ông ngoại thấy Kiều Mạn Mạn, nhất định sẽ nhớ tới đứa con gái nhỏ qua đời hơn 10 năm trước, vừa vui vừa buồn, đối với người già sức cùng lực kiệt mà nói là vết thương trí mạng.

Rất khó để nói năm đó Giang Vũ phát hiện ra “cháu gái ngoại” 6 tuổi hoàn toàn không giống con gái ruột, cuối cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Giang Ngôn Nhất nói: “Không đâu.”

“Nếu để ông cụ biết con gái ruột của Tiểu Đông là người khác, lại không để cho ông cụ gặp cháu gái ruột, không khỏi quá tàn nhẫn.”

Giang Vọng Hạ: “Con đoán là cậu hai nói với ông ngoại.”

Giang Ngôn Nhất uyển chuyển nói: “Chuyện nhà người ta, ba không tiện đánh giá.”

Giang Vọng Hạ: “Ồ.”

Giang Ngôn Nhất cho rằng Tiểu Hạ không thích ông ngoại là một chuyện, nhưng cũng đã gọi “ông ngoại” 10 năm, không có tình cảm thì cũng có chút ràng buộc, vì vậy hỏi lại cùng một vấn đề: “Vậy con có cảm thấy là, chúng ta không nên để Mạn Mạn đi gặp ông ngoại không?”

Giang Vọng Hạ lắc đầu: “Kiều Mạn Mạn là Kiều Mạn Mạn, cô ấy là một cá thể độc lập, ai cũng không nên thông qua cô ấy để nghĩ về người khác.”

Ông ngoại bị bệnh rồi.

Bệnh của ông cụ khiến cho ông cụ không thể nào thích Giang Vọng Hạ 6 tuổi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Mạn Mạn, ông cụ khỏi bệnh, nhưng cũng đồng thời mất đi ý chí sống. Rất khó để nói đưa Kiều Mạn Mạn đến gặp ông cụ cuối cùng là tốt hay xấu.



16 năm qua, Kiều Mạn Mạn chưa từng có kinh nghiệm người thân qua đời tương tự. Ông bà nội, ông bà ngoại nhà họ Kiều đều khỏe mạnh, thân thể cường tráng, chưa nói đến việc ôm chắt, tận mắt chứng kiến hôn lễ của mấy đứa cháu tuyệt đối không thành vấn đề.

Đây là lần đầu tiên Kiều Mạn Mạn đến gần cái chết như vậy.

Chiều nay, cô ây mới gặp ông ngoại.

Ông ngoại rất giống như lời Tiểu Hạ nói, nói chuyện thận trọng, nghiêm túc, thân thể không tốt, cô ấy có hơi sợ ông ngoại. Nhưng làm thế nào cô ấy cũng không nghĩ tới đến 8 giờ, ông ngoại đã qua đời.

Buổi chiều, ông ngoại vẫn còn khỏe.

Sao lại như vậy được?

Ông ngoại không thích cô ấy, còn nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, do cô ấy khiến ông ngoại chán ghét sao?

Ông ngoại qua đời, là bởi vì hôm nay nhìn thấy cô ấy sao?

Kiều Mạn Mạn không biết tại làm sao, cô ấy cảm thấy đây không phải lỗi của mình, nhưng lại cảm thấy là lỗi của mình.

Nếu như, cô ấy không đi gặp ông ngoại, có thể sẽ khác đi hay không?

Kiều Mạn Mạn hơi hoảng hốt, thậm chí còn có chút hoảng sợ trong lòng.

Đúng lúc này, di động của cô ấy nhận được vài tin nhắn mới.

Kỳ Mộ: Mạn Mạn, em đã ở nhà ông ngoại về chưa?

Kỳ Mộ: Ông cụ gặp được em chắc là rất vui vẻ nhỉ.

Kỳ Mộ: Dù sao Mạn Mạn được người ta yêu thích như vậy, ai mà không vui khi trong nhà mình có một đứa trẻ xinh đẹp ngoan ngoãn chứ.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Vọng Hạ: Lại muốn lấy đức phục người rồi (nắm tay)

-

Thấy có bình luận hỏi, nên nói một chút.

Chương trước có nhắc tới ông ngoại 73 tuổi, dân gian có một câu nói: “Bảy mươi ba tám mươi bốn, Diêm Vương không mời tự mình đi.”



(*) Lấy đức phục người: Tư tưởng “Lấy đức để thu phục người”. Ví dụ: Nước Tống vào đầu thời kỳ Xuân Thu, được coi là một cường quốc; còn nước Tào chỉ xem như là một nước nhỏ, nhưng lại không chịu quy phục. Vì vậy Tống Tương Công đã chỉ huy quân đội bao vây nước Tào. Đại thần Tử Ngư nói với Tống Tương Công:

“Chu Văn Vương nghe nói đạo đức của Sùng Quốc hỗn loạn, vì vậy mới dẫn quân tấn công Sùng Quốc; đánh 30 ngày mà Sùng Quốc vẫn không đầu hàng. Chu Văn Vương lui binh trở về nước, tu sửa đạo đức, giáo hóa nhân dân; sau đó lại quay lại tấn công một lần nữa.

Người dân Sùng Quốc cảm nhận được đức hạnh cao thượng của Chu Văn Vương, vì vậy họ đã đến doanh trại của Chu Văn Vương để đầu hàng. Hiện tại đức hạnh của quân vương (chỉ vua Tống Tương Công) e rằng còn có chỗ khiếm khuyết chăng? Nếu cứ cố gắng tấn công nước Tào thì sẽ như thế nào? Chi bằng trước tiên thối lui trở về nước, kiểm tra lại đức hạnh của chính mình. Nếu như xác thực không có khiếm khuyết, như thế lại phát binh tấn công cũng chưa muộn”.

Tống Tương Công liền học biện pháp của Chu Văn Vương, thoái binh trở về nước. Ở trong nước tu sửa chính mình, tuyên dương đạo đức, kính già yêu trẻ.