Trưa hôm sau, Giang Nhược Kiều ngồi tàu điện ngầm tới ga tàu cao tốc.
Ông bà ngoại lớn tuổi rồi, Giang Nhược Kiều gọi vô số cuộc từ lúc bọn họ lên xe tới lúc xuống xe. Đến khi nhìn thấy ông bà ngoại xách túi lớn túi nhỏ gian nan kiểm tra vé ra khỏi ga từ trong đám người, trái tim Giang Nhược Kiều như bị ai đó bóp chặt.
Đây là lần đầu tiên hai cụ tới Bắc Kinh, lại là tới thăm cháu gái ngoại nên chuẩn bị rất nhiều đồ.
Rõ ràng ở đây đều mua được cả, nhưng bọn họ vẫn xách tới.
Giang Nhược Kiều nhịn chiếc mũi chua xót, lẩm bẩm một câu: “Ở đây mua được hết mà ạ.”
Bà ngoại lườm cô: “Giống nhau được à? Con thích ăn táo nhất, táo này chú Vương con tự trồng trong vườn đấy, vừa giòn vừa ngọt, không ô nhiễm không độc hại, còn cả óc chó này nữa, đều là ông ngoại con nhờ người mua dưới quê đấy. Hai hôm nay bà với ông ngoại con vừa xem TV vừa bóc cho con, yên tâm đi, đều là hạt óc chó đã bóc sẵn, mỗi ngày ăn một ít.”
Ông ngoại cũng phụ họa theo: “Còn mang trứng gà ta cho con nữa, cũng nhờ người mua đấy, kí túc xá của các con có thể đun nước là được, chắc luộc quả trứng cũng không sao đâu, con nhìn trông con gầy chưa này! Gió thổi cái là bay luôn!”
Giang Nhược Kiều tự đặt xe qua mạng.
Thấy vẻ mặt không tán thành của ông bà ngoại, cô lấy điện thoại ra cho bọn họ xem ngay: “Không đắt thật mà, bây giờ rẻ lắm ạ. Ông bà nhìn nè, tới nơi ba người chúng ta ở cũng chỉ hơn hai mươi tệ thôi, nếu đi tàu điện ngầm thì phải chuyển mấy trạm lận.”
Lúc này bà ngoại mới cười: “Hơn hai mươi tệ à? Thế thì không đắt thật.”
Bà ấy ra hiệu cho ông ngoại.
Ông ngoại muốn móc tiền ra, người già ra ngoài đều vô cùng cẩn thận, trước khi ra khỏi cửa, bà ngoại còn nhét một cái thẻ vào túi quần của ông ngoại.
Nếu ông ngoại không chê cấn, bà ngoại không chê chân ông ngoại thối thì thực ra bỏ trong giày bọn họ sẽ yên tâm nhất.
“Kiều Kiều, bây giờ con sống ở ngoài chẳng dễ dàng gì, cứ nghĩ đến việc cho ông bà tiền làm gì chứ.” Bà ngoại nói: “Tiền trước đây con đưa ông bà cất hết rồi, hai ông bà tiêu được gì đây, bà và ông ngoại con đều có lương hưu, tuy không nhiều nhưng sinh hoạt mỗi tháng đều không thành vấn đề. Con còn trẻ, đi học ở bên ngoài chơi với bạn bè phải chịu chi cho bản thân chút, tiền cho con này, con tự tiêu nhé, ngoan.”
Đương nhiên Giang Nhược Kiều không chịu lấy, thế là hai bên lại đùn đẩy qua lại.
Ông ngoại nghĩ rồi lại đút thẻ về túi: “Được rồi, ông bà giữ cho con, sau này đút thêm cho con một chút nữa, đợi sau này con mua nhà thì lại đưa con.”
Vừa xót lòng vừa bất lực, Giang Nhược Kiều dẫn ông bà ngoại về căn hộ mà cô đã đặt trước.
Giống như cô nghĩ, ông bà ngoại rất thích nơi này, nói rằng như ở nhà vậy.
Vào buổi chiều, sau khi ông bà ngoại nghỉ ngơi đủ, Giang Nhược Kiều dẫn bọn họ ra ngoài ăn cơm. Cũng trùng hợp, vừa mới ra khỏi khu chung cư thì bắt gặp Lục Dĩ Thành đón Lục Tư Nghiên về.
Vốn dĩ Giang Nhược Kiều hy vọng ông bà ngoại có thể tiếp xúc với Tư Nghiên nhiều một chút nên lúc này cũng không tránh né gì, chủ động gọi Lục Tư Nghiên tới sờ đầu cậu nhóc.
Lục Tư Nghiên cũng đã quen với việc không gọi mẹ trước mặt người ngoài, gọi với chất giọng giòn tan: “Tiểu Kiều!”
Lúc này Lục Tư Nghiên mới vừa tò mò vừa mong đợi nhìn hai cụ già.
Đây chính là ông bà ngoại của mẹ sao? Là bà cụ và ông cụ của cậu nhóc...
Bà cố ngoại ông cố ngoại trông như thế này à!
Giang Nhược Kiều dắt tay Lục Tư Nghiên, giới thiệu với ông bà ngoại: “Đây là Lục Tư Nghiên.” Cô dừng lại một chút: “Là một đứa trẻ rất đáng yêu.”
“Trông lanh lợi thật đấy.” Bà ngoại rất thích trẻ con, tay bà ấy còn đang cầm chuối Giang Nhược Kiều đưa bèn đưa chuối cho Lục Tư Nghiên luôn, hiền từ nói rằng: “Bạn nhỏ, ăn chuối không?”
Lục Tư Nghiên nhận lấy, giọng vang dội: “Cảm ơn ạ...” Cảm ơn gì nhỉ, nên xưng hô thế nào đây, cậu nhóc nhìn sang Giang Nhược Kiều.
Giang Nhược Kiều cũng khó xử. Cũng không thể gọi bà cố ngoại được? Bây giờ cô còn chưa thú nhận để được khoan hồng nữa!
Rõ ràng là bà ngoại không để ý tới việc Lục Tư Nghiên không có xưng hô.
Lúc này Lục Dĩ Thành mới đi tới, anh cũng khó xử.
Anh nên xưng hô với ông bà ngoại của Giang Nhược Kiều thế nào đây? Gọi ông ngoại bà ngoại như cô thì không thích hợp, hai người bọn họ còn chưa có quan hệ gì nữa.
Gọi ông bà? Hình như cũng không đúng lắm.
Sau khi so sánh hai bên, Lục Dĩ Thành cất lời đầy trịnh trọng: “Chào ông bà ạ.”
Giang Nhược Kiều: “?”
Được rồi gọi thế này cũng được, nếu bây giờ anh gọi là ông ngoại bà ngoại thì chắc hai cụ chẳng đói cũng chẳng buồn ngủ nữa mất.
Cuối cùng ông bà ngoại mới chú ý rằng ở đây có một chàng trai đẹp trai.
Hai cụ đều hơi nghi hoặc.
Giang Nhược Kiều giới thiệu: “Đây là Lục Dĩ Thành, là bạn học cùng trường với con, cũng học đại học năm ba ạ.”
“Hóa ra là bạn học à!” Bà ngoại hoàn toàn không buồn ngủ nữa, đi tới đánh giá Lục Dĩ Thành: “Khéo quá nhỉ, thằng bé này là em trai con đúng không, hai anh em trông giống nhau thật đấy.”
Lục Dĩ Thành: “...”
Lục Tư Nghiên phản bác trong lòng: Con giống mẹ hơn mà!
Giang Nhược Kiều: “???”
Ơ chuyện này.
Không thể nói bà ngoại nhìn nhầm được... dù là ai cũng sẽ không cho rằng một sinh viên trẻ măng như Lục Dĩ Thành là ba của một đứa trẻ năm tuổi được.
Lục Dĩ Thành mỉm cười, không gật đầu cũng không lắc đầu.
“Đã ăn cơm chưa?” Ông ngoại xem đồng hồ: “Là bạn học của Kiều Kiều à, rảnh thì cùng ăn bữa cơm nhé, bọn ông mời.”
Ông bà ngoại mời vô cùng nhiệt tình.
Có một lần cô nói bừa rằng đám Vân Giao thích ăn đu đủ bào sợi ngâm ở nhà, một tuần sau bà ngoại gửi bốn bình lớn tới, cho mỗi người trong kí túc một bình.
Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên không hẹn cùng nhìn sang Giang Nhược Kiều.
Không nghi ngờ gì nữa, họ đang xem thái độ của cô, cô cho bọn họ đi thì họ đi, không cho họ đi thì bọn họ không đi.
Giang Nhược Kiều: “...”
Hai anh Lục ơi, biểu cảm và ánh mắt đừng lộ liễu như vậy chứ!
May mà ông bà ngoại không chú ý, cô khẽ gật đầu.
Lục Tư Nghiên cười hạnh phúc: yohoo~~
Lục Dĩ Thành cũng thở phào một hơi, gật đầu nói: “Đúng lúc đang rảnh, cảm ơn...” Anh khựng lại, gian nan nói: “Cảm ơn ông bà ạ.”
Bà ngoại vung tay lên: “Gọi ông bà gì chứ, gọi ông bà ngoại giống đám bạn của Kiều Kiều đi, như vậy thân thiết biết bao!”
Lục Dĩ Thành hoàn toàn thả lỏng nhưng vẫn vô thức nhìn Giang Nhược Kiều.
Lúc này Giang Nhược Kiều học theo dáng vẻ khi nãy của anh, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Lục Dĩ Thành im lặng vài giây: “Cảm ơn ông bà ngoại ạ.”
Lục Tư Nghiên là trẻ con nói không lựa lời, nói leo rằng: “Vậy có phải em cũng phải gọi là ông bà ngoại không ạ.”
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành nói cùng một lúc: “Đương nhiên là không được rồi!!”
Lục Tư Nghiên: ...Ò.
Ông ngoại cười híp mắt bảo: “Gọi cũng được, dù sao thì con và Tiểu Lục cũng là hai anh em mà, thế thì cũng cùng thế hệ với đám Kiều Kiều, gọi được gọi được.”
Mái tóc xoăn của Lục Tư Nghiên cũng chẳng dám hỗn láo: “Cháu không dám.”
...
Năm người tới một quán gần đó.
Suy xét tới khẩu vị của người già, Giang Nhược Kiều đều gọi những món khá thanh đạm.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Lục Dĩ Thành đã rất tự giác tráng bát đũa cho tất cả những người ngồi ở đây.
Lục Tư Nghiên ngồi bên cạnh bà ngoại, bà ngoại nhìn tóc xoăn của cậu nhóc với vẻ kinh ngạc: “Đây là uốn à?”
Trẻ con bây giờ biết chưng diện thật.
Lục Tư Nghiên ngại ngùng nói: “Mọi người đều bảo là uốn nhưng không phải uốn đâu ạ, của cháu là xoăn tự nhiên.”
Ông ngoại ngạc nhiên thốt: “Xoăn tự nhiên à, thế thì có duyên thật đấy.”
“Chứ sao!” Bà ngoại tự hào sờ mái tóc vừa nhuộm đen hôm qua của mình: “Của bà cũng là xoăn tự nhiên, Kiều Kiều cũng xoăn tự nhiên, có duyên thật.”
Lục Tư Nghiên muốn nói với bà cụ ngoại rằng đây không phải duyên phận, là di truyền.
Giang Nhược Kiều thấy Lục Tư Nghiên mới ở cùng ông bà ngoại được một lúc đã rất thân thiết với họ, không kìm được nghĩ rằng lẽ nào đây là do máu mủ ruột rà sao? Cả quá trình Lục Dĩ Thành không nói gì nhưng vẫn lặng lẽ chăm sóc những người trên bàn, bà ngoại muốn uống nước thì anh đứng dậy rót cho bà, ông ngoại ăn hết việt quất khoai mỡ anh cũng là người đầu tiên chú ý, kêu phục vụ cho thêm một đĩa. Giang Nhược Kiều chê điều hòa trong phòng không đủ lạnh, Lục Dĩ Thành lại đi tìm phục vụ lấy điều khiển, vừa điều chỉnh nhiệt độ vừa hỏi cô đã được chưa.
Lục Tư Nghiên muốn ăn tôm, Lục Dĩ Thành cũng bóc sẵn cho cậu nhóc.
Trong phòng riêng, Lục Dĩ Thành chính là một chú ong chăm chỉ, bận tới bận lui, tuy không nhiều lời nhưng cảm giác tồn tại rất rõ ràng.
Giữa lúc đó, bà ngoại muốn đi nhà vệ sinh, Giang Nhược Kiều vội vàng đi cùng.
Hai bà cháu khoác tay nhau vô cùng thân thiết, tới nhà vệ sinh rồi, bà ngoại thấy ở đây không có người, mới nhỏ giọng nói: “Kiều Kiều, lát nữa con đi hỏi phục vụ xem có bao lì xì không nhé. Bà thích thằng bé kia lắm, muốn cho nó bao lì xì, coi như tấm lòng của bà và ông ngoại con.”
Giang Nhược Kiều cũng sững sờ: “Không cần đâu, không cần lì xì đâu ạ.”
“Cần chứ.” Bà ngoại nói: “Đây là tấm lòng của bà thôi, không cho nhiều quá đâu, theo tập tục bên chỗ chúng ta thôi, bà chỉ cho hai trăm tệ thôi.”
Bên thành phố Khê có tập tục, lần đầu tiên người lớn gặp người nhỏ hơn đều sẽ cho một phong bao lì xì.
Thường thì trưởng bối thân thiết cho hai trăm tệ đã là rất tốt rồi.
Giang Nhược Kiều im lặng.
Bà ngoại lại nói: “Thằng bé kia ngoan lắm, gia đình dạy dỗ cũng tốt, bà thích lắm, hai trăm tệ cũng không nhiều, là tấm lòng của bà thôi.”
Giang Nhược Kiều chỉ đành gật đầu. Thái độ của nhân viên phục vụ nhà hàng này rất tốt, phục vụ đem một bao lì xì tới, bà ngoại đút hai trăm tệ đang cầm trong tay vào phong bao lì xì.
Nhìn bàn tay già nua của bà ngoại đóng bao lì xì lại cẩn thận, Giang Nhược Kiều nghiêng đầu đi. Cô mới hai mươi tuổi, trước khi Tư Nghiên tới, cô chưa từng nghĩ tới sẽ kết hôn sinh con với ai, kết hôn đã xa vời như vậy chứ đừng nói là sinh con. Nhưng bây giờ, thấy ông bà ngoại trêu ghẹo Tư Nghiên, nhìn bà ngoại đóng bao lì lì với ánh mắt hiền từ, cảm giác trong lòng cô thật khó để diễn tả thành lời.
Trong phòng riêng, ông ngoại nhìn Lục Dĩ Thành múc trứng hấp sữa cho mình, cười hì hì hỏi: “Chàng trai, cháu thích Kiều Kiều nhà ông à?”
Vốn dĩ Lục Dĩ Thành vẫn đang múc trứng hấp sữa một cách bình tĩnh, vững vàng, vừa nghe thấy lời này thì tay nghiêng đi, suýt nữa thì muôi trứng hấp sữa kia rơi xuống bàn.
Tròng mắt Lục Tư Nghiên xoay chuyển, anh ra sức nịnh hót ông ngoại: “Sao ông nhận ra được vậy ạ? Có phải ông giống Tề Thiên Đại Thánh không ạ?” Cậu nhóc đặt bàn tay nhỏ lên lông mày ăn không nói có nhìn một vòng: “Có hỏa nhãn kim tinh! Nếu không thì sao ông nhận ra được chứ!”
Ông ngoại bật cười haha: “Người từng trải đều có hỏa nhãn kim tinh đấy. Có phải không, chàng trai.”
Lục Dĩ Thành: “...”
Anh cũng không biết nên nói gì.
Ông ngoại sờ cằm: “Biết sao ông nhìn ra được không? Con nhìn con xem, cả chuyến này chẳng dừng lại chút nào, vừa bưng cơm rót nước cho bà ngoại Kiều Kiều, lại làm này làm nọ cho ông. Người không biết còn tưởng con là cháu rể của ông đấy, thế là ông nhìn ra được thôi!”
Lục Dĩ Thành dứt khoát không lên tiếng nữa.
Chỉ là bị ông ngoại chọc ghẹo một trận như vậy, vành tai anh cũng đỏ ửng.
Lẽ nào anh thực sự vô thức ân cần quá sao?