Sau khi Giang Nhược Kiều cúp máy, lưu lại cuộc thoại ghi âm dài gần một tiếng đồng hồ này.
Làm người ai cũng nghĩ đến việc bảo vệ tính mạng của mình.
Tuy rằng cô cảm thấy chỉ cần là người có đầu óc bình thường đều sẽ đồng ý cho Tưởng Diên và con gái mình ở bên nhau. Mặc dù người nhà của bên đàng trai tính toán hút máu, nhưng nếu cốt truyện quá mạnh, nếu có một Tưởng Duyên thật sự muốn ở bên cạnh Lâm Khả Tinh và cô cũng trở thành cái gai của nhà họ Lâm thì sao?
Tới lúc đó, bà Lâm nhắc lại chuyện hôm nay, chỉ e cũng sẽ không hề cảm kích gì đấy với cô, mà ngược lại còn dè chừng.
Cho nên cô phải giữ đường lui cho mình, phòng khi người nhà họ Lâm hành động thiếu suy nghĩ.
Chính là cuộc gọi này.
Cô dám bảo đảm rằng bà Lâm nhất định sẽ xử lý, bà ta chắc chắn sẽ trừng trị mẹ Tưởng bằng thủ đoạn của mình. Sau này, Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh có ở bên nhau, vì hạnh phúc hôn nhân của con gái, chắc chắn bà Lâm sẽ để anh ta biết chuyện giữa mình và mẹ anh ta. Cô cũng mong cả đời này sẽ không phải dùng đến cuộc gọi ghi âm này. Cô tin, bà Lâm là phu nhân nhà giàu, chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Nếu Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh có thể trở thành người yêu nhau thì cuối cùng sẽ về bên nhau như trong nguyên tác, vậy kiếp này bà Lâm cũng sẽ không tìm cô gây chuyện.
Nếu hai người họ đã ở bên nhau, vậy thì cuộc gọi này chính là vũ khí có lợi nhất.
Nghĩ thông suốt những điều này, sau khi chừa đường lui, Giang Nhược Kiều mới dám bạo gan gọi điện cho bà Lâm.
Sau khi lưu đoạn ghi âm này, Giang Nhược Kiều cảm thấy đủ bảo đảm, cô cần phải chuẩn bị một bản sao, đưa nó cho người mà cô vô cùng tin tưởng.
Giây phút này, hình ảnh ùa vào trong tâm trí của Giang Nhược Kiều là một gương mặt lúc nào cũng dịu dàng và thanh tú.
Nếu nhắc tới chỗ dựa sau lưng, chí ít vào giờ này, năm này, tháng này, Lục Dĩ Thành chính là chỗ dựa đáng tin cậy trong lòng Giang Nhược Kiều.
Sau khi cô trở về ký túc xá, cóp ra thành mấy bản ghi âm rồi nhắn tin cho Lục Dĩ Thành: [Cậu gửi địa chỉ email của cậu cho tôi đi.]
Lục Dĩ Thành cũng không hỏi tại sao mà gửi thẳng địa chỉ email qua đây.
Giang Nhược Kiều: [Ok, Lục Dĩ Thành, tôi gửi vào email của cậu một tài liệu rất quan trọng đối với tôi, phiền cậu giúp tôi lưu cho kỹ. Cảm ơn nhé.]
Lục Dĩ Thành: [Ừm.]
Anh cũng không hỏi đó là tài liệu gì.
Anh lấy laptop trong balo ra, đăng nhập email, quả nhiên trong đó có một email mới gửi tới trong hòm thư.
Trong email cũng có một tệp đính kèm, trông giống như tệp ghi âm.
Đương nhiên Lục Dĩ Thành rất tò mò, nhưng cũng anh chỉ tò mò thôi. Anh cũng không mở ra mà lưu tệp ghi âm đó trên máy tính của mình. Để yên tâm hơn, anh lại cóp thêm một phần gửi vào google drive của mình.
Giang Nhược Kiều biết với nhân phẩm của Lục Dĩ Thành, cô nói thì anh sẽ nghe theo.
Đây chính là lý do cô tin tưởng anh.
Lục Dĩ Thành sẽ biết là tài liệu gì, cũng biết anh có thể nghe thử, nhưng chắc chắn anh sẽ làm chuyện mà cô nhờ vả ở mức tốt nhất. Đây chính là Lục Dĩ Thành.
Thứ hai, Giang Nhược Kiều mới biết nguyên nhân cô bị yêu cầu điền vào tài liệu từ chỗ giáo viên.
Hoá ra là hoạt động tuyên truyền lễ kỷ niệm của đại học A, đúng lúc họ bắt kịp thời gian, lãnh đạo nhà trường họp nghiên cứu và quyết định, nhờ giáo viên đề cử sinh viên ưu tú phù hợp, sau đó xem xét lại và sàng lọc từng tầng một, chọn ra một nhóm sinh viên. Tới lúc đó, bên nhà trường sẽ trao huy chương. Ngoài ra, còn chụp ảnh lưu niệm tập thể, đương nhiên bức ảnh tập thể này sẽ được cập nhật trên trang web chính thức của trường.
Đối với người đã trải nghiệm mà nói, đây chẳng phải là chuyện gì cực kỳ phấn khởi.
Nhưng Giang Nhược Kiều vẫn rất hào hứng muốn mời khách trong nhóm của lớp.
Cũng may con người cô đủ bình tĩnh, dù gì bây giờ vẫn chưa được chọn… Trước đó lại khua chiêng gõ trống khoe khoang làm mọi người đều biết, tới khi ấy không được chọn thì rất mất mặt. Đối với Giang Nhược Kiều mà nói, đây chắc chắn cũng được coi là chuyện vui lớn, tại sao hả? Sinh viên đại học A đã rất giỏi giang, nếu được tặng huy chương sinh viên ưu tú, điều này chắc chắn sẽ được ghi vào sơ yếu lý lịch và điều quan trọng nhất là đại học A luôn dốc hết sức cung cấp nguồn nhân tài liên tục cho các ngành nghề khác nhau. Bây giờ trên trang chính thức của trường có một trang ‘Nhân tài trường tôi’, mở ra đều là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc từ những năm trước, hoặc là ông trùm đầu ngành sau khi thành công trở về trường cũ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, lần này nếu được chọn trúng, ảnh tập thể của họ cũng sẽ được đặt ở đây.
Giang Nhược Kiều vô cùng kích động lạ thường.
Ai cũng mong sau khi tốt nghiệp sẽ chẳng ai biết đến.
Nếu bây giờ cô có mặt trên trang web chính thức của trường, cho dù là đứng ở góc trong cùng, có lẽ vẫn được để đó mấy chục năm lận.
Chứng kiến thời khắc huy hoàng chói loá thời đại học của mình, dù mười năm sau bị cuộc sống và công việc gò bó, nhưng lúc mở ra xem cũng sẽ có cảm giác kích động nào đó.
Sau khi Giang Nhược Kiều tới chỗ giáo viên mới biết, là lãnh đạo nhà trường đang trò chuyện với chủ nhiệm khoa Ngoại ngữ, tiện thể nhắc đến cô. Chủ nhiệm khoa Ngoại ngữ mới để ý, đương nhiên thầy giáo cũng nhấn mạnh, cho dù lãnh đạo nhà trường không nhắc đến, cô cũng sẽ nộp đơn lên chủ nhiệm.
Giang Nhược Kiều mở trang ‘Nhân tài trường tôi’ trên trang web chính thức ra, một tay chống cằm nhìn qua.
Đột nhiên cô cảm thấy mình có mục tiêu càng xa hơn.
Là khoảnh khắc đứng trên một nơi cao hơn sao? Nơi mà cô đến là phong cảnh trước mặt.
Lúc này, trong đầu cô có vô vàn suy nghĩ, lát thì bay tới nơi này, lát thì bay qua nơi kia, Giang Nhược Kiều kiễng chân lên, bất ngờ chộp lấy một trong số đó: Mười năm tới, có lẽ Tư Nghiên thi đậu vào trường này, khi thằng bé mở trang web chính thức sẽ thấy hình ảnh của cô, nó sẽ có tâm trạng thế nào đây?
Giang Nhược Kiều chỉ mới tưởng tượng thôi đã phì cười rồi, rõ ràng trông cô rất vui vẻ.
Khoan đã…
Khoan đã…
“Dừng, đúng rồi.” Giang Nhược Kiều vỗ trán: “Nếu như mình có suy nghĩ này, là… là… có nghĩa là sẽ mang đến áp lực rất lớn cho thằng bé, kỳ vọng con trai cũng thi đậu trường này?”
Vô số mảnh vỡ nhỏ trong cuộc sống khiến Giang Nhược Kiều cảm nhận được… người trưởng thành thật sự kỹ tính một chút, rất dễ trở thành vị phụ huynh khiến người khác chán ghét!
Giang Nhược Kiều dứt khoát đăng nhập tài khoản Wechat.
Đã đăng trong vòng bạn bè…
[Mỗi chú kim cô: Tôi muốn làm vị phụ huynh văn minh nhất, love and peace~]
Tài khoản này của cô cũng chẳng thêm mấy người.
Có ba cô giáo của Tư Nghiên, thêm mẹ của bạn học lúc chờ xếp hàng đón cậu nhóc… rồi mới đến Lục Dĩ Thành.
Mẹ của bạn học Tư Nghiên rất tâng bốc, nhanh chóng bấm like và bình luận: [Đúng vậy. Mỗi lần đều như thế. Nhưng lần nào cũng đều bị đứa nhỏ làm cho tức đến muốn chết ngay tại chỗ, trở thành người phụ nữ đanh đá trong mắt người khác! Cùng cố gắng!]
Thầy Hùng, giáo viên chủ nhiệm của Tư Nghiên cũng nhấn like.
Lục Dĩ Thành thong thả nhấn like và bình luận.
Lục Dĩ Thành: [Cùng cố gắng!]
Anh cũng là người ba văn minh nhất.
Lục Dĩ Thành vừa mới đăng bình luận, thì Lục Tư Nghiên đã cầm bút chì lén vẽ một con rùa nhỏ lên trên tường!
Lục Dĩ Thành vô cùng, vô cùng bất đắc dĩ, tại sao chứ? Anh biết Lục Tư Nghiên thích vẽ tranh, thích nhất là vẽ rùa. Cho dù là anh hay Giang Nhược Kiều đều dốc sức thoả mãn cậu bé. Trong nhà có hai ba cái bàn vẽ, chưa kể những tập tranh vẽ nhưng Lục Tư Nghiên vẫn rất thích vẽ bậy lên tường!
Tại sao chứ?
Nguyên nhân là gì? Lục Dĩ Thành đọc nhiều sách vở, ít nhất anh hoàn toàn hiểu được logic của hầu hết mọi thứ, nhưng trong chuyện này, anh cứ trằn trọc nghĩ mãi, thật sự nghĩ không ra.
Lục Tư Nghiên cũng biết mình đã làm sai, lập tức tỏ ra vẻ mặt vô tội nhận lỗi: “Ba ơi, con xin lỗi.”
Lục Dĩ Thành: “…”
Điều khiến anh nghĩ không ra chính là Lục Tư Nghiên biết chuyện này không đúng nhưng vẫn làm, sau khi làm thì nhận lỗi còn nhanh hơn ai hết. Sau đó lặp lại hành động tương tự.
Không hiểu!
Anh thật sự không hiểu!
Cho nên anh quyết định hỏi mẹ cậu nhóc, cô thông minh hơn anh nhiều.
Lục Dĩ Thành tìm một góc thật ổn, chụp ảnh vẽ bậy chú rùa trên trường rồi gửi tin cho Giang Nhược Kiều: [Ảnh.]
Giang Nhược Kiều: [?]
Lục Dĩ Thành: [Thằng bé lại vẽ lên tường. Tôi không hiểu tại sao nó không vẽ lên bảng vẽ hay quyển vở, mà cứ nhất định phải vẽ lên tường?]
Giải thích thế nào, giải thích thế nào đây?
Giang Nhược Kiều ở ký túc nhận được tin nhắn của Lục Dĩ Thành, cô cũng nghiêm túc suy nghĩ câu này.
Cô nhắn lại cho anh, dò hỏi: [Có thể… được yêu thương nhiều hơn chăng?]
Được yêu thương nhiều hơn, rất dễ được quan tâm đến.
Ai thích theo đuổi kích thích chứ? Càng là hành vi của nhóc con, ngược lại bọn họ càng phải vươn ‘chân nhỏ’ đi giẫm thử lên giới hạn.
Lục Dĩ Thành chột dạ tiếp thu: [Có lẽ thế.]
Làm một phụ huynh văn minh đúng là khó quá đi.
Người có tính tình tốt như Lục Dĩ Thành cũng bị Lục Tư Nghiên làm cho tức đến huyết áp tăng cao. Nhìn bức vẽ bậy chú rùa con ở góc tường, anh chỉ biết thở dài. Nhà trọ này là thuê của người khác, rất phiền phức, chỉ có thể sửa lại hình dáng ban đầu.
Giáo viên nhà trẻ gửi nhiệm vụ cho các phụ huynh trong nhóm: ‘Chào mọi người, theo sắp xếp của cấp trên, để hỗ trợ nhà trường. triển khai công tác giáo dục hiệu quả, đề nghị các vị phụ huynh đúng bảy giờ tối nay vào phòng livestream đăng ký cách học làm ba mẹ thông minh trong thời đại mới. Mong mọi người tích cực phối hợp. Cảm ơn, đã nhận xin hãy hồi âm.’
Giang Nhược Kiều tê liệt.
Cô cảm giác nhà trẻ bây giờ thật sự rất giống như khi cô còn bé.
Lúc nhỏ, người trong nhà vứt cô vào nhà trẻ rồi ai làm việc nấy, toàn là giáo viên sắp xếp nhiệm vụ nào đó.
Bây giờ thì…
Giang Nhược Kiều vẫn giữ vững tinh thần, giống như sức lực tràn đầy, nhiệt tình trả lời cho giáo viên trong nhóm: ‘Đã nhận, cảm ơn thầy Hùng! Hoa hồng, hoa hồng.’
Lục Dĩ Thành cũng không cách nào vào xem livestream này.
Vì anh phải tới bên công ty giải quyết vấn đề liên quan hệ thống, đã làm phiền Giang Nhược Kiều điên cuồng chạy trên con đường làm bậc cha mẹ thông minh nên Lục Dĩ Thành rất tự giác không để cô trông Lục Tư Nghiên mà anh tự mình đưa thằng bé tới công ty làm việc.
Giang Nhược Kiều nhờ bạn chung phòng livestream tự do thế này.
Có lẽ sẽ bị xem là mắc bệnh tâm thần…
Cho nên cô trèo lên giường đệm, đeo tai nghe bluetooth, thái độ thành khẩn check-in phòng livestream.
Trong phòng livestream là một bà thím khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, bà ấy rất chuyên nghiệp.
Giang Nhược Kiều nghiêm túc lắng nghe, ai bảo giáo viên trong nhóm nói, tốt nhất là viết một bức đầy cảm xúc.
Cô nghe hoài nghe mãi.
Vân Giai tắm rửa xong, Giang Nhược Kiều lén lén lút lút lên giường nằm sớm như thế, bỗng dưng tò mò, nắm lấy lan can của chiếc giường tầng: “Gì thế người đẹp”
Nói là làm, Giang Nhược Kiều nhanh chóng nhét điện thoại xuống dưới gối, vẻ mặt nghiêm túc: “Không có gì.”
Vân Giai thấy dáng vẻ chột dạ này của cô, sờ cằm và cười hi hi: “Gửi cho tớ, người tốt cả đời bình an.”
Giang Nhược Kiều: “?”
Vân Giai hạ thấp giọng nói: “Tớ sẽ đi nói khắp nơi.”
Giang Nhược Kiều: “?”