Lục Tư Nghiên thở hổn hển, tóc xoăn cũng thành tóc thẳng.
Lục Dĩ Thành vốn rất khỏe, chạy một trăm mét anh cũng chỉ thở gấp một chút, sau đó vô thức giơ tay lên rồi nhìn đồng hồ. Rất tuyệt, không muộn một giây nào, bọn họ là người ra ngoài đầu tiên.
Giang Nhược Kiều vội vàng kéo Lục Tư Nghiên đến rồi che ô cho cậu bé, sau đó yêu thương lấy giấy lau ra mồ hôi cho cậu bé rồi nói: “Con có ngốc không vậy, chạy nhanh như thế làm gì.”
Cô nhìn Lục Dĩ Thành: “Cậu cũng thế, không sợ thằng bé nóng sao?”
Lục Dĩ Thành: “...”
Lục Tư Nghiên vẫn là người lên tiếng giải thích: “Con không sợ nóng, con sợ mẹ tức giận hơn.”
Mẹ giận mới là chuyện nghiêm trọng nhất!
Cậu bé nào dám để mẹ đợi mình chứ, còn là đứng trước cổng trường mầm non dưới cái nắng chói chang thế này.
Giang Nhược Kiều: “...”
Làm gì vậy, cô là ma quỷ sao?
“Không đâu.” Cô cố gắng nói bằng giọng điệu dịu dàng nhất: “Mẹ bằng lòng đợi mà.”
Lục Tư Nghiên bịt tai lại: “Con không nghe thấy, con không nghe thấy, ai tin người đó xong đời.”
Cậu bé còn cố tình buông tay xuống, sau đó rất nghiêm túc nói với Lục Dĩ Thành: “Ba cũng đừng tin, ba biết chưa?”
Lục Dĩ Thành cố nhịn cười.
Thật ra anh thấy không sao cả, đúng là không nên để người ta chờ đợi, hơn nữa cô lại sợ nóng, sợ phơi nắng, vậy thì bọn họ chạy nhanh hơn một chút cũng không sao cả.
Giang Nhược Kiều không chịu nổi nữa, gương mặt vốn sa sầm cũng phải bật cười, cô vui vẻ nói: “Được rồi được rồi, dù sao thì bây giờ trong lòng hai người mẹ cũng là một người vô lý như thế rồi.”
“Không phải.”
Lần này người lên tiếng lại là Lục Dĩ Thành.
Giang Nhược Kiều ngước mắt lên nhìn anh.
Có thể là do nóng nên anh đã cởi cúc áo sơ mi ra, xắn tay áo đến khủy tay, để lộ ra cánh tay gầy gò.
Anh dịu dàng nhìn cô, trên gương mặt vẫn còn vương ý cười, anh nói: “Không phải, cậu đừng hiểu lầm bọn tôi, bọn tôi chỉ không muốn cậu đợi lâu thôi.”
Lục Tư Nghiên cũng gật đầu: “Là vậy đó ạ.”
Giang Nhược Kiều cố tình trêu Lục Tư Nghiên: “Mẹ sợ con sẽ nghĩ về mẹ như thế, sau đó sẽ ghét mẹ.”
Lục Tư Nghiên dừng lại một chút, cậu bé nhìn cô rồi lao vào lòng cô, ôm lấy eo cô rồi dụi dụi, sau đó rất nghiêm túc nói: “Không đâu ạ, con sẽ không bao giờ ghét mẹ. Cho dù con ghét ai, ngay cả ghét chính mình thì con cũng sẽ không bao giờ ghét mẹ.”
Ba cậu từng nói, lúc cậu bé còn trong bụng mẹ, cậu bé đã rất nghịch, mẹ rất khó chịu, gầy đi rất nhiều rất nhiều. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Khi đó mẹ chẳng ăn nổi thứ gì, ăn cái gì cũng nôn ra ngoài hết.
Lúc đi khám thai, một lần có một mục vượt quá mức cho phép, một người bình tĩnh như mẹ đã trốn ở cửa an toàn khóc rất lâu.
Ba nói, mẹ là người kiên cường nhất trên thế gian này, sở dĩ mẹ khóc là vì lo lắng cậu bé ở trong bụng không khỏe, cũng do mang thai nên mẹ đã trở nên yếu đuối hơn rất nhiều.
Ba còn nói, lúc mẹ sinh cậu bé ra đã rất đau, rất đau, đau đến nỗi không nói thành lời.
Ba nói, tuy mẹ rất kiên cường, rất dũng cảm nhưng cũng là người cần được bảo vệ.
Giang Nhược Kiều ngây người.
Trái lại Lục Dĩ Thành lại nhìn Lục Tư Nghiên bằng ánh mắt vui vẻ.
Có rất nhiều lúc Giang Nhược Kiều đều bị Lục Tư Nghiên làm cho cảm động, những khoảnh khắc như thế khiến cô bắt đầu càng ngày càng để ý đến đứa trẻ đột ngột xuất hiện này, khiến mỗi khi cô nhớ đến cậu bé lại không cầm lòng được mà bật cười.
Cô cũng giơ tay ra, ngồi xổm xuống ôm lấy Lục Tư Nghiên, vỗ lên lưng của cậu bé rồi nói: “Cảm ơn con, thật sự rất cảm ơn con, người trên thế giới này sẽ không bao giờ ghét mẹ.”
Lục Tư Nghiên ngoảnh đầu lại nhìn Lục Dĩ Thành: “Còn ba thì sao, ba cũng không bao giờ ghét mẹ phải không?”
Lục Dĩ Thành bật cười, anh cũng trả lời: “Tất nhiên.”
“Con biết mà.” Lục Tư Nghiên nói: “Mẹ ơi, con và ba sẽ không bao giờ ghét mẹ đâu.”
Giang Nhược Kiều gật đầu.
Có phụ huynh trong nhà trẻ lục tục dắt tay con mình đi ra ngoài.
Ba người cũng không ở lại đó lâu, đúng lúc đến giờ cơm, Giang Nhược Kiều lấy việc cuối cùng cô cũng tìm được việc phiên dịch làm cái cớ, khăng khăng mời Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên đi ăn một chầu thỏa thích.
Lục Dĩ Thành ngập ngừng, tính nói lại thôi.
Giang Nhược Kiều cũng có sự ăn ý nhất định với anh, cô giơ tay lên làm một động tác im lặng: “Lục Dĩ Thành, hiểu không?”
Lục Dĩ Thành cạn lời, anh lại bật cười: “Hiểu, nhưng mà tôi có thể nói ra ý kiến của mình không?”
“Được, nhưng đừng nói mấy lời tôi không thích nghe.” Giang Nhược Kiều nghĩ bụng, tôi còn không biết tỏng cậu à?
Suy nghĩ của Lục Dĩ Thành rất đơn giản, chắc chắn anh đang nghĩ ăn cơm ở bên ngoài tốn nhiều tiền.
Tỷ lệ giá/ chất lượng, tỷ lệ giá/ chất lượng… Niệm chú hả?
Trong khoảng thời gian này cô đã bị anh tẩy não rồi! Cô không muốn nghe mấy chữ này nữa.
Lục Dĩ Thành nói: “Đừng chọn quán nào đắt đỏ quá.”
Giang Nhược Kiều ngẩng đầu lên nhìn trời.
Lục Dĩ Thành mỉm cười: “Cậu kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”
Giang Nhược Kiều hờ hững đáp lại một câu: “Ờ.”
Nhưng cô vẫn tiếp thu ý kiến của anh, không dẫn bọn họ đi ăn ở quán mắc tiền, chọn ra một quán lẩu. Phục vụ ở quán lẩu này rất tốt, Lục Tư Nghiên lại dẻo miệng, cứ gọi nhân viên là chị ơi chị ơi suốt, phục vụ không những phá lệ cho cậu bé đồ chơi chơi rất vui mà còn tặng cho họ một đĩa trái cây và nước ô mai miễn phí.
Lục Dĩ Thành đã nhận ra từ lâu.
Lục Tư Nghiên không thích ăn rau là được di truyền từ người nào rồi.
Giang Nhược Kiều cầm máy tính bảng chọn món, về cơ bản những món cô chọn đều là món mặn, Lục Dĩ Thành kịp thời nhắc nhở cô: “Chúng ta chỉ có ba người thôi, không cần gọi nhiều món như thế đâu.”
Giang Nhược Kiều: “Lục Dĩ Thành.”
Đức hạnh tốt đẹp nhất của loài người là gì có biết không?
Trong lúc người khác đang nhiệt tình chọn món phải học được cách giữ im lặng.
Cô muốn ăn dê béo, trâu béo, cô muốn ăn tôm, muốn ăn cá, cũng muốn ăn bò viên, cô muốn gọi hết được không? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Quả nhiên Lục Dĩ Thành im miệng.
Đợi một lúc, anh lại nói: “Tôi vẫn muốn nói thêm một câu nữa.”
Giang Nhược Kiều ngước mắt lên nhìn anh: “Cái gì?”
“Phải gọi chút rau chứ.” Anh trả lời: “Tư Nghiên rất kén ăn.”
Lần này người xấu hổ lại biến thành Giang Nhược Kiều.
Hay lắm, là cô không gọi rau, cô cũng không nghĩ đến phương diện này.
Cô đưa máy tính bảng cho anh rồi mạnh miệng nói một câu: “Tôi có nói là không gọi đâu, cậu bảo thì cậu gọi đi.”
Lục Dĩ Thành nhận lấy máy tính bảng, anh nhanh chóng xem qua những món cô gọi rồi tính nhẩm, cô gọi hơi nhiều rồi, chắc ăn cũng không hết.
Nên anh chỉ gọi thêm hai món rau.
Là rau cải mà Giang Nhược Kiều và Lục Tư Nghiên đều rất ghét.
Với mấy đồ ăn chay, Giang Nhược Kiều chỉ có thể ăn dưa chuột, khoai tây và cà chua các thứ kiểu thế.
Nhưng rau cải thì không thích.
Giang Nhược Kiều: “...”
Lục Tư Nghiên yếu ớt lên tiếng: “Lần sau mẹ đừng để ba gọi món nữa.”
Khẩu vị của hai mẹ con rất giống nhau, đến cả Lục Dĩ Thành cũng phải ngạc nhiên, thích ăn mặn, không thích ăn rau, ghét nhất là ăn mấy loại rau có lá, không thích hành cũng không thích tỏi, ngay cả vẻ mặt ghét bỏ cũng giống nhau y đúc. Lục Dĩ Thành ngước mắt nhìn dáng vẻ trợn tròn mắt của hai mẹ con Lục Tư Nghiên ngồi phía đối diện khi nghe anh gọi rau, anh vội vàng cúi đầu, sau đó nở một nụ cười vui vẻ và thoải mái.
Đợi đến khi nước sôi, Lục Dĩ Thành bỗng nhớ đến chuyện gì đó, anh cầm điện thoại rồi nói: “Nhà trẻ bảo tải một app, mỗi tháng sẽ khấu trừ khoảng mấy tệ tiền điện thoại, tôi tải rồi, cậu có muốn tải không, nghe nói có thể đọc được rất nhiều tin tức trên đó, ví dụ như thực đơn hàng ngày, còn có cả tin tức của trường và điểm chuyên cần của bọn trẻ nữa.”
“Tất nhiên là muốn!”
Giang Nhược Kiều vội lấy điện thoại ra: “Tôi muốn tải.”
Lục Dĩ Thành nói cho cô biết tên của app.
Hiện giờ, về cơ bản cuộc sống của bọn họ cũng đã đi vào quỹ đạo, Giang Nhược Kiều đã chia tay với Tưởng Diên, bọn họ gặp nhau không cần lén la lén lút nữa. Ngày mai Tư Nghiên sẽ chính thức nhập học, anh và Tư Nghiên cũng chuyển đến sống trong một căn nhà rất gần trường học và trường mầm non, chỉ còn thiếu người giúp việc thôi.
Trong lúc Giang Nhược Kiều tải app, Lục Dĩ Thành nói: “Chắc thời gian tới cậu sẽ rất bận, hay là để tôi tìm người giúp việc cho.”
Giang Nhược Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh lập tức nói: “Cậu yên tâm, tôi chỉ sàng lọc qua thôi, cuối cùng chọn ai thì chúng ta sẽ bàn bạc lại với nhau.”
Giang Nhược Kiều cũng cạn lời: “Đến khi đó tôi sẽ hỏi thử xem có ai giới thiệu không, việc tìm người giúp việc này quan trọng hơn việc tìm nhà trẻ với nhà ở.” Đột nhiên cô chau mày nói: “Nếu như người giúp việc thấy con của chúng ta đáng yêu, bắt cóc thằng bé thì làm sao, bán thằng bé đi thì làm sao?”
Cũng không phải chưa từng xảy ra việc như thế này.
Lục Tư Nghiên đang chuyên tâm uống nước trái cây giơ tay lên: “Con có thể trả lời câu hỏi này.”
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều quay sang nhìn cậu bé.
“110 là điện thoại của cảnh sát, ba mẹ không ở bên tuyệt đối không được ra ngoài với người khác, cho dù là người giúp việc cũng không được, cho dù người giúp việc nói muốn mua lego cho con, mua kem cho con, con cũng không được đồng ý.” Lục Tư Nghiên nói: “Tối nào con cũng đọc đi đọc lại số điện thoại của ba mẹ vài lần, ba con là Lục Dĩ Thành, mẹ con là Giang Nhược Kiều, tên của con là Lục Tư Nghiên.”
Giang Nhược Kiều chống cằm: “Con yêu giỏi quá.”
Lục Tư Nghiên đắc ý nhưng lại tỏ vẻ khiêm tốn nói: “Cũng bình thường thôi ạ.”
Lục Dĩ Thành nhìn Giang Nhược Kiều, anh cũng chau mày nói: “Cậu nói rất có lý, thế nên việc tìm người giúp việc vẫn nên để người có chuyên môn tìm thì hơn.”
Sao nghĩ đi nghĩ lại đều thấy chỉ có mình và đối phương là đáng tin, có thể tin tưởng được vậy.
Hai người đều có tính cẩn thận, vừa nhúng lẩu vừa đưa ra ý kiến của bản thân, phòng ngừa sơ hở.
Ăn lẩu xong, Lục Dĩ Thành muốn đưa Lục Tư Nghiên về nhà ngủ.
Giang Nhược Kiều cũng phải quay về trường, buổi chiều hội sinh viên có việc cần họp.
Sau khi quay về ký túc xá, cô cũng không đi ngủ mà nằm trên giường nghiên cứu về cái app của trường mầm non, càng xem càng say mê.
Trên đó có thực đơn của các con, ấn vào xem là có thể xem được bữa sáng, bữa phụ, bữa trưa và bữa xế một tuần tới.
Ví dụ như buổi sáng ngày mai, sau khi Lục Tư Nghiên đến trường thì bữa phụ của bé sẽ là một chai sữa và bánh nướng vị táo đỏ.
Bữa trưa sẽ thịnh soạn hơn một chút, có tôm bóc vỏ xào rau, thịt băm nấu với trứng, đậu phụ cá viên và cơm gạo nếp cẩm.
Sau khi ngủ trưa dậy sẽ có bữa xế, bữa xế gồm có bánh bao và nho đỏ không hạt.
Giang Nhược Kiều rất hài lòng.
Cho đến khi cô nhìn thấy chuyên mục sao của bé bắt mắt nhất nằm ở giữa trang chủ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Cô nghiên cứu một lát, thật ra đây là một bảng xếp hạng hoa hồng nhỏ, trên trang chủ sẽ hiển thị top ba bạn nhỏ trong lớp.
Số hoa hồng nhỏ mỗi tháng nhận được càng nhiều thì xếp hạng càng cao.
Cái này còn cần phải nói sao, nhất định cô sẽ để con mình xếp đầu.
Có vài cách để nhận được bao lì xì nhỏ, ví dụ như mời người nhà sử dụng, hoặc là làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ cũng có rất nhiều, điểm danh, đăng bài, nhật ký hoạt động video, bình luận hoặc là trả lời… Tóm lại là có rất nhiều cách.
Thế là nửa tiếng tiếp theo, Giang Nhược Kiều đều cố gắng làm nhiệm vụ để giành hoa hồng nhỏ cho Lục Tư Nghiên.
Nhưng vẫn còn thiếu mất một ít.
Thế là cô dứt khoát nhắn tin cho Lục Dĩ Thành: [Cậu mau vào app làm nhiệm vụ kiếm hoa hồng nhỏ cho Tư Nghiên đi!]
Con của cô nhất định phải giành được vị trí bắt mắt nhất.
Tư Nghiên sẽ là ngôi sao của các bé!
Nhưng tiếc là hình như ba mẹ của những đứa trẻ khác cũng có ý muốn giành chiến thắng, xếp hạng vẫn luôn đuổi nhau rất sát.
Lục Dĩ Thành: [? Cái này cũng chẳng có tác dụng gì.]
Những lời anh nói là thật lòng.
Hoa hồng nhỏ này không có tác dụng gì cả.
Giang Nhược Kiều đang nằm trên giường trả lời lại: [.]
Lục Dĩ Thành tập trung nhìn lại, tại sao lại là dấu chấm tròn?
Gửi một dấu chấm tròn, cũng đồng nghĩa với việc cô đang không vui.
Lục Dĩ Thành trả lời: [Được rồi, tôi sẽ đi làm nhiệm vụ ngay bây giờ.]
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.