“Kim Nhi, ngươi bình thường thích ăn phần nào của heo?” Ta đứng ở trên ghế, cầm đao ở trên mặt thiết trụ khoa tay múa chân đến khoa tay múa chân đi, hắn sợ tới mức sắc mặt xanh mét.
“Kim Nhi thích ăn lỗ tai heo, nhưng mà con heo này mập quá, hơn nữa hảo bẩn, Kim Nhi không thích, Hoàng Thượng một mình giữ lại đi.”
Đúng vậy a, ” ta nhìn nhìn bên trong lỗ tai thiết trụ, ghê tởm le lưỡi: “Đại khái là từ khi hắn sinh ra tới giờ không có tắm tới lỗ tai.”
“Ba vị ái khanh, các ngươi nói thử xem trước tiên cắt ở đâu thì hảo?”
Vũ Thanh Túc nhàm chán đánh một cái ngáp: “Hoàng Thượng, giết heo trước tiên là phải lấy máu, còn ăn như thế nào tí nữa tính tiếp, trước tiên cứ cắt một đao ngay yết hầu rồi nói sau.”
“Các ngươi đừng dọa ta, hừ, các ngươi vốn không dám mà.” Thiết trụ miễn cưỡng cười nói.
Có tiến bộ, không xưng lão tử.
“Oa, ái khanh, các ngươi có nghe hay không? Một cái đầu heo lại còn nói thân là hoàng đế như trẫm lại không dám giết một cái đầu heo nha.” Ta làm ra vẻ mặt kinh hãi: “Vậy trẫm có nên vì để chứng minh trẫm dám giết mà giết nó sẽ tốt hơn không?”
“Hoàng Thượng, ngài không phải vẫn muốn xem thập đại khốc hình trong cổ thư ghi lại sao? Trước khoan giết hắn, đem hắn ra thử rồi nói sau!” Kim Nhi bỗng nhiên đề nghị nói.
“Thập đại khốc hình?” Ta bộ dáng vô cùng đau đớn kéo kéo khóe miệng, đau lòng sờ sờ sau ót thiết trụ : “Hài tử đáng thương, có oán thì ngươi hãy oán nữ nhân kia kìa, không phải trẫm đề nghị.”
Sau đó ta nhảy xuống ghế dựa, bị kích động chạy vội qua: “Hảo a hảo a! Mười cái nào? Dùng thế nào? Từng bước từng bước làm thế nào?”
Sau đó năm tên ác nhân tàn nhẫn bắt đầu chụm đầu với nhau thương lượng.
“Vi thần nhớ rõ có một cái gọi là ‘ sơ tẩy ’, là dùng một cái bàn chải bằng sắt giống như lượt chải đầu kéo từng khối từng khối thịt của phạm nhân xuống, nghe nói sau khi chải xong trên mặt đất cuối cùng chỉ còn lại máu, ngay cả xương cốt cũng lộ hết ra ngoài! Thịt chải xuống đều là một dây một dây, tựa như bánh chẻo (cứ tưởng tượng nó như giò cháo quẩy đi hen) bình thường vẫn ăn.” Kiều Vô Ky chậc chậc nói.
Cách đó không xa truyền đến tiếng xiềng xích rung động.
“Bộ dáng cũng không tồi! Hay là dùng cái này?” Ta nói nói.
“Không cần, nô tỳ rất thích ăn bánh chẻo, lỡ về sau không dám ăn thì biết làm sao? Vừa nhìn thấy thịt là đã nghĩ tới máu chảy đầm đìa một khối huyết nhục gì đó… Nôn ~” Kim Nhi lắc đầu nói.
“Vậy dùng biện pháp không lưu máu, sáp châm đi.” Huyền Thượng Đức nói: “Vi thần nghe nói trên thân thể con người có vài nơi có thể trát châm sâu xuống, không cần biết ngươi là thiết huyết hán tử hay là lãnh huyết sát thủ, cuối cùng đều phải kêu cha gọi mẹ, nghe nói cái loại đau pháp này gần như đau đớn khi bị lột da sống, hơn nữa người bị thi hành không thể chết, cho nên vẫn sẽ đau, vẫn tiếp tục đau, có rất nhiều người cuối cùng không chịu đựng được mà cắn lưỡi tự sát.”
“Nô tỳ cũng đã được nghe nói qua! Cái gọi là thập chỉ liên tâm (tay đứt ruột xót = máu chảy ruột mềm??), chỉ cần trát mười cây châm vào chỗ thịt ngay dưới móng tay… Hoàng Thượng, ngài muốn nghe thử xem heo làm thế nào kêu cha gọi mẹ không?”
Cách đó không xa tiếng xiềng xích rung động rõ ràng lớn hơn.
“Huyền huynh, quá tàn nhẫn đi?” Vũ Thanh Túc lắc đầu.
“Vậy ngươi nói thử một biện pháp, không cần lưu huyết xem.”
“Hay là chôn sống hảo.” Vũ Thanh Túc trầm giọng nói: “Bất quá không phải là cái loại đem người trực tiếp ném xuống hố rồi dùng đất chôn sống, bởi vì bình thường khi lấp đất tới cổ thì người đã chết rồi. Cho nên biện pháp mà ta nói là tống hắn vào quan tài lúc còn sống, sau đó mới đem chôn xuống hố, người nọ bởi vì còn sống cho nên sẽ cố gắng nghĩ cách đẩy quan tài ra để chạy trốn, nhưng khi ở dưới hố đã bị lấp đất thì không tài nào có thể đẩy nắp quan tài ra, cho nên hắn sẽ ở trong quan tài liều mạng giãy giụa, chờ đến khi hô hấp không thông hắn sẽ gấp đến độ xung quanh loạn trảo, nghe nói đến cuối cùng sau khi mở nắp quan tài ra thì mười đầu ngón tay của người bị chôn sống gần như là huyết nhục mơ hồ, móng tay hoàn toàn không còn, trên lớp gỗ đóng quan tài đều là vết móng tay, hơn nữa ngay cả mặt mình hắn cũng cào cấu đến huyết nhục mơ hồ, tử trạng phi thường khủng bố.”
Cách đó không xa tiếng xiềng xích không an phận đã xướng lên bài ca.
“Oa, nghe xong liền cảm thấy hảo khó chịu.”
Ta không khỏi vuốt vuốt cổ, ta đã từng trải qua tình trạng không thể hô hấp, cho nên nếu đem cái loại cảm giác thống khổ này nhân lên gấp trăm lần, phi thường có thể thể nghiệm ra cái loại cảm giác bị chôn sống này…
“Nha… Tự mình cào mặt mình, thế nhưng lại cào đến huyết nhục mơ hồ da…” Kim Nhi kéo kéo khóe miệng rồi nhìn mười đầu ngón tay của mình: “Hơn nữa còn liều mạng cào lên gỗ đến mức móng tay cũng không còn… Thật thê thảm a…”
“Cái kia…” Đầu heo cách đó không xa run rẩy nói: “Các ngươi nói giỡn…”
“Ai nha, dùng cái nào hảo đây? Trẫm thực muốn thử… từng cái một, tại sao một cái đầu heo chỉ có một cái mạng a?” Ta đau đầu dùng sức nghĩ a nghĩ: “Không bằng trước tiên dùng ‘ sáp châm ’, canh lúc hắn chống đỡ không nổi nữa muốn cắn lưỡi tự sát thì bắt đầu dùng ‘ sơ tẩy ’, phỏng chừng lúc ấy hắn sẽ đau đến ngay cả cắn lưỡi cũng quên mất, xem lúc máu hắn chảy đủ rồi, bánh chẻo làm cũng đủ rồi thì mang hắn quăng vô quan tài ‘chôn sống’, cách mười ngày nửa tháng nhớ đào hắn ra là được.”
“Hoàng Thượng anh minh!”
“Không hổ là Hoàng Thượng, đây quả là phương pháp vạn toàn!”
“Mau bắt đầu chuẩn bị đồ vật này nọ đi!”
“Ta khai! Ta khai!” Con heo cách đó không xa hét lớn.
“A…” Kim Nhi thất vọng nói: “Hoàng Thượng, hắn nói muốn khai ư…”
“Không có nghe thấy.”
“Hảo! Nô tỳ đi chuẩn bị tú hoa châm (kim may)!” Kim Nhi hưng phấn kêu lên.
“Vậy vi thần đi tìm công tượng mua bàn chải sắt.” Huyền Thượng Đức nói.
“Thần đi mua quan tài.” Vũ Thanh Túc nói.
“Thần đi đào hầm.” Kiều Vô Ky nói.
“Ta khai hết!! Khai hết!! A a a!”
Ta thích ý ngồi vào ghế, cầm lấy giấy cùng bút: “Vậy trẫm đành phải lưu lại nghe một con heo cung khai.”
…
…
Chưa tới một canh giờ, đồng lõa của thiết trụ cũng lần lượt sa lưới. Tri phủ Thực Vô Lương cao hứng tấm tắt khen ngợi vị hoàng đế ta đây là thiên cổ nhất đế, Thiên Hạ Đệ Nhất thông minh vân vân, khoa trương tựa như ta là một đóa hoa, đẹp đến mức khiến ta lâng lâng. Sau khi ở lại trong nhà tri phủ dùng một chút phong phú ngọ thiện, mắt thấy sắc trời không còn sớm tam đại hung cầm liền không thèm để ý đến ta đang hăng hái muốn đi chợ đêm chơi, kéo ta hướng trở về hoàng cung.
“Ái khanh ~ các ngươi xem, người bán hàng rong bắt đầu bày quán kìa! Chợ đêm kìa! Đồ vật bán buổi tối kìa! Thể nghiệm mới mẻ thú vị biết bao!”
Đúng vậy a, Thái hậu một ngày không gặp Hoàng Thượng, nhất định sẽ cho bọn thần thêm nhiều thể nghiệm mởi mẻ thú vị …”
Huyền Thượng Đức mới vừa nói xong, tam đại hung cầm tựa hồ như nghĩ tới chuyện gì đó, vì thế bước chân càng nhanh hơn! Kim Nhi cũng bị bọn họ làm cho khẩn trương, vì thế một đường chạy chậm đi theo phía sau bọn họ, nhưng thật ra hoàng đế ta đây lại trở thành cái đuôi theo sau.
Ta chỉ còn biết buồn bã cúi đầu bước đi, bỗng nhiên một trận hương khí truyền vào mũi, chính xác mà nói phải là một mùi thối ơi là thối! Lấy ta mười sáu năm kinh nghiệm ăn hết thiên hạ mỹ thực, này nhất định là hương vị vô cùng vô cùng đáng nhớ ‘ tam vị xú đậu hủ ’ (chao)!
“Các ngươi từ từ! Ta đi mua khối chao!”
Nói xong ta không cho bọn hắn cơ hội cự tuyệt, lập tức một đường tìm đến nơi phát ra mùi thối kia. Lấy cái mũi mười sáu năm công lực thiên hạ vô song của ta, ta rất nhanh tìm được người làm chao đang ngồi bán trước Thạch Củng Kiều.
Ta hít một hơi thật sâu, nhất thời thèm nhỏ dãi ba thước: “Thơm quá! Tuyệt đối là tam vị xú đậu hủ!”
“Ha hả, công tử hảo cái mũi!” Một lão bá chừng sáu mươi cười hà hà giới thiệu: “Lão phu làm xú đậu hủ đã hơn nửa đời người, mùi thối này không phải thối bình thường đâu nha! Ha ha ha!”
“Cho ta lấy năm khối!”
Hắc hắc, năm người, mỗi người một khối. Bất quá Kim Nhi sợ ăn vào miệng sẽ thối cho nên nhất định sẽ không ăn, Huyền ái khanh không thích ăn đậu hủ, Kiều Vô Ky sợ nhất xú đậu hủ, còn Vũ Thanh Túc thôi… Hắc hắc, chỉ cần ta nhìn chằm chằm vào xú đậu hủ của hắn một lát, hắn sẽ tự động dâng tặng ta! Cho nên cuối cùng năm khối xú đậu hủ này đều thuộc về ta!
Ta lấy ra một lượng vàng đưa cho lão bá, hắn giật mình, khó xử nở nụ cười: “Công tử, lão phu chỉ là buôn bán nhỏ, nào có nhiều bạc vụn trả lại cho ngài?”
“Vậy không cần thối lại!” Ta khoát tay, quay đầu bước đi.
“A, cảm tạ công tử! Cảm tạ công tử!”
Ta ngửi hương khí của xú đậu hủ, hít vào một hơi thật sâu. A, thực muốn ăn ngay lập tức! Bỗng nhiên sau lưng ta tê rần, bản năng cảm nhận được vài ánh mắt ném về phía ta, ta theo bản năng vừa quay đầu lại, vài tên tráng hán lập tức hướng mắt liếc về nơi khác, ta hồ nghi xoay người, ta không quen biết bọn họ, chắc là ảo giác?
Vẫn là mau trở về tìm tam đại hung cầm ăn xú đậu hủ thôi!
Ta mới vừa nhấc chân lên, nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó một giọt mồ hôi từ trên trán ta chậm rãi chảy xuống…
Này, này, đây là nơi nào??
Ta cuống quít nhìn ra xung quanh, ngã tư đường hoàn toàn xa lạ! Thảm, ta vừa rồi chỉ lo đi theo mùi hương, căn bản không lưu ý đường đi! Bây giờ nhìn lại một đường đông tây nam bắc không biết nên đi như thế nào!
Ta… Tông nguyên hoàng đế Lý Thủ Dự… Ở kinh thành dưới chân thiên tử… Lạc đường …
Giỡn hoài! Mặt mũi quả nhân nào còn!!
Ta vội vàng đi qua hết phố lớn này đến ngõ nhỏ khác, chạy đông chạy tây, càng chạy càng mơ hồ, căn bản tìm không thấy ngã tư đường nào có ấn tượng. Tiếng bước chân phía sau vẫn không biến mất, đám người kia vẫn theo sau ta, không sao chắc chỉ là thuận đường mà thôi.
Ta chỉ còn cách liều mạng chạy trốn về phía trước, theo suy đoán của ta thì đại khái là lúc ta rời bọn Kim nhi chạy đi, đám người kia căn bản không hay biết! Bằng không không thể nào để ta một mình chạy đi xa như vậy! Hiện tại tốt lắm, mất dấu hoàng đế, để xem bọn hắn làm sao! Nhưng ở trong lòng ta lại không ngừng chờ đợi bọn người Vũ Thanh Túc sau khi phát hiện không thấy ta lập tức chạy xung quanh tìm kiếm, nhất định, nhất định phải liều mạng tìm kiếm ta a!
Bỗng nhiên một nữ nhân tóc tai lộn xộn từ trong ngã quẹo chạy ra tông thật mạnh vào ta, ta cùng với nàng đều ngã xuống! Lúc ta ai ui kêu đau, nàng kia bỗng nhiên vừa mừng vừa sợ hét lớn: “Phu quân! Ngươi rốt cuộc đã trở lại! Phu quân!”
A?
Ta không hiểu ra sao bị nàng ta cầm tay vừa la vừa nhảy, nữ nhân kia dung mạo xinh đẹp, nhưng thật ra cũng có vài phần tư sắc, bất quá tóc tai hỗn độn, vẻ mặt khác thường, nhìn qua… Không giống một người bình thường…
“Phu quân! Ngươi trở về đón thiếp thân đúng không? Thật tốt quá! Tấm lòng của ta cuối cùng cũng được đền đáp, người rốt cục đã trở lại! Mau! Theo ta trở về xem Đậu Đậu!”
Cái gì cùng cái gì a?
“Uy! Ngươi nhận sai người!” Ta vội vàng phủi.
“Phu quân!” Nàng kia vừa sợ vừa buồn khóc lên: “Thiếp thân tự biết bồ liễu lậu chất, không xứng với phu quân tôn quý, nhưng thiếp thân nguyện làm nô tỳ, chỉ cầu phu quân đừng chối bỏ Đậu Đậu, hắn là cốt nhục của ngươi a!”
Đậu Đậu? Ta không thích ăn đậu!
“Đã nói ngươi nhận lầm người rồi!”
Ta mới bõ được nàng ra, nàng lại lập tức nhào tới, cơ hồ xé rách cả ổng tay áo của ta: “Phu quân! Vì cái gì! Vì cái gì! Ngươi không nhận thiếp thân cũng không sao! Vì cái gì không nhận Đậu Đậu! Hắn là của thân sinh nhi tử (con trai ruột) của ngươi a!”
Xong đời, quả thực bị kẻ điên bám rồi…
“Đại thẩm! Ngươi nhìn ta xem! Như thế nào lại có nhi tử!”
“Phu quân!!”
“Tiểu Điệp! Hắn không phải trượng phu của ngươi!” Một nam tử thở hổn hển chạy vội tới, một bên ngăn nàng, một bên ôn nhu an ủi: “Ngươi nhìn kỹ, hắn còn trẻ? Làm sao có thể là trượng phu của ngươi a?”
“Không! Là phu quân! Không có sai!”
Nam tử kia bất đắc dĩ cười, sau đó nhìn về phía ta ngượng ngùng cười: “Thật ngượng quá, tỷ tỷ của ta làm ngươi sợ rồi.”
Ta vỗ vỗ ngực: “Không sao, ta đi đây.”
Ta mới vừa cất bước, nữ tử kêu tiểu Điệp kia lập tức hét lên chói tai kéo ta lại, đáng thương cho ta chưa kịp đứng vững lập tức bị ném vào vũng bùn trên đường.
“Phu quân! Không được rời khỏi ta!”
Nữ tử gắt gao ôm ta, mặc cho nam tử kia lôi kéo như thế nào cũng không chịu buông tay, ta vô lực tránh thoát, thở ngắn thở dài trợn tròn hai mắt.
“Vị công tử này…” Nam tử kia ngượng ngùng cười: “Xem ra nàng không chịu bỏ qua, nếu công tử không phiền không biết người có thể giúp tại hạ ổn định nàng không. Về đến nhà ta sẽ cho nàng uống thuốc, đến lúc đó công tử liền có thể rời đi. Hơn nữa công tử cũng có thể đổi một bộ xiêm y sạch sẽ.”
Ta có thể nói gì đây? Chỉ phải gật đầu, sau đó mang theo nữ nhân đang đu trên người ta như cẩu bì cao dược kia chậm rãi đi về phía nhà nàng.
Nam tử kia họ phó, trong nhà bán dược mà sống, nữ nhân là tỷ tỷ của hắn, kêu tiểu Điệp. Bảy năm trước bị một kẻ ăn chơi trác táng đùa bỡn vứt bỏ, cũng bất hạnh mà châu thai ám kết (theo ông bà ta thì là chữa hoang ấy), mang thai một hài tử, ai ngờ tiểu Điệp vẫn ngốc nghếch một mực đợi nam tử kia trở về đón nàng, cuối cùng tư phu thành cuồng (nhớ chồng phát điên), rốt cục điên rồi. Còn hài tử nàng hạ sinh nhũ danh Đậu Đậu, năm nay sáu tuổi.
Ai, lại là một bi kịch nhân sinh.
Qua bảy con đường mười tám chỗ ngoặt cuối cùng cũng đến được nhà Phó đại ca, một tiểu nam hài có cái đầu nhỏ xinh ngồi trước cửa đang viết vẽ cái gì đó, nhìn thấy bọn Phó đại ca, lập tức dùng chân lau đi dấu vết trên mặt đất.
Tiểu Điệp hưng phấn chạy qua, kéo tiểu nam hài đến trước mặt ta, ngượng ngùng nói: “Phu quân, hắn chính là Đậu Đậu. Đậu Đậu, mau gọi cha!”
Ta vô ý thức nhếch miệng.
Nam hài kia ngẩng đầu nhìn ta, ta không khỏi chau mày, không nói đến bộ dạng hắn rõ ràng không tồi nhưng lại hé ra khuôn mặt mộc qua hơi dài u buồn, thì cái loại ánh mắt thâm thúy này… Thật sự không giống một hài tử chỉ mới sáu tuổi hơn! Hẳn phải là một hài tử đã nếm trải đau khổ đi? Hài tử như vầy bình thường cá tính quật cường, nhất định không chịu dễ dàng gọi người.
“Cha.”
Ta lảo đảo không đứng vững suýt nữa ngã sấp xuống! Nhìn, nhìn lầm rồi…
Đậu Đậu sau khi gọi xong, liền gục đầu xuống, đùa nghịch một nhánh cây nhỏ trong tay, không nói tiếng nào.
“Đứa nhỏ này chính là thẹn thùng! Phu quân, ngươi đừng giận hắn, hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Tiểu Điệp dường như rất sợ ta ghét bỏ Đậu Đậu nên liều mạng giải thích, ta không khỏi cảm thấy thương hại nữ nhân đáng thương này.
“Không sao.” Ta đành phải kiên trì tiếp tục giả dạng.
“Công tử, thay y phục đi, nếu ngươi không chê thì trước mặt đồ của ta, ta lập tức đi giặt sạch y phục cho ngươi.”
“Hảo.”
Ta cởi y phục đã ướt sũng, mặc vào y phục của Phó đại ca, ai ngờ tiểu Điệp vẻ mặt si mê đi tới, ta mới vừa cởi nút thắt đầu tiên đã bị nàng từng nút từng nút cởi ra.
“Phu quân, để thiếp thân hầu hạ ngươi nghỉ ngơi đi.”
A???
Ta sợ tới mức vội vàng chạy xung quanh loạn trốn, Phó đại ca vội vàng bắt Tiểu Điệp lại, thập phần có lỗi lại đau đầu hướng ta cười cười, sau đó nói với Đậu Đậu: “Đậu Đậu, ngươi về phòng chơi với cha ngươi một chút đi, để cữu cữu mang mẹ ngươi đi uống dược.”
Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn hắn, liền gục đầu xuống, gật gật đầu.
Phó đại ca vỗ vỗ vai của ta, ánh mắt ý bảo ta đi theo Đậu Đậu. Còn tiểu Điệp vẻ mặt vui sướng nhìn ta, giống như nếu ta không phối hợp diễn xuất một ‘bộ phụ từ tử hiếu đồ’ quả thực là thực có lỗi với nàng… Ta chỉ còn cách kiên trì đi theo Đậu Đậu vào một phòng khác.
Sau khi vào phòng, Đậu Đậu liền cầm nhánh cây nhỏ từng vòng từng vòng vẽ lên chiếc bàn bằng gỗ đóng một lớp đất thực dày, không thèm để ý tới ta. Ta thật sự không có kinh nghiệm ứng đối với tiểu hài tử, vì thế ta khó chịu mà cười nói: “Cái kia… Kỳ thật ta không phải cha ngươi…”
“Biết.”
“A?” Ta ngoài ý muốn ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Nga, nương của ngươi thường xuyên nhận lầm người đem về bắt ngươi gọi cha sao? Ha hả, ngươi thực hiểu chuyện.”
Đậu Đậu ngẩng đầu: “Ngươi chừng mười sáu?”
“Năm nay vừa lên mười sáu, oa, ngươi nhìn người thực chuẩn!”
“Ta sáu tuổi, trừ phi ngươi mười tuổi sinh ta bằng không tuyệt không thể làm cha ta, ta không có dốt nát như vậy.”
“A…” Ta sao lại không nghĩ tới?
“Hơn nữa…” Đậu Đậu lần thứ hai ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái: “Người ngu ngốc như ngươi, không có khả năng có quan hệ thân thích với ta.”
Cái, cái gì?? Những lời này hình như đã nghe qua ở đâu rồi??
“Uy! Mọi người bất quá mới gặp lần đầu! Ngươi dựa vào cái gì nói ta ngu ngốc!!” Ta đứng thẳng người ba thước cao!
Vậy sao? Vậy ngươi nhìn ta đã nửa ngày, ngươi cảm thấy ta đang làm cái gì?” Đậu Đậu tiếp tục mặt lạnh nói.
“ngươi đang vẽ bức tranh gì đó! Không nên hỏi ta là tranh gì! Ngươi không có thiên phú hội họa!” Ta nhe răng nhếch miệng nói.
“Ta vẽ tranh ở đâu? Dùng cái gì vẽ tranh?”
“Trên bàn! Dùng nhánh cây!”
“Làm sao lại có thể dùng nhánh cây để vẽ tranh trên bàn được?”
Tiểu quỷ này ngữ điệu trào phúng làm ta cực kỳ khó chịu: “Ngươi có tật xấu a! Hỏi cái gì mà mạc danh kỳ diệu! Bởi vì trên bàn có đất! Cho nên ngươi đương nhiên có thể vẽ tranh!”
“Trên bàn của một gia đình bình thường sẽ đóng đất sao?”
Ta ngẩn ra, vội vàng nhìn về phía cái bàn, lớp đất thực dày trên bàn kia là do bụi đóng nhiều năm không được quét xuống mà tạo thành. Ta lại nhìn những bài trí khác trong phòng, đều bị đóng một lớp đất thực dày, kia chứng minh… Nếu không phải là do bọn hắn hàng năm không quét tước, thì chính là… Nơi này căn bản không có ai ở!
Ta ngạc nhiên nhìn về phía Đậu Đậu, Đậu Đậu tiếp tục cúi đầu ở trên bàn vẽ bức tranh gì đó: “Phỏng chừng bọn họ đã đi rồi, cho nên ta cứ việc nói thẳng ra. Nam nhân kia chính là cha ta, nữ nhân kia chính là mẹ ta, bọn họ lừa gạt ngươi, bọn họ chỉ là muốn bỏ lại ta, thuận tiện đem tiền trong y phục ngươi thay ra trộm đi.”
“A! Vàng của ta!”
Ta vội vàng chạy ra ngoài, lao thẳng tới phòng của Phó đại ca cùng tiểu Điệp, vừa mở cửa ra, trên tường quả nhiên có một cánh cửa đang mở dẫn tới thông đạo, từ sớm đã không có lấy nửa bóng người.
“Các ngươi một lũ lừa đảo!” Ta tức giận chạy trở lại, chộp lấy Đậu Đậu: “Nói mau! Cha và nương của ngươi ở đâu?!”
“Bọn họ sẽ không nói cho ta biết, bởi vì trước đó bọn họ đã vứt bỏ ta vài lần rồi, nhưng cuối cùng ta vẫn có thể tìm được họ nên mới đi theo họ, lúc này có tiền bọn họ sẽ thoát được xa hơn.”
“Tại sao ngươi không nói sớm!! Ngươi cũng có phần gạt ta!!”
Đậu Đậu tránh đi ánh mắt của ta, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi, bọn họ là cha mẹ ta, ta không có biện pháp.”
Ta gấp đến độ loay hoay ở trong phòng, sau khi đi vòng vòng chán chê, mệt mỏi, lại ngồi xuống trên mặt đất, cũng bình tĩnh hơn. Quên đi, dù sao cũng chỉ là mấy khối hoàng kim mà thôi, ta không cần phải gấp gáp thành cái dạng này, dù sao ta cũng không phải dân chúng bình thường.
“Quên đi, tại ta xui xẻo.” Ta đứng lên, vỗ vỗ bát bụi trên người: “Ta đi đây, ngươi cũng nhanh đi tìm cha mẹ ngươi đi.”
Đậu Đậu không đáp lại, mà chỉ im lặng vẽ gì đó lên bàn. Ta mới vừa bước được phân nửa ra khỏi phòng, không khỏi dừng lại, lại vòng trở về: “Bọn họ tại sao phải vứt bỏ ngươi?”
“Ít miệng ăn so với nhiều miệng ăn thì tốt hơn.”
Ngữ điệu thản nhiên, nhưng bởi vì lời hắn nói ra quá mức bình thản, cho nên ta không hề để ý đến những lời này từ trong miệng một hài tử sáu tuổi nói ra là một việc bi ai biết bao.
“Vậy ngươi tại sao vẫn muốn đi tìm bọn họ? Bọn họ luôn luôn vứt bỏ ngươi lại a!”
“Không có biện pháp, ta mới sáu tuổi, không có biện pháp nuôi sống chính mình, nhưng ta lại không muốn trộm cắp hay bán thân, chỉ có thể quấn quít lấy hai người có quan hệ huyết thống với ta.”
“…” Đứa bé này trong đầu, ý nghĩ so với bạn đồng lứa hoàn toàn bất đồng, hắn không phải loại người có thời thơ ấu vô lo vô nghĩ gì đó…
“Chờ khi ta đủ mười hai tuổi ta sẽ rời khỏi bọn họ, nhưng quả thực bọn hắn không đợi được.”
Hắn im lặng tiếp tục vẽ tranh, bất quá bàn tay nhỏ bé đã bắt đầu run rẩy hẳn lên, bất luận lời nói có bình thản bao nhiêu, biểu hiện có kiên cường thế nào, hắn vẫn chỉ là một hài tử sáu tuổi… Lúc ta sáu tuổi, đang làm những gì? Nghĩ cái gì?
Bỗng nhiên cái mũi đau xót, ta ngồi người xổm xuống từ phía sau lưng ôm lấy hắn, Đậu Đậu thân mình kịch liệt run lên, biểu hiện của hắn trước giờ đối với mọi vật vẫn luôn bình thản, cư nhiên lại vì một cái ôm ấp ôn nhu của ta mà run rẩy không ngừng.
“Cha và nương của ngươi có từng ôm ngươi như vầy?”
“Không có…”
“Thích loại cảm giác này không?”
“…”
“Vậy từ nay về sau ta vẫn sẽ ôm ngươi như vầy được không?”
“Ngươi… Có ý gì…”
“Đương nhiên là một ngày vi phụ cả đời vi phụ! Ngươi gọi ta là cha, ta đây tự nhiên phải làm phụ thân của ngươi cả đời!”
Đậu Đậu nghe vậy vội vàng giãy ra, khuôn mặt mộc qua luôn lạnh lẽo nay lại buông lỏng vài phần: “Ngươi có tật xấu sao? Ngươi không biết ta, hơn nữa ta còn giả làm nhi tử của ngươi để lừa tiền ngươi, làm sao ngươi biết được ta không có đang nói dối ngươi? Hơn nữa ngươi còn trẻ! Nhất thời hứng thú! Sau đó chán thì lại vứt bỏ chứ gì? Ta không phải tiểu miêu tiểu cẩu!”
Nhất thời hứng thú sao…?
Ta gãi gãi đầu, cắn cắn môi dưới: “Ta cũng không biết vì sao lại bỗng nhiên có ý tưởng này, bất quá ta nhất định sẽ chậm rãi ngẫm kỹ lại. Ngươi yên tâm, cho dù thật sự là ta nhất thời hứng thú, ta vẫn sẽ nuôi ngươi, hắc hắc, dù sao ngươi cũng đã nói mười hai tuổi ngươi sẽ tự lập, nếu hai ta ở chung không thoải mái, vậy thì ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, sáu năm sau mỗi người đi một ngả thôi! Còn nếu không tim lời ta thì ngươi chỉ cần trả lại cho ta vài năm tiền nuôi dưỡng ngươi là được! Thế nào? Đối với ngươi không có gì tổn thất chứ?”
Đậu Đậu có chút do dự, thông minh như hắn hẳn là có thể hiểu được đề nghị này đối hắn không có một chút tổn thất: “Nhưng ngươi có chỗ gì hảo…?”
“Ta hảo ở chỗ… Chính là nhất thời hứng thú nhận nhi tử a!” Lời này là thật tâm nha!
“Ngươi không sợ ta trộm đi tất cả tiền của ngươi?”
“Oa, vậy ngươi nên thuê vài chiếc xe ngựa!”
Bất quá vài chiếc xe ngựa cũng vô pháp làm cho quốc khố trống rỗng a?
“Ngươi…” Đậu Đậu chau mày, giữa hai chân mày biến thành hình chữ xuyên: “Ngươi sẽ không đem ta đi làm giao dịch kỳ quái gì đó chứ?”
Ta vươn đầu ngón tay ‘ phanh ’ một tiếng bắn vào sau ót hắn.
“Trong đầu ngươi nên nghĩ một chút vấn đề mà một tiểu hài tử sáu tuổi nên nghĩ được không? Tỷ như đêm nay muốn ăn cái gì, hay là nghĩ xem muốn mua đồ chơi gì!”
Đậu Đậu lần thứ hai gục đầu xuống, biểu tình phi thường phức tạp, tựa như một người cả đời bần hàn bỗng nhiên biến thành người giàu có nhất thế gian, cái loại tâm tình khó có thể tin này khiến cho vẻ mặt của hắn như lâm vào mộng ảo.
“Ngươi… Thực sự không có đem ta ra làm trò cười chứ…”
Ta bất đắc dĩ cười, cầm tay phải của hắn, sau đó lấy thủ quyên (khăn tay) ra cột tay của ta và tay của hắn lại với nhau: “Thế này thì có chết ta cũng không chạy được? Vậy ngươi cũng liều mạng kề cận ta đi! Ta cam đoan ta không những có thể sánh bằng cha mẹ vô lương của ngươi mà còn có thể hơn rất nhiều, cam đoan không làm ngươi nếm khổ!”
Khóe miệng Đậu Đậu tựa như hơi nhếch lên, nhưng vẫn không quá rõ ràng, chăm chú mà nhìn kỹ lưỡng thì vẫn là khuôn mặt mộc qua như cũ của hắn.
“Ngươi rất có tiền sao?”
“Ta dám khoe khoang! Trong thiên hạ không ai có tiền nhiều hơn ta!”
“Ngươi là đại quan sao?”
“Ta còn dám khoe khoang, trong thiên hạ không ai có chức quan lớn hơn ta!”
“Lừa gạt.”
“Uy, ngươi đừng không tin nga! Tí nữa ngươi theo ta về nhà thì sẽ biết được sự lợi hại của ta!”
Ta hắc hắc cười gian, tựa như đang chơi một trò chơi vô cùng say mê, vừa nghĩ tới biểu tình hắn lộ ra khi biết được đáp án cuối cùng, ta liền hận không thể lập tức bay trở về trong cung.
“Ta đây gọi ngươi như thế nào đấy?”
“Đương nhiên kêu cha! Mau! Kêu vài tiếng nghe một chút!” Ta âm thầm nghĩ thầm: một hồi trở về không biết có nên cho ngươi đổi lại gọi phụ hoàng hay không đây! Oa ha ha! Nhất định sẽ hù Thái hậu giật mình.
Đậu Đậu trở mình xem thường, trời ạ! Hắn nhất định hợp rơ với tam đại hung cầm!
“Ta không gọi a, nói tên của ngươi mau, để xme ngươi có thực là giỏi như vậy hay không.”
“Hắc hắc, ngươi hãy nghe cho kỹ! Đừng có nhảy dựng lên nha! Ta gọi là…”
Bỗng nhiên phía sau truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, Đậu Đậu một tiếng thét kinh hãi “Cẩn thận!”, ta theo bản năng quay đầu nhìn lại, một cây mộc côn thực thô hung hăng giáng xuống sau ót ta! Nhất thời cảnh vật trước mắt hóa thành màu đỏ, mơ hồ nhìn thấy kẻ cầm mộc côn chính là một người trong đám người vẫn đi theo phía sau ta, sau đó thân thể không nghe theo ý mình mà ngã xuống đất.
“Cha!!!”
“Đánh mạnh quá, chết thì mệt lắm đấy!”
“Yên tâm, không chết được, bán cũng được giá lắm.”
“Còn một đứa nhỏ nữa, mang theo luôn đi.”
Ta cố gắng nhướn hai mắt, ý thức lại càng ngày càng mơ hồ, thứ duy nhất có thể cảm giác được chính là một bàn tay bị thủ quyên cột chặt đang nằm trong tay ta, đôi tay nhỏ bé kia vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay ta, kia quanh quẩn bên tai một tiếng cha ‘ cha ’ thật sự là dễ nghe dễ nghe a…
Chậm rãi chậm rãi nhắm hai mắt lại…
…
…
HẾT QUYỂN 1