Soán Đường

Quyển 9 - Chương 88: Đồ sát thành




Trương Trọng Kiên cũng không ngăn cản hành động của Phòng Huyền Linh mà còn mang gia quyến của Phòng thị tới Dự Chương. 

Lý Ngôn Khánh hướng về phía Trương Trọng Kiên chắp tay vái chào. 

Theo dã sử ghi lại Trương Trọng Kiên ở trong lịch sử cũng nhượng xuất gaing sơn xa phó hải ngoại tự lập Phù Dư quốc. 

Lý Ngôn Khánh không biết Phù Dư quốc ở nơi nào nhưng có thể khẳng định lần này Trương Trọng Kiên đi Nam Dương chắc chắn sẽ vượt xa lịch sử. 

Hắn leo lên trên thuyền biển, một lần nữa chắp tay với Trương Trọng Kiên. 

Mà Trương Trọng Kiên thì ở đầu thuyền nở ra một nụ cười. 

- Hiền đệ bảo trọng. 

Lý Ngôn Khánh vái chào: 

- Huynh trưởng bảo trọng. 

Tiêu Tùy vứt bỏ Tiễn Đường xa phó Nam Dương. 

Nhà Tùy chủ động sụp đổ! 

Đau khổ chờ viện binh Tiêu Tùy cuối cùng cũng không xuất hiện. 

Trong mười ngày tử thủ Giang Lăng thành cơ hồ tràn ngập máu tươi song phương nhân số chết tới mấy vạn người. 

Mấy vạn người cũng không phải là con số quá lớn. 

Nhưng mà Tiêu Tiễn điên cuồng chống cự khiến cho Tiêu thái hậu có thể thong dong bố trí, Giang Đông cao thấp có hơn mười vạn người nguyện ý theo Tiêu thái hậu rời đi, trong đó có rất nhiều người trẻ trung cường tráng làm chủ, Trcũng biết đường xá xa xôi nhiều phong hiểm nếu như mang một đám già yếu chỉ sợ không có bao nhiêu người sống tới nơi. 

Trương thị gia tộc ở Ngô huyện cũng để lại rất nhiều người già yếu. 

Tuy nhiên bọn họ không ở Ngô huyện nữa mà là lúc Tiêu thái hậu rời đi, Tạ Ánh Đăng mang binh lính của mình và họ đi tới Lĩnh Nam. 

Lý Ngôn Khánh hứa hẹn với Trương Trọng Kiên chắc chắn sẽ đối xử tử tế với Trương thị tộc nhân. 

Tuy Trương Lý hai người đối địch nhưng lại tin tưởng nhau. 

Lý Ngôn Khánh đã hứa hẹn nhưng Trương Trọng Kiên không hề hoài nghi. 

Hắn biết rõ những tộc nhân kia dưới sự bảo hộ của Lý Ngôn Khánh nhất định sẽ nhanh chóng lớn mạnh, vì để thể hiện sự biết ơn, Trương Trọng Kiên đã mang một số sản nghiệp của Trương gia mà không ai biết giao cho Lý Ngôn Khánh. 

Lý Ngôn Khánh nhận được một tài lực như vậy dĩ nhiên là hài lòng. 

Chỉ là Lý Ngôn Khánh hài lòng Tiêu Tiễn lại phải khóc. 

Tiêu thái hậu đi Nam Dương phía xa thế cục Giang Đông trở nên đại biết, Lý Đạo Huyền ở Tương Châu biết được phòng tuyến Giang Đông đã chia rẽ làm hai, hắn trước tiên hạ lệnh cho Từ Thế Tích cùng Tô Định Phương hai người suất bộ tới Giang Âm và Lịch Dương, vượt sông mà tấn công. 

Vì Tạ Ánh Đăng đã rút khỏi Giang Ninh cho nên Lý Đạo Huyền một đường thông suốt. 

Hắn không gặp phải sự ngăn chặn gì, ngắn ngủi hai mươi ngày từ Giang Đông công chiếm Tây Tử cung, Lý Đạo Huyền cùng với Tô Định Phương thuận lợi thông suốt, Từ Thế Tích cũng không hề tở ngại, hắn từ Lịch Dương vượt sông hướng Tây thẳng tiến một đường gió cuốn mây tan, Lý Đạo Huyền lúc chiếm Tiễn Đường Từ Thế Tích cũng phá được Ngạc Châu chiếm lĩnh Đô sơn, mà Phòng Kiều lúc này cũng đã đầu hàng. 

nếu như nói Tiêu thái hậu rút lui khiến cho Tiêu Tiễn tuyệt vọng thì Phòng Huyền Linh đầu hàng Từ Thế Tích phá được Đô sơn khiến cho Tiêu Tiễn buông tha chống cự. 

Tuy nhiên cho dù lúc này Tiêu Tiễn có đầu hàng thì Lý Thế Dân cũng không đáp ứng. 

Đường quân chém giết đến sôi cả máu rồi đặc biệt là sau khi bỏ ra một cái giá lớn bọn họ há để cho Tiêu Tiễn đầu hàng? 

Mùa hè năm Vũ Đức thứ tư, trải qua hơn sáu mươi ngày quyết chiến, thành Giang Lăng bị phá. 

Lý Thế Dân sau khi đánh vào Giang Lăng lập tức hạ một cái lệnh váng đầu: Tàn sát toàn bộ dân chúng trong thành. 

Nếu như không phải khó thở thì Lý Thế Dân nhất định sẽ không có một mệnh lệnh như vậy, nhưng ở Giang Lăng Đường quân bị tổn thất quá mức thảm trọng, hắn ở Giang Lăn hao tổn hết tâm tư ai ngờ Tiêu thái hậu không hề chống cự cứ vô thanh vô tức rời đi, đáng hận nhất là Lý Đạo Huyền bị hắn thôi mất binh quyền lại không mất giọt máu nào đã lây được toàn bộ Giang Đông, khiến cho Lý Thế Dân không tiếp nhận nổi, hắn dốc sức làm không ngờ lại tiện nghi cho Lý Đạo Huyền. 

Cho nên tàn sát hàng loạt dân trong thành vừa được ban bố, thành Giang Lăng lập tức giống như địa ngục nhân gian. 

- Không ngờ rằng nhị lang lại làm ra chuyện này. 

Lý Ngôn Khánh nhẹ nhàng lắc đầu thở ra một hơi. 

Khi biết được Lý Thế Dân hạ lệnh tàn sát dân chúng trong thành, Lý Ngôn Khánh cũng chấn động. 

Căn cứ vào sự hiểu rõ của hắn với Lý Thế Dân thì nếu như không phải tức giận đến cực điểm thì hắn tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy, mặc dù tàn sát toàm bộ dân trong thành ngày xưa cũng đã xả ra nhiều, nhưng bây giờ làm như vậy Lý Thế Dân nhất định sẽ phải chịu nhiều áp lực, đối với thanh danh của hắn mà nói tuyệt không tốt đẹp gì. 

Vì để kiểm đủ công quân hắn đã dốc sức vô cùng vậy mà cuối cùng vẫn phải phân nửa thanh danh với Lý Đạo Huyền. 

- Công tử Tần vương làm ra chuyện này triều đình sẽ trị tội hắn. 

- Tần vương là đại địch của công tử không phải như vậy công tử sẽ có lợi lớn sao tại sao lại lo lắng như vậy? 

Thẩm Quang nghi hoặc hỏi. 

Lúc này bọn họ đang ngồi trên xe trở về Tuyên Hóa. 

Khi biết được Lý Thế Dân tàn sát toàn bộ dân trong thành Lý Ngôn Khánh mừng rỡ sau đó lâm vào trầm tư. 

- Ngươi cho rằng nhị lang sẽ vì chuyện tàn sát dân trong thành mà bị trị tội sao? 

Thẩm Quang ngạc nhiên hỏi: 

- Chẳng lẽ không phải sao? 

Lý Ngôn Khánh cười cười rồi lắc đầu: 

- Lần này cuộc chiến Bình Nam người được lợi nhất chính là Đạo Huyền. 

Nhưng nói Tần vương vì chuyện này mà bị lãnh đạm thì không có khả năng, Trường An thái tử bay ngày càng cao, bệ hạ đối với thái tử ngày càng xa cách nếu như Lý Thế Dân một trận này chiến thắng bệ hạ chỉ sợ không dám đơn giản triệu hồi. 

Nhưng hiện tại triều đình sẽ nhanh chóng ra sắc lệnh mệnh cho nhị lang trở về Trường An. 

Tuy nhiên ta có thể khẳng định bệ hạ tuyệt đối không vì vậy mà lạnh nhạt thậm chí ủy thác trách nhiệm. Lão Thẩm ngươi có biết vì sao không? 

Thẩm Quang ngạc nhiên khó hiểu, lắc đầu. 

- Bệ hạ kỳ tài ngút trời làm sao không rõ dã tâm của nhị lang? Nhị lang mặc dù tài hoa xuất chúng nhưng lại vẫn thiếu vài phần lịch duyệt, nếu như hắn lập được đại công trở về Trường An tất có xung đột với thái tử, thậm chí sẽ làm dao động nền tảng lập quốc. 

Bệ hạ mặc dù có phòng bị thái tử nhưng tổng thể mà nói thỏa mãn với thái tử. 

Tần vương nếu quân công hiển hách thanh danh lớn lao sẽ tạo thành uy hiếp với thái tử, nhưng nếu Tần vương công lao không cao ở Giang Lăng lại tàn sát hàng loạt dân trong thành ha ha ta dám khẳng định cuối cùng bệ hạ sẽ trách cứ hắn vài câu sau đó sẽ trọng dụng Tần vương, bình ổn xu thế của thái tử. 

Bệ hạ cần một người chế ước thái tử nhưng không cần một người thay thế thái tử. 

Ngươi xem đó không bao lâu nữa chuyện này sẽ có kết quả.