Soán Đường

Quyển 8 - Chương 25: Chiêu mộ binh lính




- Hiện tại hắn ở Cửu sơn hay không thuộc hạ cũng không biết rõ tuy nhiên lúc Bát Phong doanh tập kích Cửu sơn thì hắn suất lĩnh đại quân đi nơi khác, thuộc hạ nghe nói khi đó hắn còn mang theo Vương Bá Đương, Trình Giảo Kim, Đan Hùng Tín đi cùng.

- Hiện tại Vương Bá Đương đã quay trở về Cửu Sơn liệu Lý Mật có trở về hay không thuộc hạ cũng không dám chắc.

Dù sao cũng là người lãnh binh.

Trịnh Đại Bưu tuy thẳng tính nhưng kinh nghiệm của hắn Hùng Khoát Hải hay Hám Lăng cũng không so sánh được, theo lời nói của Lương Lão Thực thì năm đó Trịnh Đại Bưu binh mã tới gần vạn, tuy phần lớn là ô hợp nhưng kinh nghiệm vẫn có.

Ít nhất Hùng Khoát Hải và Hám Lăng cũng không vì sự xuất hiện của Vương Bá Đương mà phân tích đến chuyện Lý Mật có đến Cửu sơn trại chưa.

Mạch Tử Trọng ở bên cạnh cất tiếng nói:

- Nếu như Lý Mật không ở Cửu Sơn trại thì chẳng phải là nói Cửu Sơn trại binh lực hư không chúng ta có thể xuất binh đoạt lại sao?

Ngôn Khánh lắc đầu:

- Cửu Sơn trại chỉ có thể trì hoãn tập kích quấy rối mà thôi chứ không thể ngăn cản.

Không nói đến chuyện Lý Mật có ở Cửu Sơn trại hay không mà cho dù hắn có ở đó thì đoạt lại Cửu Sơn trại cũng không cách nào ngăn cản được Lý Mật tấn công từ bên ngoài, nếu đã như vậy chúng ta đành ở Hắc Thạch quan cùng với Lý nghịch quyết tủ chiến, cho dù hắn binh hùng tướng mạnh cũng chưa chắc có thể qua được chỗ này.

Trịnh Đại Bưu đột nhiên nói:

- Trìn Giảo Kim cầm Hỏa doanh, có bảy nghìn người trong đó kỵ quân 500.

- Công tử nói hắn suất lĩnh kỵ quân cứu viện Tần Quỳnh vậy Hỏa doanh của hắn không chừng đã sắp đặt hoàn tất ở Cửu sơn.

- Binh mã của Vương Bá Đương gọi là gì?

- Liên Sơn doanh cũng có bảy nghìn người năm trăm kỵ quân.

Lý Ngôn Khánh nhìn qua Mạch Tử Trọng rồi khẽ nói:

- Nếu như hai đội ngũ này đều đến Cửu sơn, cộng thêm tàn binh của Bát phong doanh thì phỉ tặc ít nhất cũng phải có trên một vạn binh mã, lúc này mạo muội xuất kích thì rất nguy hiểm. Mạch Tử, ngươi giám sát binh mã, tăng cường phòng ngự thành lâu.

Sau đó phái người tới Củng huyện, nói Trưởng Tôn Vô Kỵ nhanh chóng vận chuyển lương thảo tới đây.

Bàng Ngọc tuyệt đối không phải là đối thủ của Lý Mật, Vương Bá Đương và Trình Giảo Kim đã xuất hiện nói không chừng hắn đã binh lâm Hắc Thạch quan.

Kỳ thật trong lòng của Lý Ngôn Khánh còn có một chuyện không nói ra.

Ta cũng không sợ Lý Mật.

Ta chỉ lo lắng Vương Thế Sung nhận được tin tức sẽ thừa cơ xuất binh chiếm lại Huỳnh Dương.

Hiện tại Huỳnh Dương quận đã trở thành một miếng mồi ngon, vô số người thèm muốn, Lạc Khẩu là nơi tụ tập lương thảo, Lý Ngôn Khánh tính toán tuy rằng Khai Phong, Úy thị, mấy nơi mất đi nhưng ngoại trừ Khai Phong nhân khẩu vài vạn thì Úy thị và Trịnh Dương thành cũng chỉ vẻn vẹn mấy nghìn người mà thôi, không đáng để lo.

Huỳnh Dương quận nhân khẩu chính thức tập trung ở sông Lạc.

Huỳnh Dương huyện, Quản Thành huyện, Củng huyện ba huyện thành này nhân số chiếm tới hai phần ba Huỳnh Dương quận.

Trong đó năm ngoái Củng huyện được trợ giúp thiên tai đã tăng tới một vạn tám nghìn hộ.

Mà Huỳnh Dương cùng với Quản thành nhân khẩu đã tới hai phần ba tổng cộng là bảy vạn hộ, dựa theo tỷ lệ một hộ một đinh thì Lý Ngôn Khánh có thể trong vòng mười ngày chiêu mộ ít nhất gần hai vạn binh lính.

Đúng vậy tinh binh xuất phát từ Tây Lương, Đan Dương.

Nhưng quân đội trụ cột lại đến từ Trung Nguyên.

Lý Ngôn Khánh thậm chí dám nói rằng nếu như hắn nguyện ý, trong vòng một tháng hắn có thể chiêu mộ từ ba huyện mười vạn đại quân, trong lịch sử, Lý Mật trước khi công phá Huỳnh Dương chỉ có hai chục vạn quân nhưng sau khi công phá đã có tới năm mươi vạn quân, đại bộ phận đều là binh lính chiêu mộ, chính vì nguyên nhân này mà Lý Mật rất muốn lấy Huỳnh Dương, mà Vương Thế Sung cũng hi vọng có thể khống chế nơi này.

Nhưng mà bây giờ Huỳnh Dương rơi vào tay ai cuối cùng quyền quyết định vẫn nắm ở trong tay của Lý Ngôn Khánh.

Từ phía Củng huyện đi tới một đạo nhân mã.

Người đi đầu chính là Tiết Thu, Tiết Bá Bao, trải qua những ngày chỉnh đốn và sắp đặt, đội hương dũng đầu tiên có ba nghìn người đã tới dưới cửa thành Hắc Thạch quan.

Ba nghìn người này vừa tới khiến cho Lý Ngôn Khánh thở ra một hơi.

Hắn vốn đang lo lắng Hắc Thạch quan binh lực không đủ, hôm nay ba nghìn người tới đã hóa giải áp lực trong lòng hắn.

- Tại sao binh mã chiêu mộ tới nhanh vậy?

Tiết Thu cười nói:

- Đây là phủ gia binh ở Củng huyện, do Trưởng Tôn Vô Kỵ lấy từ những gia tộc quyền thế, tuy bọn họ không nguyện ý nhưng Vương Phục Bảo đã dẫn binh chặn lại, đám kia cũng không dám dị nghị gì.

Hóa ra đều là người một nhà.

Lý Ngôn Khánh lộ ra một nụ cười tươi.

- Lão Tô.

- Có mạt tướng.

Lý Ngôn Khánh gọi Tô Bao lại, ghé vào lỗ tai của hắn nói nhỏ hai tiếng, Tô Bao ngạc nhiên sau đó lĩnh mệnh rời đi.

Hắn suất lĩnh binh mã tới Hắc Thạch quan, cùng với binh mã của Hùng Khoát Hải đi ra bên ngoài đào hầm, thiết kế những chướng ngại và bẫy rập.

- Ngôn Khánh, chuẩn bị thế nào rồi?

Tiết Thu theo Lý Ngôn Khánh leo lên trên thành lâu thấy hắn bận rộn liền thấp giọng hỏi.

Ngôn Khánh cười cười sau đó hít sâu một hơi:

- Nếu như chỉ là Lý Mật thì ta không lo lắng vấn đề hiện tại chính là Vương Thế Sung.

Cửu Sơn thất thủ, ta mặc dù đánh tan quân tiền phong của Lý nghịch nhưng tin tức này hẳn đã rơi vào tay của Vương Thế Sung ở Đông Đô hắn nhất quyết không bỏ qua cơ hội này.

Ta hiện tại lo lắng một khi Vương Thế Sung xuất binh chúng ta phải đối phó thế nào, Lý nghịch thì dễ đối phó nhưng Vương hồ tử thì thật khó khăn.

Tiết Thu nghe được lông mày cũng nhíu lại.

Ky sơn bị mất, hai vạn quân đại Tùy trong chốc lát sụp đổ quân Ngõa Cương xuất kích như chỗ không người.

Tin tức này nhanh chóng truyền tới Đông Đô.

Trong nhất thời, Đông Đô trên dưới đều khiếp sợ khủng hoảng.

Dương Đồng đêm hôm khuya khoắt nhận được tin tức lập tức hạ lệnh cho bá quan văn võ ở Đông Đô thương nghị đối sách.

- Huỳnh Dương quận thế cục thối nát như vậy tại sao trước kia chưa từng trình tấu?

Dương Đồng tức giận lớn tiếng chất vất.

Tam đại phụ thần nhắm mắt không nói, mà văn võ bá quan thì ghé tai nhau xì xào.

Đoạn Đạt cuối cùng cũng có cơ hội nhảy ra nói:

- Vi thần đã sớm nói, tên Lý Ngôn Khánh kia không tin tưởng được, chỉ dựa vào một mình hắn thì chưa đủ nắm giữa Huỳnh Dương, có lẽ cần phải phái ra một lão thần ổn trọng.

- Đoạn tướng quân hiện tại không phải lúc cãi nhau.

Lô Sở mở to mắt trầm giọng quát:

- Ít nhất cho tới bây giờ, Tuân vương điện hạ vẫn chưa có công văn nói Huỳnh Dương nguy ngập trong sớm tối.

- Hiện tại quan ngoại của Hổ Lao quan có tới hàng chục vạn phỉ tặc, Lý nghịch dùng kế sách giương đông kích tây dễ dàng chiếm lấy Trịnh Dương thành, binh lâm Củng huyện nhưng chưa từng công phá Hắc Thạch quan, tình huống thế này Huỳnh Dương vẫn chưa báo nguy cho thấy Tuân vương điện hạ đã tính trước kỹ càng, đại tướng quân hiện lại há miệng là nguy cấp, chẳng lẽ muốn cho các tướng sĩ ở Hổ Lao quan và Hắc Thạch quan rối loạn tâm tư sao?