Soán Đường

Quyển 8 - Chương 2: Quân vụ tại thân




Những lời này nói ra khiến cho Bùi Hành Nghiễm thầm vui mừng, sau này quan hệ hai nhà Bùi Lý cũng có thể tiến tới gần hơn, Bùi Nhân Cơ cũng vì quan hệ với Lý Ngôn Khánh mà chiếm được một chỗ đứng ở Lạc Dương.

Thời đại này ai cũng không phải là người ngu.

Trong tay ai có binh thì người đó nắm cục diện.

Trước kia Lam Tử Cái ở đây tình huống không rõ ràng nhưng hiện tại Vương Thế Sung đã mang binh nhập vào Đông Đô, lại có Bàng Ngọc Hoàng Thế Cử sắp sửa xuất quan, Bùi Nhân Cơ mặc dù trong tay có binh lực nhưng chưa đủ, hiện tại có thêm Lý Ngôn Khánh tình hình không giống như trước nữa.

Vì vậy Bùi Hành Nghiễm sau khi ăn tối ở Hoài Nhân phường xong liền chạy về nhà báo tin.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng chạy đi nghĩ cách thuyết phục Từ Văn Viễn tiến về phía Kỳ Lân quán.

Lý Ngôn Khánh thì cùng với Hùng Khoát Hải đi gặp Hùng Vĩ.

- Hùng thúc con có một chuyện trọng yếu cần tìm một người tin cậy.

- Đúng rồi con nhớ Hổ gia gia có một tộc chất tên là Vương Hổ vốn làm việc ở phủ hữu kiêu vệ không biết tình huống hôm nay của hắn thế nào rồi?

Vương Chính mùa đông năm ngoái đã chết bệnh ở Củng huyện.

Trước khi chết từng đem một tộc chất phó thác cho Lý Ngôn Khánh.

- Ngươi nói Vương Hổ sao?

Hùng Vĩ cười nói:

- Hắn hiện tại đã tới phủ Giam Môn làm việc, làm chức vụ lữ soái, lại nói tiếp hắn cũng là một người có thể phó thác đại dựa, tuy nhiên Vương Hổ cũng không có bối cảnh gì nên chỉ làm tới lữ soái mà thôi.

Tính toán tuổi tác thì Vương Hổ cũng gần bốn mươi rồi.

Muốn leo lên nữa thì rất khó, Giam Môn phủ không giống như các vệ phủ khác, có chiến sự là có thể tham gia Giam Môn phủ chức trách chủ yếu là phụ trách an bình trong cung thành, muốn lên chức cần phải có tư lịch và xuất thân, Vương Hổ xuất thân trung hạ lên được lữ soái là đã cực hạn muốn lên nữa thì phải có người đề bạt hắn.

Hữu Giam Môn phủ?

Lý Ngôn Khánh liền nở ra nụ cười.

- Hùng thúc thúc nghĩ cách báo cho Vương Hổ để ngày mai buổi trưa hắn đến gặp con.

Lại nói tiếp Ngôn Khánh cùng với Vương Hổ tiếp xúc cũng không nhiều.

Nhưng cũng biết Vương Hổ là một người thành thật chất phác.

Lý Ngôn Khánh càng nghĩ chỉ có hắn mới có thể làm tốt chuyện này.

Hắn đã đến phủ Giam Môn làm việc thì mọi chuyện trở nên đơn giản rồi.

Bùi Nhân Cơ lúc làm hữu Giam Môn phỉ đại tướng quân cũng có thể tăng chức Vương Hổ lên, hơn nữa Ngôn Khánh cũng không cần Vương Hổ làm chức quan quá lớn.

Giáo úy chỉ cần hắn làm chức giáo úy mà thôi.

Điều này đối với Bùi Nhân Cơ cũng không khó khăn.

Dựa theo cách nghĩ của Lý Ngôn Khánh thì ở lại Lạc Dương vài ngày thám thính cũng tốt.

Tuy nhiên có nhiều chuyện hắn thân bất do kỷ, không thể làm chủ, Lam Tử Cái rời khỏi Lạc Dương, ngày hôm sau Lý Ngôn Khánh nhận được thư thúc giục hắn đi của Đoạn Đạt, hiển nhiên Đoạn Đạt không muốn hắn ở lâu trong Lạc Dương, nguyên nhân rất đơn giản là vì Việt Vương Dương Đồng biết Lý Ngôn Khánh tới đây báo cáo công tác liền mấy lần đề cập tới tên của hắn.

Hắn hiển nhiên nhớ rõ lần gặp Lý Ngôn Khánh ở dưới chân núi.

Mấy năm nay, Ngôn Khánh ít xuất hiện chăm chỉ làm việc khiến cho Dương Đồng cũng ít có cơ hội gặp Ngôn Khánh.

Hiện tại Lý Ngôn Khánh đã đến Lạc Dương hắn dĩ nhiên có thể hi vọng gặp Ngôn Khánh một lần mà trò chuyện. Dương Đồng là một hài tử mới lớn trong cung cũng không có bằng hữu, Ngôn Khánh cùng tuổi với hắn cho nên hắn cũng cảm thấy đây là một người bạn không tệ.

Tuy nhiên hắn càng muốn nói chuyện với Lý Ngôn Khánh, Đoạn Đạt bọn họ càng lo lắng.

Nếu như Dương Đồng cùng với Ngôn Khánh nói chuyện hợp ý nhau, thì việc bọn họ dốc sức tiến cử Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ sẽ trở thành bọt nước.

Đoạn Đạt cũng thế, Nguyên Văn Đô cũng thế đương nhiên là hợp ý Vương Thế Sung.

Cho nên Đoạn Đạt dĩ nhiên không dễ dàng để Lý Ngôn Khánh ở tại Lạc Dương, làm hư mất chuyện tốt của hắn.

Vì vậy Đoạn Đạt lấy cớ Huỳnh Dương chiến sự không yên cho nên không cho Dương Đồng và Lý Ngôn Khánh gặp nhau.

Đồng thời hắn cũng thúc giục Lý Ngôn Khánh mau chóng rời khỏi Lạc Dương.

Ngôn Khánh không thể tự quyết định cho nên đành phải tiếp nhận rời khỏi.

Tuy nhiên trước khi rời đi, hắn vẫn sắp xếp thỏa đáng, Vương Hổ đã trở thành giáo úy, đồng thời để Từ Văn Viễn tiến về phía Củng huyện đảm nhiệm chức vụ quán trưởng Kỳ Lân quán, tổng thể mà nói lần này Lý Ngôn Khánh tới Lạc Dương không phải không có thu hoạch.

Sáng sớm Lý Ngôn Khánh đã mang hành trang cưỡi Tượng Long mã, đồng hành với Hùng Khoát Hải suất lĩnh Kỳ Lân vệ rời khỏi Hoài Nhân phường.

Trưởng Tôn Vô Kỵ không đi theo, hắn đợi Từ Văn Viễn thu thập thỏa đáng xong rồi sẽ cùng đi, đến lúc đó Bùi Hành Nghiễm cũng về Hổ Lao quan sẽ bảo hộ hắn.

Ngôn Khánh ngồi trên lưng ngựa, từ từ đi về phía dưới hạ môn.

Lúc đi tới, bất ngờ có người cản đường Lý Ngôn Khánh trong lòng liền cảm thấy không vui, sai người hỏi thăm tình huống.

- Khởi bẩm phủ quân, Giang Đô thông thủ Vương Thế Sung đang ở bên ngoài Lạc Dương chuẩn bị đi qua hạ môn.

- Kiêu Vệ phủ có lệnh mệnh cho Vương Thế Sung đi qua thành rồi những người khác mới được khởi hành, phủ quân hay là chúng ta ở đây chờ một chút.

Nào biết Lý Ngôn Khánh nghe được liền biến sắc.

Hắn cười lạnh một tiếng:

- Vương Thế Sung uy phong thật to.

Dứt lời hắn quay đầu nói với Hùng Khoát Hải:

- Đại hắc tử, đi về phía trước mở đường, ta muốn lập tức ra khỏi thành, ai cả gan ngăn cản làm trễ việc quân cơ giết chết bất luận tội.

Nếu đổi lại bất kỳ người nào Ngôn Khánh cũng không hung hăng như vậy.

Nhưng Vương Thế Sung thì khác....

Lý Ngôn Khánh biết rõ, Vương Thế Sung hiện tại muốn tạo phản mình sớm muộn gì cũng phải đối đầu với hắn, hai người hiện tại đã bắt đầu mâu thuẫn không thể nào điều hòa được.

Trừ phi Lý Ngôn Khánh nguyện ý cúi đầu xưng thần.

Đã không thể điều hòa vậy thì chỉ có thể xé rách da mặt.

Hùng Khoát Hải thúc ngựa lao ra, hướng về phía hạ môn mà đi tới, hơn trăm tên Kỳ Lân vệ cũng theo sát phía sau, ở trong nắng sớm, dưới hạ môn đã thấy một đội nhân mã, hai tên môn tốt tiến lên, muốn ngăn cản Hùng Khoát Hải lại.

- Người tới dừng ngựa nếu không giết bất luận tội.

- Ta quân vụ tại thân ai dám cản trở làm trễ việc quân cơ sẽ bị giết bất luận tội.