Soán Đường

Quyển 8 - Chương 175: Cuộc chiến phách bích




Vũ Sĩ Ược đột nhiên nói:

- Trước đó vài ngày tiểu nhân nghe người ta nói vào năm ngoái có Lưu Vũ Chu xâm lấn công phá Giới Châu, bệ hạ hình như mệnh cho Tần vương làm thống quân, vào đầu năm từ Quan Trung vượt sông phục đoạt Giới Châu, nghe nói bệ hạ lần này đối với Tần vương vô cùng coi trọng.

- Tần Vương nhanh chóng giải quyết Lan Châu, thậm chí chưa kịp nghỉ ngơi đã được khẩn cấp điều động tới Trường An, lĩnh quân tiến tới Thiểm Châu.

Ngôn Khánh khẽ nhảy mi, nhẹ nhàng gật đầu.

Như vậy xem ra Lý Uyên đã liên tục ủy thác trách nhiệm với Lý Thế Dân, mệnh cho hắn phá Lan Châu, đánh tây Tần, hiện tại lại thống quân phục đoạt Giới Châu, Lý Kiến Thành hiện tại không thể ngồi yên, Lý Thế Dân phá tây Tần, dùng binh Thiểm Châu Lý Kiến Thành ở Hà Đông chậm chạp không có tiến triển, chuyện này liên quan đến đấu tranh chính trị cao tầng.

Ai cũng biết Lý Kiến Thành là thái tử.

Nhưng nếu Lý Thế Dân biểu hiện xuất sắc hơn so với Lý Kiến Thành thì triều thần sẽ làm thế nào? Thể diện thái tử của Lý Kiến Thành làm sao có thể giữ gìn được?

Ngôn Khánh nghĩ tới đây nội tâm dĩ nhiên là sáng tỏ.

Lý Kiến Thành này không chỉ phát ra một bức thư cầu viện mà còn mời chào.

Lý Ngôn Khánh nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại chiến sự ở Thiểm Châu nhưng tất cả đều mơ hồ không rõ ràng. Hắn chỉ nhớ rõ năm đó Lý Đường và Lưu Vũ Chu đúng là có một hồi ác chiến.

Hơn nữa còn là một chiến sự rất nổi danh.

Chính là Phách Bích chiến.

Đúng thế, chính là Phách Bích chiến.

Nhưng vấn đề là, tuy Ngôn Khánh nhớ được danh từ này nhưng đối với quá trình của chiến sự lại không nhớ rõ, sau Phách Bích chiến này Lý Thế Dân cũng quật khởi, trước đó Lý Thế Dân cũng không có quá nhiều tâm tư.

Mà trước khi diễn ra cuộc chiến Phách Bích này, Lý Thế Dân trên cơ bản ở thế hạ phong.

Sau cuộc chiến Phách Bích, Lý Thế Dân bách chiến bách thắng, thanh danh nổi như cồn, che giấu trận thua Thiển Thủy Nguyên trước kia. Ngôn Khánh vỗ nhẹ trán, hơi do dự có nên ưng thuận giúp đỡ Lý Kiến Thành hay không, hôm nay Ngôn Khánh không còn đơn thuần dựa dẫm vào nhà họ Lý nữa, lực lượng hôm nay của hắn đã là một lực lượng khá lớn ở trong triều đình Lý Đường.

Ba quận bảy châu, nếu như dựa vào sự phân chia của Lý Đường Lý Ngôn Khánh đã chiêm đất đai của bốn châu lớn.

Tuy nhiên trong lịch sử Lý Đường có tới 36 châu, Ngôn Khánh hôm nay chỉ có một phần nhỏ thôi muốn tranh giành thiên hạ là điều quá xa vời.

Mà nhạc phụ của Lý Kiến Thành chính là Trịnh Nguyên Thọ, thành viên của Trịnh thị có quan hệ với Lý Ngôn Khánh.

Cho nên nếu như Ngôn Khánh dựa vào hắn thu hoạch được không ít lợi ích.

Có nên giúp hay không?

Đây đúng là một vấn đề lớn.

Lý Ngôn Khánh thu thư lại, ngẩng đầu nhìn Trịnh Hoành Nghị.

Linh cơ của hắn đột nhiên chuyển động, trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười.

- Hoành Nghị, thái tử mời ta hỗ trợ nhưng mà hiện tại ta không tiện xuất đầu lộ diện.

Lại nói tiếp, thái tử xem như là con rể của Trịnh gia không biết ngươi có hứng thú ra mặt giải quyết không?

Trịnh Hoành Nghị ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn Lý Ngôn Khánh sau đó cười khổ nói:

- Thế tử, huynh đừng nói đùa chứ, ta làm sao có đủ bản lĩnh để giải quyết Nghiêu Quân Tố.

Mười vạn đại quân đóng ở Hà Đông, Nghiêu Quân Tố bằng vào một tòa cô thành, bên ngoài không ai trợ giúp, bên trong không có lương thực mà tử thủ suốt tám tháng không ra. Thậm chí Khuất Động Thông còn mang thê nhi của hắn tới, hắn cũng dùng tên bắn chết con trai ruột của mình chứ nhất quyết không hàng.

Một người như vậy Trịnh Hoành Nghị không có cách nào giải quyết.

- Kỳ thật ta một mực suy nghĩ vấn đề của Nghiêu Quân Tố.

Lý Ngôn Khánh trầm ngâm một lát rồi nói:

- Nghiêu Quân Tố là trung thần ta không đành lòng nhìn hắn bị giết, tình hình trước mắt của Hà Đông cho dù Nghiêu Quân Tố có tiếp tục kiên trì thì một khi ta bố cáo thiên hạ quy thuận Lý Đường thì Hà Đông huyện không cần chiến sẽ tự loạn, không cần triều đình xuất kích, chỉ đáng tiếc, lúc đó phải giết hắn, mà không giết thì sẽ để lại một phiền toái lớn, Trịnh Hoành Nghị, Tùy thất đối đãi với ta không tệ, ta vẫn hi vọng có thể cứu Nghiêu Quân Tố ra.

- Nhưng làm sao có thể trợ giúp?

Lý Ngôn Khánh đứng dậy hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Ta viết một phong thư, Hoành Nghị ngươi tiến tới Hà Đông liên lạc với Nghiêu Quân Tố.

- Ta?

- Trịnh công tử?

Trịnh Hoành Nghị chỉ vào mũi của mình, Vũ Sĩ Ược cũng chỉ vào Trịnh Hoành Nghị.

Lý Ngôn Khánh cũng chỉ vào hắn mà cười nói:

- Ngươi xem ai cũng chỉ tay vào ngươi không phải ngươi thì còn có thể là ai?

- Hoành Nghị ngươi có khẩu tài, gặp loạn không sợ, có phong độ của một đại tướng, để ngươi đi gặp Nghiêu Quân Tố ta cũng không cần băn khoăn, cho dù không thành cũng không sợ mất đi tính mạng, quan trọng nhất là ngươi không thấy căn cơ của Kinh Đường hiện tại ở trong triều đình rất đơn bạc sao?

Trịnh Hoành Nghị suy nghĩ gì đó, nhíu mày trầm ngâm.

- Ngươi xem, Trịnh gia Thất phòng, hiện tại lục phòng chiếm Kinh Đường, An Viễn đường thì do Nhị phòng chiếm. Trịnh Vi Thiện hiện tại là Trịnh Châu thái thú, ngày sau quy đường ít nhất cũng là quan một cõi, có thể là tứ phẩm, thậm chí là tam phẩm. Lúc đó An Viễn đường của nhị phòng sẽ vững chắc. Mà lục phòng của ngươi thì sao? À, Từ Thế Tích, Thế Tích tương lai nhất định uy chấn thiên hạ.

Nhưng hắn dù sao cũng là ngoại nhân, có đạo là cô nương gả ra ngoài như bát nước hất đi, chẳng lẽ các ngươi muốn giữ Kinh Đường cả đời phải dựa vào Từ Thế Tích sao?

Lời nói này có vẻ có đạo lý.

Vũ Sĩ Ược ở bên cạnh nghe được cũng hâm mộ Trịnh Hoành Nghị.

Thể tử đúng là chiếu cố cho người lại.

Ngẫm lại cũng đúng, Trịnh Nguyên Thọ tuổi tác mới 50, Trịnh Tỉnh mặc dù chết nhưng sau khi tới Thái Nguyên hắn đã sinh ra thêm hai đứa nữa, mà Trịnh Nguyên Tống thì không cần phải nói, con của hắn hôm nay là Trịnh Phương đã hơn ba mươi tuổi, Trịnh Nhân Cơ không thể sánh được, đợi khi thái bình, Trịnh Nguyên Thọ nhất định sẽ tính cách phục đoạt Kinh Đường.

Một khi Trịnh Nguyên Thọ trọng chưởng Kinh Đường, chi của Trịnh Nhân Cơ sẽ phải xuống dố.

Trước kia bọn họ còn có An Viễn đường làm thể diện nhưng hiện tại thực lực của nhị phòng không ngừng phát triển, Trịnh Nhân Cơ có thể phục đoạt An Viễn đường sao?

Ánh mắt của Lý Ngôn Khánh sáng ngời, ngưng thần nhìn Trịnh Hoành Nghị, chờ câu trả lời của hắn.

Hồi lâu Trịnh Hoành Nghị mới thở dài một hơi.

Hai tay của hắn ôm quyền, cả người thi lễ, giơ tay cao khỏi đầu.

- Lý đại ca nhớ năm đó huynh đoạn tuyệt với Trịnh gia, đệ tuy nói gì nhưng trong lòng vẫn khúc mắc, tự cho rằng đại ca cứng cáp rồi mới đoạn tuyệt, về sau tuy biết thân thế của huynh nhưng đệ vẫn không thoải mái.