Soán Đường

Quyển 8 - Chương 167: Lý ngôn khánh sầu khổ




Lý Uyên không phái người báo cho Lý Ngôn Khánh là Lý Hiếu Cơ chết, về phần Lưu Vũ Chu hắn cũng chưa từng để ý tới chuyện Lý Hiếu Cơ chết sẽ mang tới cho hắn bao nhiêu chỗ tốt. Lưu vũ Chu cũng thế, Tống Kim Võng cũng thế trong mắt bọn họ thì Lý Hiếu Cơ chỉ là một tôn thất bình thường mà thôi, Lý Hổ có bảy người con trai, chân chính nổi tiếng cầm đầu là Lý Uyên, Lý Thần Thông, Lý Hiếu Cung, Lý Đạo Tông, Lý Bạch, thanh danh bọn họ đều vượt xa so với Lý Hiếu Cơ.

Dù sao đã qua ba mươi năm, trong ba mươi năm này Lý Hiếu Cơ mai danh ẩn tích, trốn đông trốn tây, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, càng chớ luận thanh danh của hắn.

Về sau liên lạc với Lý phiệt Lũng Hữu, cùng với Lý Uyên khơi thông thương lộ Tây Vực, tuy đối với Lý Uyên trợ giúp rất nhiều nhưng thủy chung không để lại tên họ, cho dù Lý Hiếu Cơ được phong làm Ấp Vương nhưng cũng không được Lưu Vũ Chu để ý, nói thật ở Thiểm Châu cho dù là Đường Kiêm thanh danh cũng vượt xa so với Lý Hiếu Cơ, Lưu Vũ Chu, Tống Kim Cương chỉ quan tâm tới Tịnh Châu tổng quản Lý Nguyên Cát.

Nếu như bắt Lý Nguyên Cát làm tù binh được thì có thể đả kích danh vọng của Lý Uyên.

Uất Trì Cung mặc dù giết Lý Hiếu Cơ nhưng không biết mình giết ai, thi thể của Lý Hiếu Cơ được thuộc cấp đoạt lại, sau khi đem về Tấn Dương, Đường Kiệm cũng biết chuyện này quan hệ trọng đại liền phái thân tín nhanh chóng đem quan tài của Lý Hiếu Cơ trở về Trưởng An, mau chóng chuẩn bị chiến tranh.

Mà lúc này ánh mắt của thiên hạ đều tập trung vào sông Lạc.

Bởi vì Vũ Văn Hóa Cập đã ở Bình Nguyên huyện xưng đế.

Lý Ngôn Khánh ở Hà Nam đánh lén Lý Mật, chiến sự đã trở nên bình thường lại, ở Hà Bắc, Vũ Văn Hóa Cập đăng cơ, Đậu Kiến Đức chuẩn bị binh mã chuẩn bị đại chiến.

Trong lịch sử, Vũ Văn Hóa Cập sau khi bị Lý Mật đánh tan đã trốn tới Ngụy quận xưng đế.

Tuy nhiên hôm nay Lý Ngôn Khánh chiếm lĩnh Cấp quận, ngăn cản đường đi của Vũ Văn Hóa Cập tới Ngụy quận, Vũ Văn Hóa Cập hoảng sợ như chó nhà có tang, làm sao dám trêu chọc Lý Ngôn Khánh được, cho nên hắn lựa chọn đột phá, bằng sức mạnh vượt sông Hoàng Hà sau đó chiếm lĩnh Thanh Hà cùng với Bình nguyên quận.

Vũ Văn Hóa Cập tuy thảm bại nhưng thực lực vẫn còn.

Dưới trướng của hắn có mấy vạn thiện chiến kiêu binh, con trai trưởng Vũ Văn Thành Đô lại là đại tướng số một thiên hạ.

Vũ Văn Hóa Cập sau khi ở Bình Nguyên xưng đế đã mệnh cho Vũ Văn Thành Đô thủ ở Trường Hà, giữ vững một đường tới Vĩnh Tế kênh, phía bắc có thể cướp lấy toàn bộ Bình Nguyên quận, phía nam thì có thể dựa vào Thanh Hà, phía Đông là hào trời Hoàng Hà, phía Tây thì có thể ác chiến với Đậu Kiến Đức. Vũ Văn Trí được phong làm đại thường tướng, ở Thanh Hà huyện hô ứng với Thành Đô, còn Quang Lộc đại phu Bùi Thế Củ trước kia thì được phong làm Thượng Thư lệnh, hiệp trợ thống lĩnh toàn bộ Thanh Hà quận.

Bùi Thế Củ, là tộc trưởng của Bùi thị Hà Đông, đa mưu túc trí, cùng với ngũ học thất đại gia đều có liên lạc.

Người này rất có tài kinh bang tế thế, hơn nữa còn khéo đưa đẩy giỏi về việc tự bảo vệ mình. Vũ Văn Hóa Cập lại nắm giữa hai con trai của hắn, khiến cho Bùi Thế Củ sợ ném chuột vỡ bình quý, ngoài ra Vũ Văn Hóa Cập còn bổ nhiệm Ngu Thế Nam làm thư ký giam, bộ máy chính quyền cơ hồ đã hình thành khung xương, trước tình huống như vậy Đậu Kiến Đức làm sao có thể lưu ý đến chuyện đánh chiếm Thiểm Châu. Tuy nhiên hắn đã biết Lưu Vũ Chu phá được Giới Châu uy hiếp tới sự an toàn của Lục Châu.

Mưa đông rất lạnh, tuy nhiên so với trước kia đã ấm hơn nhiều.

Nước không còn đóng thành băng nữa, một đêm mưa đông trôi qua, vạn vật giống như được tắm mát, gióng đông thổi qua, mang theo vài hơi lạnh.

Ngôn Khánh không ngủ đứng trước cửa sổ.

Xuyên qua cửa sổ, có thể chứng kiến hoa viên bên ngoài, ẩn hiện thúy sắc.

Ở trên bàn sách đang đặt một tấm vải trắng, chữ viết đỏ sậm, mơ hồ đã biến thành màu đen, dưới ánh nến chiếu xuống, tấm vải trắng hiện ra dòng chữ rõng ràng: Nguyện kiếp sau không sinh vào nhà đế vương.

Đó chính là di ngôn mà Hoàng Thái chủ Dương Đồng để lại.

Lý Ngôn Khánh hôm qua trở về Củ huyện đã nghe tin cung giam Trương Dận mang quan tài của Hoàng Thái chủ tới đây nương tựa.

Kỳ thật Lý Ngôn Khánh đã sớm biết rõ Trương Dận người này tuy nhiên chưa bao giờ gặp qua.

Trước đây Lô Dận phụng mệnh Dương Đồng mà cầu viện, Ngôn Khánh tránh mặt không gặp không phải hắn không muốn gặp mà không thể gặp mặt.

Gặp thì sao?

Chẳng lẽ lại đáp ứng Dương Đồng nội ứng ngoại hợp sao?

Lúc đó hắn đã biết được ý đồ của Lý Mật, chính muốn dựa vào cơ hội này diệt trừ Lý Mật, dựa vào cơ hội Lý Thần Thông du thuyết Sơn Đông mà tạo điền kiện.

* du thuyết (Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục các nơi khác áp dụng chủ trương của mình)

Ngôn Khánh tự cho rằng tâm địa của mình rất cứng rắn.

Dù sao Hoàng Thái chủ ở trong lịch sử cũng chết ở trong tay của Vương Thế Sung, mình chỉ tái hiện lịch sử mà thôi.

Tuy nhiên khi hắn chứng kiến di ngôn của Dương Đồng vẫn không nhịn được mà nghẹn ngào khóc.

Rất nhiều người cho rằng, Lý Ngôn Khánh sở dĩ khóc là vì hắn trung với Tùy Thất, vì Dương Đồng mà bi thương. Nhưng Ngôn Khánh tin tường, hắn khóc là vì áy náy, năm năm trước hắn và Dương Đồng vội vàng gặp mặt, về sau không liên hệ với nhau nữa.

Khi đó Dương Đồng vẫn là một hài tử mười hai tuổi, cho dù lưu lại ấn tượng với Lý Ngôn Khánh cũng không sâu sắc.

Có lẽ Tiêu hoàng hậu xinh đẹp như yêu nghiệt mới lưu lại sâu sắc trong lòng hắn.... cho nên ở trong đêm đó Ngôn Khánh cam đoan sẽ phụ tá tùy thất, từ đó về sau hắn liên tục thăng chức, từ một kẻ bạch thân trở thành Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ.

Lúc đó tuy có Dương Quảng thưởng thức nhưng phần nhiều vẫn là nhờ Tiêu hoàng hậu và Dương Đồng thôi động.

Vốn hắn cho rằng mình sẽ không bi thương nhưng khi đối mặt hắn vẫn rung động.

Lý Ngôn Khánh ta kiếp trước kiếp này cộng lại đã sống tới sáu mươi năm, nhưng ta không cách nào hoàn thành lời hứa với một đứa bé, thậm chí còn vô liêm sỉ tính toán với nó, vì chuyện này mà dương dương đắc ý, ta làm những chuyện này... có đúng không?

Hắn không dám suy nghĩ trốn ở trong trúc lâu thức trắng một đêm không ngủ.