Soán Đường

Quyển 8 - Chương 149: Lý quân tiện




- Chuyện này là không thể.

Lý Mật vô cùng kinh sợ, tức giận gào thét.

Dương Đồng sao có thể nhường ngôi cho Vương Thế Sung?

Trước đây, Dương Đồng còn thông qua bọn Vũ Văn Nho Đồng liên hệ với hắn, nói với hắn nếu quy thuận Đông đô, sẽ được vị trí Tam công, nhận chức Đại thừa tướng.

Nhưng tại sao trong nháy mắt, Dương Đồng lại thoái vị?

- Phái người liên lạc với Vũ Văn Nho Đồng và Thôi Đức Bản.

Trong đại trướng, Lý Mật nghiêm nghị quát hỏi.

Trước mặt hắn có một lão giả ngồi ngay ngắn, hai mắt nửa khép, giống như lão tăng nhập định.

- Khởi bẩm Vương thượng, Đông đô truyền tin đến, cuối tháng chín Vương Thế Sung hạ lệnh tịch biên tài sản cả nhà Vũ Văn Nho Đồng và Thôi Đức Bản. Vũ Văn tả thừa tướng và Thôi tán kỵ đều đã chết tại trong đại lao…nhưng do tộc nhân Thôi tán kỵ đăng môn, cho nên hậu nhân của hắn đều chịu ảnh hưởng, bị đuổi ra khỏi Đông đô. Cả nhà tám mươi sáu người Vũ Văn tả thừa đều bị Vương Thế Sung xử tử. Hiện giờ trong thành Đông đô, Vương Thế Sung đã một tay che trời.

Lý Mật ngồi yên trên ghế thái sư, một hồi lâu vẫn không nói lời nào.

Lúc này, lão giả ngồi trước mặt hắn, đột nhiên mở to mắt, thấp giọng nói:

- Mật Công, Vương Thế Sung hành thích vua, âm mưu chinh phạt.

Lý Mật cả kinh, cung kính nhìn lão giả.

- Vô Úy công, sao ngươi biết Vương Thế Sung hành thích vua? Chẳng lẽ bệ hạ đã….

- Vương Thế Sung là kẻ hèn hạ, trong mắt hắn sớm đã không có quân vương.

Dã tâm của hắn rất rõ ràng, là kẻ gian ác đương thời. Người này giỏi giả bộ, rõ ràng bụng đầy gian trá, nhưng lại làm ra vẻ trung thần hiếu tử. Nếu bệ hạ còn sống, cho dù Vương Thế Sung dùng đủ loại thủ đoạn, cũng sẽ lệnh cho bệ hạ lộ diện trước mặt mọi người. Nhưng hiện tại ba lần nhường ngôi, từ đầu đến cuối bệ hạ vẫn không thấy xuất hiện, thậm chí ngay cả lúc thiền vị cũng không lộ diện, vậy chỉ có một khả năng, bệ hạ đã bị Vương Thế Sung giết chết.

Lão giả này chính là Tả phó xạ của Tùy thất, tên là Thái Thường Khanh, sau khi bị Dương Quảng bãi miễn, lại đi theo lão thần Tùy thất, Tô Uy.

Sau khi Vũ Văn Hóa Cập giết Dương Quảng, vẫn giữ thái độ vô cùng cung kính các lão thần Tùy thất, như đám người Bùi Thế Củ, Tô Uy đều được hắn trọng dụng.

Tô Uy được phong làm Quang Lộc đại phu, nhưng trận chiến ở Túy Hoàng sơn, Lý Mật đã cướp mất Tô Uy.

Lý Mật là kẻ tính tình cao ngạo, nhưng trước mặt danh thần Khai Hoàng Tô Uy cũng không dám liều lĩnh quá mức. Dù sao, Tô Uy là lão thần đồng lứa với Cao Dĩnh, Dương Tố. Ánh mắt tinh tường và từng trải của hắn không cho phép Lý Mật cuồng ngạo. Tùy Dương đế có thể tùy ý chèn ép Tô Uy, nhưng Lý Mật lại không có tư cách như vậy, hơn nữa, Lý Mật còn hy vọng nhờ Tô Uy thu hoạch nhiều lợi ích hơn nữa ở Đông đô.

- Vô Úy công, vậy theo kiến giải của ngài, chúng ta nên làm như thế nào?

Tô Uy, tự là Vô Úy.

- Mật Công, lúc này còn cần phải suy nghĩ sao?

Ngươi đã tỏ vẻ thần phục Đông đô, vậy thì phải biểu thị lòng trung thành với người trong thiên hạ. Vương Thế Sung mặc dù đã xưng đế, nhưng căn cơ cũng chưa vững chắc.

Ngươi nên nhân lúc này, xua quân về Đông đô, quyết một trận tử chiến với Vương Thế Sung.

Thắng, Mật Công được Đông đô, báo thù cho bệ hạ, có thể thuận lý dành được chính danh, được thiên hạ tán thưởng; Bại cũng có thể lui giữ Sơn Đông, dựng đứng đại kỳ, triệu tập anh hùng thiên hạ chinh phạt Vương Thế Sung. Thắng bại đối với Mật Công mà nói không quan trọng, quan trọng nhất là, rửa sạch được thanh danh trước kia…Nếu làm như vậy, ngay cả Lý Ngôn Khánh Lý lang quân ở Huỳnh Dương quận cũng sẽ tỏ vẻ kính nể.

Lý Mật nghe xong vô cùng vui mừng, lập tức hạ lệnh, đại quân lập tức chuẩn bị tiến về Lạc Dương.

Cùng lúc đó, huyện thành Yển Sư cũng đang diễn ra một cuộc chiến đấu thảm khốc. Đoạn Đạttriệu tập mấy vạn binh mã, phát động công kích mạnh mẽ đối với Yển Sư huyện, ý đồ cướp đoạt Yển Sư, mở ra cửa về Đông đô. Vương Thế Sung cũng vậy, Đoạn Đạtcũng vậy, đều cho rằng lấy huyện thành Yển Sư dễ như trở bàn tay.

Lý Mật không ở Yển Sư, ai có thể là đối thủ của Đoạn Đạt?

Thật không ngờ, Lỗ Nho Tông canh giữ Yển Sư lại không hề thua kém Lý Mật.

Dựa vào tường thành Yển Sư kiên cố, triển khai chiến đấu kịch liệt với Trịnh quân. Từ ngày 8 tháng 10 đến 17 tháng 10, chiến đấu giằng co gần mười ngày, nhưng Đoạn Đạt vẫn không thể công phá được cửa thành Yển Sư. Lúc này binh sĩ đã vô cùng mỏi mệt, Đoạn Đạt không thể không tạm thời lui binh ba mươi dặm.

Cùng lúc đó, viện binh Trịnh quân từ Lạc Dương chạy đến cũng đã tới dưới núi Thạch Lâm.

Vào ban đêm, trời tối đen như mực, cũng rất lạnh.

Sau nửa đêm còn có tuyết rơi.

Mặc dù Trịnh quân đã lui binh nhưng Lỗ Nho Tông cũng không dám có nửa phần lười biếng, suất lĩnh binh lính, dò xét thành lâu.

- Lỗ công, trời lạnh như vậy, ngài vẫn nên quay về phủ nghỉ ngơi đi.

Mạt tướng dẫn người tiếp tục dò xét, tuyệt đối sẽ không để con rệp Vương Thế Sung chiếm được tiện nghi.

Lý Quân Tiện năm nay 25-26 tuổi, cơ thể vạm vỡ mà khôi ngô, vẻ mặt oai hùng. Hắn thật sự là một mãnh tướng của quân Ngoã Cương, sử dụng một cây kích lưỡi liềm, thuật bắn tuyệt diệu. Lần này Đoạn Đạt tiến công Yển Sư, Lý Quân Tiện mấy lần dẫn quân đánh đuổi Trịnh quân xuống đầu thành. Bất luận là Lý Mật hay Lỗ Nho Tông đều rất coi trọng hắn, Lý Mật từng nói, nếu gây dựng lại nội quân sẽ lệnh cho Lý Quân Tiện làm Phiêu kỵ.

Lỗ Nho Tông lắc đầu

- Quân Tiện chớ lo lắng. lão nhi Đoạn Đạt lần này lui binh, trong thời gian ngắn chưa chắc có thể khai chiến. Đúng rồi, phía Dương thành có tin tức gì không?

- Đan đại tướng quân lần trước có nói, hắn đang nghĩ cách mở lại con đường Để Lĩnh.

Nhưng lần này tuyết rơi, chỉ sợ lại có thêm mấy phần biến đổi. Huỳnh Dương quân trước mắt không có động tĩnh gì, nghe nói tình hình chiến đấu ở Hà Bắc đang giằng co, bọn họ điều không ít binh mã về Cấp quận trước, trong Huỳnh Dương quận không khỏi có chút trống trải. Cho nên khoảng thời gian trước, Vương Phục Bảo của Tung Cao huyện đã rút về Hắc Thạch quan, Diêu Ý của Hầu thị đồng dạng cũng lui binh về cửa Hắc Thạch Độ. Như vậy xem ra, Đan đại tướng quân muốn đả thông con đường Để Lĩnh chỉ là chuyện sớm muộn.

Mới đầu Lỗ Nho Tông còn lộ vẻ tươi cười.

Nhưng sau khi nghe Lý Quân Tiện nói xong, bất giác nhíu mày.