Soán Đường

Quyển 8 - Chương 123: Tuyết rơi trắng xóa




Vương Thông, Tần Quỳnh, Tần Dụng, Trình Giảo Kim cùng với những thuộc cấp năm đó Lý Thế Dân kết giao, Lưu Hoằng Cơ, Khâu Hành Cung tất cả đều đang chờ đợi.

Tần Quỳnh bọn họ sau khi Lý Thế Dân lãnh binh tới đã bắt được liên lạc.

Bọn họ ở Nghi Dương ra vẻ vây cung, điều tra được binh mã của Vương Huyền Ứng, sau đó bị Lý Thế Dân phục kích, Lý Kiến Thành thì nghe theo chủ ý của Ngụy Chinh, đem binh mã lẫn vào bại binh trong ngoài giáp công một lần hành động đánh tan Vương Huyền Ứng, Lý Thế Dân ở Nghi Dương cùng với đám người Tần Quỳnh tụ tập, thu nhập bọn họ mấy người dưới trướng chỉ là không thu được Ngụy Chinh, nguyên nhân Ngụy Chinh chủ động tiến tới được Lý Kiến Thành nhìn trúng.

Ngẫm lại cũng hơi tiếc nuối.

Tuy nhiên đối với Ngụy Chinh mà nói hắn không để mắt tới Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành mà là Lý Uyên.

Lý Kiến Thành với tư cách là con trai trưởng của Lý Uyên, theo góc độ lập trường mà nói, Lý Kiến Thành đại biểu cho thành phần của Lý Uyên cho nên Ngụy Chinh chọn Lý Kiến Thành mà không chọn Lý Thế Dân là thế. Đám người Tần Quỳnh cùng với Lý Thế Dân kề vai chiến đấu, cùng nhau đánh tan viện binh của Vương Huyền Ứng, đối với khí khái của Lý Thế Dân rất khâm phục cho nên không hề do dự làm thuộc hạ của hắn.

- Đại đô đốc khi nào chúng ta triệt binh?

Lưu Hoằng Cơ tiến lên hỏi thăm.

Lưu Hoằng Cơ là người Trì Dương, phụ thân là Lưu Thăng, vào năm Khai Hoàng đã đảm nhiệm chứ Hà Châu thích sứ, lần Dương Quảng chiêu binh ở Liêu Đông, hắn không muốn xuất chiến cho nên về cố hương mổ trâu bị nhốt vào lao ngục, tránh cho việc bị chiêu mộ.

Sau đó hắn tìm tới Thái Nguyên nương tựa hiệu lực dưới trướng Lý Uyên.

Hắn tính tình hào sảng, quan hệ với Lý Thế Dân vô cùng tốt, cuối cùng trở thành thuộc hạ của Lý Thế Dân.

Mà Khâu Hành Cung cùng với Lưu Hoằng Cơ cũng không khác biệt lắm, đều xuất thân đệ tử, khác biệt chính là phụ thân của Lưu Hoằng Cơ trong năm KHai Hoàng vẫn còn sống, hiện tại đang bị giáng chức làm quan ở Lĩnh Nam.

Lý Thế Dân bảo mọi người tùy ý, sau đó hắn ngồi ở trên ghế thái sư.

Cuối cùng hắn cười nói:

- Các ngươi nói xem Lý lang quân đến tột cùng thế nào mà lại có nhiều mưu kế kỳ diệu vậy?

Những người sáng suốt đã nghe thấy sự tình biến hóa có quan hệ với Lý Ngôn Khánh.

Nhưng có người hồ đồ không nhìn rõ huyền cơ bên trong.

Chỉ thấy trong trướng bước ra một người lớn tiếng nói:

- Đại đô đốc mạt tướng nguyện lĩnh một đạo nhân mã, lấy thủ cấp của Lý lang quân dâng cho đô đốc.

Câu nói này khiến cho mọi người trong đại trướng phải líu lưỡi nhìn lại.

Thậm chí ngay cả Lý Thế Dân cũng cảm thấy ngây ngốc.

Mọi người nhìn lại thì thấy có một người vạm vỡ đi tới.

Người này tên là Tần Vũ Thông, cũng chính là tâm phúc của Lý Thế Dân, Tần Vũ Thông lai lịch không tầm thường, lúc đại chiến rất hung hãn, nhưng đầu óc không được tốt lắm, tính tình lỗ mãng, thường xuyên gây ra trò cười. Tuy nhiên có lẽ cũng vì bởi nguyên nhân này mà Lý Thế Dân tín nhiệm với Tần Vũ Thông.

Lý Thế Dân dở khóc dở cười.

- Vũ Thông, ngươi lui qua một bên đi, ta khi nào nói rằng muốn ngươi đi giết Lý lang quân.

- Đại đô đốc vừa rồi không phải nói rằng Lý lang quân như thế nào sao? Chẳng lẽ không phải muốn đi lấy đầu của hắn.

- Ta...

Lý Thế Dân nhất thời chán nản.

- Ngươi lui ra một bên cho tỉnh táo đi.

- Vâng.

Tần Vũ Thông thối lui đến bên cạnh, mọi người ở trong lều đều cười to, sắc mặt của bọn người Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.

Lý Ngôn Khánh ngay cả chúng ta cũng không phải là đối thủ, ngươi muốn lấy thủ cấp của hắn, không phải nói chúng ta vô dụng sao.

- Thúc Bảo, ngươi cùng với Lý lang quân đã giao thủ, chắc cũng hiểu rõ hắn chứ?

Đám người Tần Thúc Bảo nhìn nhau rồi nói:

- Đại đô đốc chúng ta mặc dù cùng với Lý lang quân giao phong nhưng nói thật mạt tướng với hắn căn bản không có tư cách tiến lên, người này quỷ kế đa đoan, khẩu tài rất lợi hại, lúc ở Hắc Thạch quan, hắn dùng tài hùng biện suýt chút nữa mắng chết Mật công.

- Chúng ta chỉ biết, hắn dưới trướng có rất nhiều người tài hoa, hơn nữa còn trung thành và tận tâm.

- Nếu như đại đô đốc sau này giao phong với Lý lang quân thì nên chú ý nhiều hơn, người này có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, lúc giao thủ mang cho chúng ta cảm giác bó tay bó chân, chúng ta mấy lần giao thủ với hắn, chưa từng chiếm tiện nghi.

- Chớ luận Tần Quỳnh hay là Trình Giảo Kim, ai cũng bị Lý Ngôn Khánh đánh cho cực kỳ thê thảm.

Đặc biệt là Tần Quỳnh, Bát Phong Doanh của hắn hai lần xây dựng đều bị đánh tan, hao binh tổn tướng. Bọn họ đối với Lý Ngôn Khánh cũng không có ác cảm, mỗi người đều vì chủ của mình, chỗ khó xử này khó nói ra được, cho nên khi họ đánh giá đều rất tôn trọng.

- Như thế, mọi người đi nghỉ ngơi đi.

- Chúng ta hiện tại phải ở đây chút ít thời gian, tuy nhiên không lâu đâu, cuối năm phải trở về Quan Trung.

Sau khi chúng tướng tản đi, Lý Thế Dân đe Vương Thông lưu lại.

Hắn đem cuộc nói chuyện với Lý Kiến Thành, một năm một mười nói cho Vương Thông biết.

- Tiên sinh vừa rồi tiên sinh nói đến Lý lang quân rốt cuộc là có ý gì?

Lý Thế Dân nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu cười khổ nói:

- Ta cùng với Lý lang quân tranh giành lộn xộn, hắn suy nghĩ nhanh nhẹn không phải thường nhân, tình huống hôm nay hắn rốt cuộc làm gì ta cũng quả thực đoán không được, tuy nhiên đại đô đốc không cần phải quá lo lắng, hắn đã mời chúng ta ở lại vậy thì chúng ta cứ kéo dài thêm vài ngày nữa.

Lý Thế Dân nói tiếp.

- Tiên sinh, tiên sinh nói Lý lang quân có thể giúp ta được không?

Vương Thông khẽ giật mình sau đó suy nghĩ mà khẽ nói:

- Nếu như đại đô đốc có được sự trợ giúp của Lý lang quân thì sẽ như hổ thêm cánh, không ai có thể tranh chấp với đại đô đốc.

- Ha ha, ta cũng nghĩ như vậy.

- Tuy nhiên tính tình của Lý lang quân cao ngạo, dùng thủ đoạn bình thường thì không thể tương giao với hắn.

- Ta thấy người này có tài mà có đạo, háo sắc mà không hạ lưu, quyền thế cũng khó làm cho hắn động tâm nếu không lúc trước chuyện Trịnh Tỉnh hắn đã không kháng chỉ bất tuân. Người này rất trọng cảm tình, đại đô đốc muốn kết giao với hắn thì nên chú tâm vào mặt này.

Lý Thế Dân đứng lên từ từ đi ra khỏi quân trướng ngẩng đầu lên nhìn trời xanh.

Sau một hồi hắn đột nhiên nói:

- Vương tiên sinh tuyết rơi nhiều quá.

Một đêm tuyết rơi đã đem Đông Đô nhuộm thành trắng xóa.

Sáng sớm khói bếp ở Đồng Cổ phường lượn lờ, trong nắng sớm lộ ra khí chất tuyệt mỹ.