Soán Đường

Quyển 8 - Chương 118: Đàm phán




Hai người chợt nở ra nụ cười, Đỗ Như Hối gật đầu, ra roi ngựa rồi nói:

- Tên tiểu tử này cơ linh, dẫn hắn cùng nhau đi.

Trong lòng của Liễu Thanh liền nở đầy hoa.

Sáng sớm, thế tuyết đã yếu bớt.

Bông tuyết lả tả bay xuống.

Lý Ngôn Khánh mang theo Tượng Long cùng với đám người Trịnh Đại Bưu, Tổ Thọ hai người tới ngoài thành Yển Sư.

Chiến sự lúc này đã dừng lại, Đỗ Như Hối suất lĩnh Hùng Khoát Hải, Lưu Hắc Các cùng với Liễu Thanh bốn người ra phía xa xa, Lý Ngôn Khánh vừa xuất hiện Đỗ Như Hối đã tiến lên vài bước, chắp tay thỉnh an.

- Chúa công, hiện tại chiến sự Yển Sư đã được dẹp, binh lính của Vương Thế Sung tổng cộng sáu nghìn người, chém hơn một nghìn, còn lại đều đã tan tác. Du Kích tướng quân Khâu Hoài Nghĩa bị bắt sống, chờ chúa công định đoạt. Huyện nha đã chuẩn bị tốt, chờ chúa công vào nghỉ ngơi.

- Chúng ta cung nghênh chúa công.

Ở trên đầu thành, quân sĩ trong ngoài đều lớn giọng hô vang.

Lý vô địch đã đến.

Trong sát na, toàn bộ huyện dân Yển Sư đã biết tin tức này, người dân Yển Sư đối với Lý Ngôn Khánh cũng có cảm tình rất sâu.

Năm đó thanh danh của Ngôn Khánh ở Yển Sư đã lưu lại Vịnh Ngỗng lâu trở thành một thắng cảnh nơi này.

Nếu như không phải về sau Trịnh Thế An ở lại Củng huyện thì người dân Yển Sư rất muốn thừa nhận Lý Ngôn Khánh là đệ tử của Yển Sư. Lần này Lý Ngôn Khánh đánh lén bọn họ vẫn giữ thái độ lạc quan, người dân Yển Sư tin rằng Lý vô địch sẽ nhớ đoạn tình ý năm đó.

Cho tới khi Lý Ngôn Khánh vào trong thành, người dân Yển Sư cực kỳ hoan nghênh, hai bên hoan hô không dứt.

Khiến cho Lý Ngôn Khánh cảm thấy hơi kinh ngạc.

Cũng may hắn kinh nghiệm phong phú, trước tình huống đó hắn ngồi ở trên lưng ngựa, mỉm cười nhìn dân chúng ở Yển Sư.

Thái độ hoà hoãn này khiến cho dân chúng thêm hưng phấn, tiếng hoan hô càng thêm vang dội.

Thật vất vả mới đến được nha môn.

Lý Ngôn Khánh thấy dân chúng Yển Sư không muóon tản đi vì vậy xuống ngựa đi tới bậc thang.

- Mười lăm năm trước ta tới nơi này, mượn linh khí của Yển Sư làm Vịnh Ngỗng thơ mà có hư danh.

Đám người ở bên ngoài phủ nha đã im lặng lắng nghe lời nói của Lý Ngôn Khánh, sau một lát Lý Ngôn Khánh hít một hơi thật sau, mỉm cười mà nói:

- Mười lăm năm nay ta ngày nhớ đêm mau Yển Sư, có thể trở lại nhấm nháp rượu ngon, cùng phụ lão hương thân đoàn tụ.

- Ngỗng công tử uy vũ.

Cuộc nói chuyện này khiến cho người dân Yển Sư biết rằng Lý lang quân tuyệt đối không gây bất lợi với Yển Sư.

Ngôn Khánh nói tiếp:

- Ta lần này tới Yển Sư tuyệt không có ác ý.

- Chỉ nghe nói binh mã Lý Đường chém giết từ Quan Trung, tới gần Đông Đô.

- Ngôn Khánh thân là quan viên của triều đình, nhận bổng lộc của bệ hạ, phải vì bệ hạ phân ưu, lúc này ở trong triều có người lại không muốn Ngôn Khánh xuất binh, nhiều lần gây khó dễ nên Ngôn Khánh đi vào đường cùng mới phải làm nên hạ sách này.

Chư vị phụ lão hương thân đừng sợ.

Binh mã dưới trướng của ta tuyệt không phạm mảy may, mười bảy cấm luật, năm mươi bốn trảm, ai dám động vào nửa sợi lông của hương thân thì chính là địch nhân của Lý Ngôn Khánh ta, bất kỳ thân sơ Lý Ngôn Khánh cũng không lưu tình, mong các vị hương thân trở về nghỉ ngơi, trước làm gì thì nay làm cái đó, Lý mỗ cam đoan, toàn thành Yển Sư sẽ bình thường.

Ở bên ngoài phủ nha, mọi người cũng không còn gì lo lắng.

Lý lang quân nói những lời này thì còn gì phải sợ hãi?

- Chúng ta đa tạ lang quân.

Lý Ngôn Khánh mỉm cười, phất tay tạm biệt mọi người.

Bọn họ tuy đi rồi nhưng vẫn cả thấy ài phần mất mát.

Lý lang quân nói là vô tình chiếm lấy Yển Sư, điều này chẳng phải nói sẽ sớm muộn rời khỏi sao?

- Ta nghe nói, Củng huyện hiện tại rất tốt?

- Sao?

- Thời gian trước khi ta tới Huỳnh Dương làm việc dọc đường tới Củng huyện thì thấy ở đó rất phồn hoa náo nhiệt, thậm chí ngay cả Huỳnh Dương cũng không so sánh được.

- Nghe dân bản xứ nói năm nay trời đông giá rét, Lý lang quân mặc dù chưa mở quán cứu tế nhưng Củng huyện không ai bị đói cả.

Huyện thành cũng đã làm lớn gấp đôi, nghe nói năm sau Củng huyện sẽ thêm tới ba mươi vạn người, không lâu nữa sẽ vượt qua cả Đông Đô.

- Đúng thế, ta cũng nghe nói.

- Nghe nói Củng huyện hiện tại cổ vũ khai khẩn đất hoang, cứ khai được một trăm mẫu đất hoang thì lại thưởng hai mươi mẫu đất vĩnh viễn, một người thân thích của ta nói, hắn năm ngoái khai không ít đất hoang, được đến hơn trăm mẫu đất vĩnh viễn, vô cùng thích ý.

- Lý lang quân tại sao không chiếm cứ Yển Sư? Nếu như lang quân chiếm Yển Sư thì chẳng phải người Yển Sư cũng thế sao?

- Lang quân vừa rồi không phải đã nói sao, trong triều có gian nhân, lang quân bất đắc dĩ phải qua Lạc thủy, lần này tới Yển Sư là bất đắc dĩ, làm sao có thể chiếm cứ Yển Sư được?

- Đúng thế, bằng không chúng ta cũng rời Yển Sư, dù sao trong nhà cũng không có gì đáng lo, nói không chừng rời Yển Sư, chúng ta cũng có thể giống như những người bà con kia, hắn được một trăm mẫu ruộng há không phải là một điều vui mừng?

Ngôn Khánh tuyệt đối không tưởng được hắn tới Yển Sư đã mang tới rất nhiều suy nghĩ cho người dân ở đây.

Lúc này hắn đang ngồi trong phủ nha, cùng với Đỗ Như Hối thương nghị sự tình.

- Lão Đỗ, ngươi thấy Vương Thế Sung bao lâu nữa sẽ có phản ứng?

Ngôn Khánh bưng một ly trà nóng mà Lương Lão Thực dâng lên sau đó hỏi thăm Đỗ Như Hối.

- Chậm nhất ba tuần nữa hắn sẽ có động tác.

- Sao?

- Tiểu yêu, ngươi cũng không cần lo ngại tên Vương Thế Sung kia, hắn hiện tại tập trung binh ở Giản Thủy cốc, căn bản vô lực chú ý. Mà hiện tại hắn cũng không biết hướng đi của Lý Uyên, quả quyết không dám khai chiến với chúng ta, Vương Thế Sung nhất định sẽ phái người tới, ổn định chúng ta, sau khi cầu hòa Lý Uyên rồi sẽ nghĩ cách đoạt lấy Yển Sư.

Lý Ngôn Khánh cười nói:

- Đã như vậy lão Đỗ, tại sao huynh khẳng định hắn không hòa giải với chúng ta?

Đỗ Như Hối cười cười, hai tay vẽ lên một vòng tròn:

- Chúng ta hiện tại tuy thanh thế lớn, đệ là Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ nhưng Huỳnh Dương một phần vẫn là của Lý Mật, thực lực không cách nào sánh với Quan Trung.

- Lý Uyên có Lý phiệt hỗ trợ, mặc dù trước mắt có Tiết Cử, Lý Quỹ, Lương Sư Đô kìm chế nhưng sớm muộn cũng vững vàng ở Quan Trung.

Lần này xuất binh, theo ta thấy bày ra một tư thái, Vương Thế Sung là một tên gia hỏa thô lỗ, nhưng cũng không phải không thấy binh mã Quan Trung chiến ý không kiên định.

Đỗ Như Hối phân tích một phen, Lý Ngôn Khánh mỉm cười liên tục gật đầu.

- Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ? Vương Thế Sung có cùng chúng ta đàm phán không?

Đỗ Như Hối cười lạnh nói:

- Đàm phán?