Soán Đường

Quyển 8 - Chương 110: Lý Đạo Huyền không tầm thường




Chỉ một câu nói này khiến cho Ngôn Khánh đã có cách nhìn khác với Sài Hiếu Hòa.

Người này có tài năng có thủ đoạn nhưng lại sợ sệt. Lý Ngôn Khánh đem ngân tiên tặng cho Sài Hiếu Hòa cũng giống như đem quyền lực toàn bộ giao cho hắn, Sài Hiếu Hòa tay cầm quyền sanh sát ở Củng huyện mà lại lộ ra chút mềm yếu.

Tuy nhiên cũng khó trách chuyện này có liên quan tới kinh nghiệm và xuất thân của Sài Hiếu Hòa.

Sài Hiếu Hòa biết rõ lai lịch của Sài Thanh nên khó tránh khỏi sinh lòng cố kỵ, hắn có thể hành sự rất tốt chuyện lớn nhưng khi chuyện vặt xảy ra thì lại chưa đủ uy nghiêm để xử lý.

Nói cách khác Sài Hiếu Hòa có thể trở thành một tham mưu ưu tú chứ không thể hơn được.

Tương lai hắn tham dự chính sự cũng chỉ có suy nghĩ này, tâm lý này sẽ hại hắn, Ngôn Khánh nghĩ lại có lẽ Vương Hoàng đã đúng khi đem Kỳ Lân đài cho Sài Hiếu Hòa Lý Ngôn Khánh hiểu được, năng lực và tài hoa của Sài Hiếu Hòa đều có nhưng lại thiếu đi dũng khí, nhất định hắn chỉ có thể phụ thuộc vào người khác, Kỳ Lân đài chính là một sự lựa chọn thích hợp nhất.

....

Vũ Sĩ Ược kéo Sài Thanh tới mà nói hai câu.

Nào ngờ Ngôn Khánh nghe xong báo cáo của Thẩm Quang thì sắc mặt liền trở nên âm trầm.

Hắn xoay người nhìn Sài Thanh không nói một lời nào.

Sự im lặng này mang tới một uy nghiêm vô cùng khiến cho Sài Thanh không đối phó nổi.

Vũ Sĩ Ược định mở miệng thì đã thấy Lý Ngôn Khánh hơi híp mắt lại hiện ra tinh quang sâm lãnh, khiến cho lời của Vũ Sĩ Ược ra đến miệng lại nuốt trở vào.

- Ngươi là ai?

Lý Ngôn Khánh lạnh như băng cất tiếng hỏi.

Sài Thanh khẽ giật mình miệng ngập ngừng không biết phải trả lời thế nào.

- Hoặc có thể nói ngươi cho rằng ngươi là ai?

- Ta....

- Ngươi cho rằng đây là nơi nào?

-....

- Đây chính là phủ nha Củng huyện, chính là nơi quyết định vận mệnh của hai mươi vạn nhân khẩu của huyện, ngươi cho rằng ngươi là ai mà có thể kêu gào ở đây?

Khuôn mặt Sài Thanh đỏ bừng.

- Sài huyện lệnh làm chuyện gì đều có lý do của hắn, hắn phải giải thích thì người đó cũng không phải là ngươi.

- Củng huyện quản lý hai mươi vạn dân chúng, từ gia tộc quyền thế cho tới lê dân bách tính, tất cả đều phải ngheo theo sự điều khiển của Sài công, cần gì phải có nghĩa vụ trả lời ngươi? Ngươi có tư cách gì mà tới đây quấy rối?

Sài Thanh nghe được thì giận tím mặt.

Hắn vung trường kiếm tiến lên:

- Lý Ngôn Khánh ngươi dám làm nhục ta?

- Không phải ta làm nhục ngươi mà là ngươi tự chuốc lấy nhục nhãn, Thẩm Quang còn không đuổi tên cuồng vọng này đi? Hắn mà còn gào thét nữa thì giết chết bất luận tội.

Nói xong Lý Ngôn Khánh quay người tiến tới huyện nha.

Sài Thanh còn muốn lôi kéo thì không biết Thẩm Quang làm thế nào đã tới trước người của hắn.

Sau đó thanh lợi kiếm rút ra khỏi vỏ, lộ ra một sát khí vô tận.

- Sài lang quân, công tử mời ngươi lập tức rời khỏi.

- Ngươi chỉ là chó dữ của Lý Ngôn Khánh, dám cản đường ta sao?

Thẩm Quang nhăn mày lại chưa đợi lời nói của Sài Thanh chấm dứt thì đao quang đã như một dải lụa rời khỏi vỏ, hàn quang bức người đánh tới, Sài Thanh thầm kêu một tiếng không tốt rồi lui về phía sau.

Nhưng mà hàn quang lại như hình với bóng kề sát trước người của Sài Thanh.

Sài Thanh lui về phía sau, kiếm quang cũng sát theo..

Sài Thanh lui về tiếp cuối cùng cũng rút ra bảo kiếm.

Nhưng chưa đợi hắn phản kích thì Thẩm Quang đã lùi lại, hàn quang chui vào trong tay áo.

- Ở trong vòng một trăm bước của huyện nha người không có phận sự không được tiến tới, ai vi phạm, giết không tha.

- Ta....

Sài Thanh định mở miệng chửi bới nhưng lời vừa ra đến miệng đã nuốt trở lại, hắn cảm thấy trên ngực mơ hồ có khí lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy quần áo ở trên ngực đã xuất hiện mười mấy lỗ kiếm, vừa rồi Thẩm Quang trong nháy mắt có thể giết hắn tới mấy chục lần.

Loại chênh lệch thực lực này thật là quá lớn.

Mồ hôi của Sài Thanh trở nên đầm đìa, thoáng cái đã ướt đẫm y phục.

Võ nghệ của tên Thẩm Quang này không ngờ lại lợi hại như vậy? Chỉ sợ cho dù đại hiệp Sử Vạn Bảo ở Trường An tới đây cũng không phải là đối thủ của Thẩm Quang.

- Sài Thanh, chúng ta trở về chớ náo loạn nữa nếu không Lý lang quân sẽ nổi giận.

Sài Thanh thoáng cái đã thất hồn lạc phách như cái xác không hồn bị Vũ Sĩ Ược lôi đi.

Cùng lúc đó Lý Ngôn Khánh ở huyện nha gặp được Sài Hiếu Hòa, giận dữ mắng mỏ hắn một phen.

Kỳ thật vừa rồi hắn ở phủ nha nói những lời kia Sài Hiếu Hòa cũng đều đã nghe thấy, Sài Hiếu Hòa biết, đây là Lý Ngôn Khánh bảo vệ tôn nghiêm cho hắn.

Trong lòng của hắn cảm thấy vạn phần cảm động.

Tật xấu của mình hắn rất hiểu rõ, vốn tưởng rằng mình đã xử trí thỏa đáng nào ngờ trong mắt của Lý Ngôn Khánh vẫn tầm thường.

- Chúa công, chúa công cần gì vì một kẻ hủ nho như Sài Hiếu Hòa mà bất hòa với Sài lang quân.

Lý Ngôn Khánh mắng Sài Hiếu Hòa một hơi, tâm tình cũng khoan khoái dễ chịu một chút, hắn hừ nói:

- Ngươi cho rằng ta giữ gìn cho ngươi sao? Vậy là ngươi sai rồi, ta đây giữ gìn sự tôn nghiêm cho Củng huyện, nếu không làm vậy thì dân chúng sao mà có thể kính phục? Sài công đừng trách ta vừa rồi vô lễ, cũng là ta sơ sẩy làm mất thể diện của ngươi.

- Chúa công...

- Được rồi không nói chuyện này nữa.

Sài Thanh kia không cần phải lo lắng, ta quả thực cũng nhìn hắn không vừa mắt, nghe nói ngươi để cho Đạo Huyền và Tam Bảo tiến tới sông Dĩnh phải không? Tam Bảo thì ta yên tâm nhưng mà Đạo Huyền dù sao cũng mới mười bốn mười lăm tuổi, cho nó đi theo thì có ích lợi gì?

Sài Hiếu Hòa nói:

- Chúa công chúa công đừng vội khinh thường Đạo Huyền công tử.

- Tuy tài văn chương của công tử không bằng chúa công nhưng luận về cơ biến thì không hề thua kém, lần này tiến về Dĩnh sông chính là ý định của Đạo Huyền công tử.

- Thật sao?

Lý Ngôn Khánh nghe được liền thêm vài phần hứng thú.

Đối với Lý Đạo Huyền, Lý Ngôn Khánh rất coi trọng.

Không chỉ vì đứa nhỏ này có khí độ tiến thối có phong thái danh sĩ ngôn ngữ cũng rất rõ ràng, quan trọng hơn là hắn vô cùng có tài ứng biến, ngẫu nhiên đôi khi có hành vi lỗ mãng này thôi, tuy nhiên đại đa số thiếu niên đều có tính tình này, nếu như ai cũng xuyên việt già dặn như Lý Ngôn Khánh thì thế giới này sụp đổ mất.

Lý Đạo Huyền lần này chủ động yêu cầu cùng với Mã Tam Bảo tới sông Dĩnh chắc là có cân nhắc chu toàn.