Soán Đường

Quyển 8 - Chương 11: Nguyên Văn Đô bất mãn




Hắn biểu hiện không sao thì người ngoài càng cho rằng hắn bất mãn.

Vì vậy Dương Khánh còn phái người tới Củng huyện trấn an Lý Ngôn Khánh.

Người chính là một loài động vật kỳ lạ, một bên thì kiêng kỵ đề phòng một bên thì trấn an lôi kéo.

Tuy nhiên như vậy Dương Khánh cũng an lòng.

Bất kể ai đảm nhiệm chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ thì hắn đều đem Huỳnh Dương nắm vào trong tay mình.

Tiến vào tháng ba, khắp nơi đều bất ổn.

Thế nhưng mà Huỳnh Dương quận vẫn bảo trì cục diện tĩnh lặng, Lý Mật từ khi trở về từ Ngõa Cương trại xưng làm Ngụy Vương vẫn không có hành động gì.

Nhưng tất cả mọi người đều biết rằng đây là yên lặng trước bão tố mà thôi.

Lý Mật tuyệt đối không thể bất động như vậy được, hắn án binh tới đầu tháng ba thì Bùi Thúy Vân và Bùi Thục Anh cùng nhau tới Huỳnh Dương quận ở Hào Đồi Ổ, nguyên nhân cũng rất đơn giản vì Hà Đông ngày càng rung chuyển không biết sẽ sinh ra sự tình gì, mà Huỳnh Dương cũng có chiến sự nhưng dù sao cũng yên bình hơn, quan trọng nhất là Trường An phái Dũng Tướng Lang Tướng Bàng Ngọc cùng với Hoắc Thế Cử tiến vào đông Đô khiên cho Đông Đô nhất thời cũng thái bình.

Bùi Thục Anh cô chất tới Hào Đồi ổ đúng lúc Lý Ngôn Khánh đang dò xét ở cửu sơn.

Hắn và Mạch Tử Trọng sau khi phòng ngự xong xuôi thì quay về Hắc Thạch phủ.

- Lão Diêu, ta muốn ngươi trong vòng mười ngay phải chiếm giữ được Đào Hoa Cốc.

Tất cả lương thảo ta sẽ bí mật mang tới cho ngươi, tuy nhiên binh mã dưới trướng không thể vọng động liên hệ với ta.

Nhớ kỹ đám binh mã này chính là lá bài sau cùng của ta, không phải vạn bất đắc dĩ thì không được để cho người khác biết.

Ngôn Khánh nói những lời này ngôn ngữ vô cùng tha thiết.

Diêu Ý hít sâu một hơi, ở trên lưng ngựa chắp tay nói:

- Mong chúa công yên tâm, nếu như không nhận được lệnh của chúa công sẽ không ai biết đến sự hiện diện của ta.

Lý Ngôn Khánh trên mặt nở ra một nụ cười

- Ngôn Khánh ngươi hẳn cho là chiến sự ở Hắc Thạch quan sẽ yên ổn?

Trở lại Củng huyện, Tiết Thu nhịn không được thấp giọng hỏi thăm.

Đào Hoa cốc chính là hắn ngẫu nhiên đề cử cho Lý Ngôn Khánh, Đào Hoa Cốc kìm giữ binh mã cũng là để đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra.

Nhưng hắn thật không ngờ Lý Ngôn Khánh lại coi trọng Đào Hoa cốc như vậy.

Hắc Thạch quan ở phía Tây Huỳnh Dương, chuẩn xác mà nói chính là phòng tuyến cuối cùng, Tiết Thu lại không cho rằng Ngõa Cương trại có bản lĩnh công phái Hổ Lao quan quan, bức bách Hắc Thạch quan của Lý Ngôn Khánh.

Chẳng lẽ Vương Thế Sung lại có gan dám cường công Huỳnh Dương quận sao?

Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên là minh bạch ý của Tiết Thu trong đó.

Hắn nhìn qua rồi khẽ nói:

- Ngươi cho rằng Vương Thế Sung hao tổn nhiều tâm lực như vậy sẽ từ bỏ ý đồ với Huỳnh Dương sao?

-Cái này...

- Ta dám khẳng định Vương Thế Sung chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ có hành động.

- Ta đoán chừng khi Lý Mật binh lâm Hổ Lao quan Vương Thế Sung sẽ đánh lén Hắc Thạch quan, người này giỏi nắm bắt cơ hội tuyệt đối sẽ không ngồi yên mà nhìn Huỳnh Dương, chỉ sợ không bao lâu Đông Đô sẽ bị hắn khống chế trong tay.

Cho nên ta phải phòng ngừa chu đáo nếu như Vương Thế Sung muốn lấy Hắc Thạch quan ta cũng không ngại cho hắn phải hao binh tổn tướng ở nơi này.

Lý Ngôn Khánh dứt lời nhìn lại Tiết Thu.

Tiết Thu lộ vẻ hiểu rõ cười hắc hắc nói:

- Như thế ta có thể đánh giá thủ đoạn của Huỳnh Dương Lý vô địch.

Hai người nhìn nhau cất tiếng cười to.

Lý Ngôn Khánh nhắm chặt yên ngựa, cầm lấy Trầm Hương giáo, trong ánh mặt trời nhìn về phía xa xa:

- Lý Mật, Vương Thế Sung. ta đã chuẩn bị xong rồi.

Hổ Lao quan ác chiến liên tục, Lý Ngôn Khánh đã trở về Củng huyện mật thiết chú ý.

Tuy nhiên hắn chú ý không phải là chú ý Lý Mật mà chính là chú ý Vương Thế Sung. Hiện tại Ngôn Khánh xem ra có Từ Thế Tích trấn thủ Hổ Lao quan quan lại có Tô Định Phương, Bùi Hành Nghiễm đủ để ngăn cản hai chục vạn đại quân của Lý Mật, mà Lý Mật tuy có hai mươi vạn đại quân nhưng chỉ là một đam quân ô hợp, Từ Thế Tích trong tay có mấy vạn người lưng tựa Huỳnh Dương trăm vạn dân chúng, kho Lạc Khẩu thì quân nhu dồi dào.

Muốn công phá Hổ Lao quan?

Đây không phải là một chuyện dễ dàng.

Lý Ngôn Khánh nhớ rõ lúc Lý Mật cường thịnh nhất cũng chỉ có chưa tới năm mươi vạn binh mã mà thôi, hơn nữa lại là sau khi chiếm được kho Lạc Khẩu mới có được, Huỳnh Dương hiện tại chưa công phá, hai mươi vạn quân của Lý Mật đã là đến cực hạn.

Cho nên Ngôn Khánh đối với Hổ Lao quan không để ý lắm.

Điều hắn chú ý chính là Vương Thế Sung ở Lạc Dương sẽ có hành động gì với sự am hiểu của hắn với Vương Thế Sung thì người này rõ ràng là giỏi nắm bắt thời cơ.

Huỳnh Dương quận gặp mấy chục vạn đại quân công kích, xem ra nguy tại sớm tối.

Vương Thế Sung nếu như thông minh thì nhất định sẽ lấy cớ cứu viện Huỳnh Dương xuất binh vào đây, Lý Ngôn Khánh hiện tại cần làm chính là đem Vương Thế Sung nhốt ở bên ngoài không cho tiến vào Huỳnh Dương quận nếu không sẽ dẫn tới tai họa rất lớn.

Mà trên thực tế Vương Thế Sung đã có phản ứng.

Cuộc chiến ở Hổ Lao quan tới ngày thứ ba, Vương Thế Sung thượng tấu triều đình thỉnh cầu xuất binh, hiệp trợ Dương Khánh ngăn cản quân Ngõa Cương.

Hiện tại chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ rơi vào tay ai vẫn chưa biết.

Cho nên Vương Thế Sung muốn xuất binh nhất định phải câu kết với Việt vương Dương Đồng, cũng phải được tam đại lưu thủ phụ thần đồng ý, Đoạn Đạt trước sau như một ủng hộ Vương Thế Sung cũng nói Huỳnh Dương quan hệ trọng đại, quả quyết phải có người năng lực tới đó tọa trấn.

Hắn thật tình không biết câu nói này của hắn đã chọc giận Nguyên Văn Đô.

Luận bối phận Nguyên Văn Đô là cữu cữu của Dương Khánh, lời nói này của Đoạn Đạt ngươi không phải là nói cháu trai ta không có năng lực sao?

Cho nên chưa đợi Lô Sở đứng ra ngăn cản Nguyên Văn Đô đã cất tiếng:

- Đoạn tướng quân nói vậy là sai rồi, Huỳnh Dương quận trưởng Tuân vương Dương Khánh chính là tôn thất, đối với triều đình trung thành tận tâm, tự mình ra trấn Huỳnh Dương quận cho tới nay, Huỳnh Dương vẫn an ổn, chưa từng bị rung chuyển.

Xin hỏi Đoạn tướng quân như vậy không phải là có năng lực sao?

- Hơn nữa, phía dưới Huỳnh Dương quận còn có ngũ đại quân phủ, đều là những người dũng mãnh.

Trong Ngũ đại lang, Tân Văn Lễ thành thục, Từ Thế Tích gia học uyên nguyên, Lý Ngôn Khánh Lý huyện nam tước thì xưa nay chưa bại trận nào, còn có Trương Quý Tuần Trịnh Vi Thiện bọn họ, năm người này đều xuất phát từ dưới trướng Đoạn tướng quân đều từ vệ phủ mà ra, Đoạn tướng quân nói như thế không phải bảo những người này tài trí đều tầm thường sao?

- A, cái này... Nguyên thái phủ ty chức tuyệt đối không có ý tứ đó.