Soán Đường

Quyển 7 - Chương 74: Giết ngô hác các




Ngưu Tiến Đạt chuẩn bị phá vòng vây thì cảm thấy sau lưng có một luồng kình phong đánh tới.

Hắn vội vàng vung thương ra ngăn cản, tuy nhiên mũi tên thứ nhất vừa đập bay thì mũi tên thứ hai, thứ ba thứ tư thứ năm, năm mũi tên liên châu đã hợp thành một đường thẳng tắp khiến cho Ngưu Tiến Đạt không kịp ngăn cản,

Ngay lập tức hai mũi tên nhọn hắn gạt được nhưng mũi tên thứ ba đã bắn trúng.

Ngưu Tiến Đạt kêu thảm trên ngựa một tiếng, ngã người rơi xuống đất.

Đồng thời lúc này, Hùng Khoát Hải và Hám Lăng đã vung trường búa và đại đao, hai người dồn khí vào đan điền mà rống to:

- Giết.

Lý Ngôn Khánh thu hồi cung tiễn tháo Trầm Hương giáo xuống mà chỉ về phía quân Ngõa Cương xa xa:

- Trương thông thủ xem các ngươi như tay chân, hôm nay chính là lúc báo thù. Bát phong doanh theo ta xông ra.

Lý Ngôn Khánh tiếp tục sử dụng biên chế như lúc trước gọi Tùy binh là Bát phong doanh, binh sĩ Tùy quân lúc này như tỉnh lại từ trong mộng, cung tiễn tầng tầng lớp lớp, mũi tên như mưa, cùng với Hùng Khoát Hải và Hám Lăng hướng vào trận địa đại địch.

La Sĩ Tín thì nghiến răng nghiến lợi kích động.

Nhưng Lý Ngôn Khánh đã ngăn cản hắn lại.

- Phủ quân xin cho La Sĩ Tín tham chiến.

- Đợi thêm một chút nữa.

Lý Ngôn Khánh thu giáo lại thần tình lạnh nhạt mà nói.

Ở phía xa xa Bùi Hành Nghiễm cùng với Vương Phục Bảo đã trùng kích nhiều lần quân Ngõa Cương, đem quân Ngõa Cương xé rách thành bốn năm mảnh, trong đó hậu quân thấy tình thế không ổn muốn đào tẩu, trung quân đại bộ phận cũng tan rã, tiền quân xông lên nhưng bị Hùng Khoát Hải và Hám Lăng liên tục xông lên, không ngừng ép bọn chúng vào không gian chật hiệp.

Kỵ quân mất đi không gian, để mặc cho Tùy quân chém giết như cừu non.

Hùng Khoát Hải và Hám Lăng song phủ mạch đao khai mở tung bay chém giết, quân Ngõa Cương từng người từng người ngã xuống loạn thành một bầy, ngươi đẩy ta cản, hai nghìn kỵ quân cứ như vậy bị vây vào giữa nỗ lực chống cự.

Ngô Hác Các lúc này cũng biết tình huống không ổn hắn gào thét có ý đồ ổn định trận tuyến.

Nhưng mà tình huống đã đến mức này hắn gào thét thì có tác dụng sao.

Lý Ngôn Khánh ở phía xa xa xem cuộc chiến bỗng nhiên quát lớn:

- La Sĩ Tín.

- Có mạt tướng.

- Ta muốn ngươi hiện tại tiến lên, đem thủ cấp tên tặc tướng kia giao tới trước mặt ta, ngươi có bổn sự này không?

La Sĩ Tín trải qua việc bị Lý Ngôn Khánh ngăn cản đã sớm không nhịn được.

Bây giờ nghe Lý Ngôn Khánh hỏi, hắn lập tức rống lớn.

- Nếu như không lấy được đầu của tên cẩu tặc kia La Sĩ Tín nguyện dâng đầu mình lên.

- Quân không nói đùa.

- Mạt tướng tuyệt không nói đùa.

Lý Ngôn Khánh nở ra một nụ cười:

- Đã như vậy ta cũng muốn xem thủ đoạn của ngươi.

La Sĩ Tín hưng phấn vô cùng hét lớn một tiếng:

- Bát phong doanh, vì Trương tướng quân báo thù.

La Sĩ Tín kia đúng là một tên điên cuồng dã thú, trường thương trong tay của hắn bay múa, thương thương đoạt mệnh.

Những nơi Ô Điêu Mã đi qua chỉ thấy huyết nhục bay tứ tán, ở phía xa xa Ngô Hác Các đã chuẩn bị thúc ngựa chạy trốn.

Mà Hùng Khoát Hải và Hám Lăng thì cầm búa và đao trong tay, nhanh chóng hướng về phía Ngô Hác Các mà tiến tới.

La Sĩ Tín càng nóng nảy.

- Ngô Hác Các cẩu tặc ngươi chạy đâu?

Hắn đã cam đoan với Lý Ngôn Khánh lấy đầu Ngô Hác Các thì há có thể để người khác làm thay.

Ô Điêu Mã dưới chân của hắn hí dài một tiếng, rồi đột nhiên nhảy lên trên không, La Sĩ Tín ở trên lưng ngựa thiết thương hoành ngang, thương ảnh trùng trùng điệp điệp, vài tên binh tốt ngăn cản đã bị hắn đánh ngã, người như mãnh hổ mã như giao long chỉ có thể dùng lời này để hình dung về La Sĩ Tín.

Lý Ngôn Khánh ở phía xa xa xem cuộc chiến hai mắt không khỏi nheo lại, trên khuôn mặt lộ ra một nét vui vẻ.

Người dẫn ngựa cho hắn là Lương Lão Thực.

Hắn một tay cầm hàm thiếc, một tay cầm dây cương, trong tay cầm đại chùy lớn.

Thấy Lý Ngôn Khánh tươi cười rạng rỡ Lương Lão Thực vội vàng nói:

- Chúc mừng phủ quân, chúc mừng phủ quân.

- Lão Thực chúc mừng gì vậy?

- Phủ quân dưới trướng có thêm mãnh tướng chẳng lẽ không phải là một đại hỉ sự hay sao?

Lý Ngôn Khánh nhịn không được mà cười ha hả, hắn khẽ cầm lấy trường cung gõ nhẹ vào đầu của Lương Lão Thực.

- Lão Thực, ngươi những ngày nay thân thủ không tăng nhưng mà ánh mắt lại tăng lên rất nhiều.

Lương Lão Thực toét miệng rộng ra, cười hắc hắc.

- Đi theo phủ quân lâu như vậy làm sao có thể không tiến bộ.

Ngôn Khánh mỉm cười nheo mắt quan sát sau đó quay đầu ngựa.

- Tốt rồi, đại cục đã định chúng ta có thể quay về báo với Tiêu ngự sử.

Lương Lão Thực vội vàng đáp ứng, hai mươi bốn Kỳ Lân vệ theo liền xoay người đi.

Nhìn tràng diện này chỉ chốc lát nữa thôi chém giết sẽ chấm dứt.

Lúc này La Sĩ Tín đã lao tới trước mặt Ngô Hác Các.

Ngô Hác Các lúc này nón lệch giáp nghiêng chật vật không chịu nổi.

Chỉ thấy một viên đại tướng giống như gió bay điện chớp từ phía xa lao tới, nhìn tướng mạo thì rõ ràng là La Sĩ Tín đang vung thương đâm lên.

- Ngô Hác Các, ngươi mau lấy đầu chó của ngươi ra.

Đại thương vung lên, như thiểm điện đâm tới Ngô Hác Các.

Trường thương này vung tới thật sự quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho Ngô Hác Các chưa nhìn rõ thì một đạo tàn ảnh đã xuất hiện trước mặt hắn, thiết thương phập một tiếng đã xé nát hộ giáp trước ngực, xuyên vào bên trong, hắn mở to hai mắt mà nhìn, vẫn không thể nào tin nổi.

La Sĩ Tín trên mặt nở ra nụ cười dữ tợn, trường thương vung lên, thân thể của Ngô Hác Các bay lên trùng trùng điệp điệp nện xuống mặt đất.

Theo đó một tên binh tốt tiến tới chặt đầu Ngô Hác Các, chạy tới bên cạnh ngựa của La Sĩ Tín dâng lên:

- Chúc mừng tướng quân chính tay đâm chết tướng cướp.

La Sĩ Tín một cay cầm thương một tay cầm cái đầu người mà gầm lên giận dữ:

- Phỉ tặc lúc này còn không đầu hàng sao?

Hắn nói xong cầm cái đầu máu giơ lên trên đỉnh đầu.

Trong chốc lát ở chiến trường truyền ra từng thanh âm thét gào:

- Ngô tướng quân chết rồi, Ngưu tướng quân cũng chết rồi.

Một bên là Ngô Hác Các một bên là Ngưu Tiến Đạt, lúc trước Ngưu Tiến Đạt đã bị Lý Ngôn Khánh dùng tên bắn rớt xuống ngựa sống chết không rõ mà hiện tại Ngô Hác Các cũng đã trở thành một cỗ tử thi không đầu, Ngõa Cương vốn sa sút sĩ khí trong chốc lát không còn lại chút gì.

- Chúng ta đầu hàng, chớ giết, chúng ta đầu hàng.

Quân Ngõa Cương vứt bỏ binh khí trong tay, ôm đầu ngồi xuống tại chỗ.

Ở phía xa xa Vương Phục Bảo cùng với Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh Kỳ Lân vệ từ từ rời khỏi chiến trường.

- Thắng sao?