Soán Đường

Quyển 6 - Chương 9: Kim thành tín




- Những lời ngươi vừa nói là lời nói thật sao?

Ngón tay của Ngôn Khánh đã lướt qua đôi má bóng loáng của Kim Đức Mạn.

Nàng gật gật đầu, muốn mở miệng nhưng lại không nói ra lời.

- Mỹ nhân xinh đẹp như vậy ta cũng không muốn lấy đi tính mạng của ngươi.

- Nhưng ngươi cũng đừng cho ta có cớ để giết, nói không chừng ta sẽ cho ngươi chết vô cùng thê thảm, lột trần truồng ngươi ra, treo trên cửa thành của Mộc Hoành trấn, lúc đó phụ thân của ngươi biết được sẽ rất đau lòng.

- Ta không nói dối, ngươi nếu không tin thì ta lập tức viết thư cho Kim Thành Tín.

Lúc này Kim Đức Mạn không phải là Thiện Đức nữ vương cao ngạo trong lịch sử, Trịnh Ngôn Khánh nói vô cùng nhu hòa nhưng vào tai của Kim Đức Mạn lại vô cùng lạnh lẽo.

- Đã vậy thì ngươi ngoan ngoãn viết thư.

Trịnh Ngôn Khánh nói:

- Sau khi chúng ta rời khỏi La quốc ngươi có thể về nhà, cùng với phụ thân và tỷ tỷ đoàn tụ một chỗ rồi.

Kim Đức Mạn như con gà mổ thóc, liên tục gật đầu.

Kim Đức Mạn thật sự không muốn ở cùng một chỗ với Trịnh Ngôn Khánh, loại sợ hãi này nàng không thể nào chị đựng được, mặc dù từ nhỏ nàng đã bị mỹ thất đuổi giết nhưng nàng vẫn chưa bao giờ trả qua sợ hãi như vậy. Người này tướng mạo thanh tú, tâm địa độc ác, không biết sẽ dùng biện pháp gì để tra tấn nàng.

- Thẩm Quang, trông chừng nàng để nàng viết thư.

- Vâng.

Trịnh Ngôn Khánh đứng lên, đi vào bên trong động.

Trịnh Hoành Nghị nhìn ánh mắt của hắn mà cảm thấy cũng hơi sợ hãi.

- Ngôn Khánh ca ca, vừa rồi huynh thật hung dữ.

- Hung dữ?

- Đúng thế thật khiến cho người ta nổi da gà.

Trịnh Ngôn Khánh ôm vai của Trịnh Hoành Nghị mà nói:

- Hoành Nghị đừng xem thường nữ nhân này, nàng ta bề ngoài thì đáng thương nhưng bên trong thì độc như rắn rết, tùy thời có thể lấy tính mạng chúng ta.

- Nàng ta có phải la rắn rết hay không đệ không biết nhưng bộ dạng của huynh thì đúng là như rắn rết.

Trịnh Hoành Nghị nói xong phì cười ra tiếng.

Tạ Khoa thì nhẹ giọng hỏi:

- Ngôn Khánh chẳng lẽ chúng ta phải thật sự nhờ tiểu nương này để đi qua La quốc sao?

Trịnh Ngôn Khánh gật đầu rồi lại lắc đầu.

- Phật nói, không thể nói không thể nói.

Hắn lộ ra bộ dạng cao thâm mạn trắc khiến cho Tạ Khoa vốn lo lắng hiện tại cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Kim Thành Tín là đệ nhất cốt, vương thất dị tộc.

Tuổi hắn mới mười tám nhưng ở trong Hoa Lang có địa vị hết sức quan trọng, hắn mười hai tuổi gia nhập Hoa Lang, mười bốn tuổi trở thành võ sĩ Hoa Lang, được Văn Nô coi trọng coi là người thừa kế Quốc Tiên đời sau.

Quốc Tiên chính là cách xưng hô với thủ lĩnh Hoa Lang, đồng thời cũng là phụ thần trọng yếu, giống như là thừa tướng vậy.

Kim Thành Tín mười tám tuổi đã được vinh hạnh đặc biệt, không bởi vì hắn là vương thất quý tộc mà cũng là nhân tài kiệt xuất.

Mười lăm tuổi hắn tiến vào trong quân, trong chiến tranh với Bắc Tề và Cao Ly đã lập được võ huân hiển hách.

Hoàng đế nhà Tùy cùng với Cao Ly khai chiến, Kim Thành Tín vô cùng hưng phấn, xem ra Cao Ly không chịu nổi một đòn tấn công, hắn năm lần bảy lượt thỉnh cầu quốc chủ Kim Bá Tịnh còn khuyên bảo thừa tướng Văn nô, hiệp trợ nhà Tùy tác chiến nhưng vì mỹ tộc ngăn cản nên không thể thông qua.

Không chỉ vậy Kim Thành Tín còn bị đuổi ra khỏi Kim Thành, đóc quân ở Mộc Hành trấn.

Điều khiến cho hắn không lý giải được chính là, người đề nghị đuổi hắn ra khỏi Kim Thành lại chính là ân sư mà hắn thụ nghiệp, Quốc Tiên Hoa Lang, Văn Nô.

Trước khi rời kinh, Văn Nô còn nói với Kim Thành Tín:

- Ngươi lần này rời kinh phải lịch lãm rèn luyện một phen, hiện nay Cao Ly chưa diệt vong, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, một khi nhà Tùy thất bại, Cao Ly có lẽ vô lực trả thù nhà Tùy nhưng có thể trả thù chúng ta.

- Cho nên việc chúng ta cần làm chính là lẳng lặng chờ đợi... chọn thời cơ thích hợp mà lựa chọn phù hợp.

Cái gì là thời cơ thích hợp? Lựa chọn phù hợp?

Kim Thành Tín tới Mộc Hành trấn vẫn không rõ, nhưng sau khi Tùy quân đại bại ở Bình Nhưỡng, hắn đã minh bạch, Đại Tùy tuy có vẻ khổng lồ không cách nào tiêu diệt được nhưng mà chiến cuộc Liêu Đông đã chứng minh Cao Ly không hề yếu cho thấy La quốc không thích hợp tham dự chiến tranh này, bọn họ muốn sinh tồn muốn lớn mạnh thì biện pháp tốt nhất chính là để Cao Ly không ngừng phát sinh chiến tranh, hai bên tiêu hao lực lượng, La quốc ở bên ngoài giành lợi ích.

Đây chính là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.

Trên thực tế La nhân vẫn áp dụng chiến thuật như vậy để sinh tồn.

Lúc người Cao Ly đối với bọn họ ôn hòa thì bọn họ vẫn thuần phục, lúc người Cao Ly đối với bọn họ tỏ ra ác ý bọn họ sẽ quỳ gối với Trung Nguyên, nói là hấp thu văn hóa văn minh, nhưng thực tế thì sao? Bọn họ không biết gì là lễ nghĩa liêm sỉ.

Kim Đức Mạn dùng thân phận công chúa, suất lãnh võ sĩ Hoa Lang tới Mộc Hành trấn.

Kim Thành Tín lúc đó cao hứng vô cùng, không ngờ Kim Đức Mạn một đêm sau lại mất tích.

Kim Thành Tín phái võ sĩ Hoa Lang bốn phía tìm tòi nhưng đều không thấy.

Kim Thành Tín không dám giấu diếm việc này ngày hôm sau khi Kim Đức Mạn mất tích đã phái người tiến về Kim Thành báo với quốc chủ.

Sau khi thư đến, Kim Thành Tín lại tiếp tục điều tra hành tung của Kim Đức Mạn, từ sáng sớm đến đêm tối cuối cùng hắn cũng kiệt sức, phải quay trở về Mộc Hành trấn nghỉ ngơi.

Là ai bắt cóc công chúa đi?

Kim Thành Tín ngồi ở trong lương đình, một mặt hưởng thụ gió mát ban đêm một mặt suy nghĩ về Kim Đức Mạn.

Chẳng lẽ là do Tùy nhân gây nên sao? Trước kia Cao Ly đã phái sứ giả tới, nói có một nhóm Tùy quân di động về phía La quốc, nghe nói là mượn đường trở về nước Tùy. Chuyện này cũng không có gì là đại sự nhưng mà vấn đề ở chỗ, quân chủ của đám Tùy quân này đã giết Cao Bảo Tàng, con của vua nước Cao Ly, hơn nữa nghe nói còn là một danh sĩ Tùy quốc khiến Kim Thành Tín chú ý.

Kim Thành Tín ngưỡng mộ văn hóa trung thổ, cũng đã nghe qua danh tự của Trịnh Ngôn Khánh.

Thậm chí hắn còn trả giá cao mua được một bản dập Vịnh Ngỗng thể và còn nghĩ cách tiến về Trung thổ bái sư.

Không ngờ hắn chưa tới trung thổ thì Trịnh Ngôn Khánh đã tới La quốc. Kim Thành Tín thả Trịnh Ngôn Khánh đi tuyệt không thể nhưng nếu giết hắn hoặc đem đến Bình Nhữa thì lại cảm thấy hơi đáng tiếc.

Tuy nhiên nếu thật sự Trịnh Ngôn Khánh bắt cóc công chúa Kim Đức Mạn, thì tuyệt đối không thể tha cho hắn.