Soán Đường

Quyển 6 - Chương 82: Tương kế tựu kế




Lý Ngôn Khánh nói:

- Con tuổi còn nhỏ tuy ở sĩ lâm có danh khí nhưng vẫn không thể khiến cho binh sĩ tin phục, cho nên hiện tại con cần một cây đại thụ để dựa vào, Tùy thất hiện nay tuy loạn nhưng ảnh hưởng vân còn, Dương Quảng cũng không phải là hạng người vô năng, dưới trướng có mãnh tướng tài ba, lạc đà gầy còn lớn hơn so với ngựa... Cữu cữu hôm nay con và cữu cữu cần phải kìm nén, ở ẩn, ngày sau tùy thời hành động.

Lý Ngôn Khánh nói những lời này thật thật giả giả đã nói ra tình cảnh trước mắt.

Ở Trịnh gia, Trịnh gia chỉ hi vọng dựa vào hắn mà thu được chỗ tốt, trước kia tuổi tác của hắn còn nhỏ không lộ ra được điều gì hiện tại tuổi của hắn càng lớn, khó mà được Trịnh thị ủng hộ, mặc dù Trịnh Hoành Nghị từng cùng hắn sinh tử hoạn nạn giao tình nhưng vẫn đặt lợi ích của gia tộc lên trước, cho nên Ngôn Khánh không hề do dự đoạn tuyệt quan hệ với Trịnh gia.

Nếu như đã đoạn tuyệt quan hệ hắn cũng chỉ có thể dựa vào Tùy thất.

Cho dù Lý Uyên là đường thúc của hắn thì cũng không thể ủng hộ hắn quá nhiều. Nghe đồn Lý Uyên được nhận chức An phủ đại sứ Sơn Tây, lưu thủ Thái Nguyên nhưng nghi kỵ của Dương Quảng đối với hắn vẫn không hề giảm.

Đến hôm nay địa vị và danh khí của hắn đã có, cái cần gia tăng chính là thực lực.

Cho nên Ngôn Khánh lựa chọn giúp đỡ Dương Quảng.

Dựa vào Tùy thất, đem mình trở nên lớn mạnh, đục nước béo cò cũng được, không đủ thực lực Lý Ngôn Khánh tuyệt không để lộ ra suy nghĩ thực sự của mình.

Ngôn Hổ không hề truy vấn.

Ngọc oa nhi đã trưởng thành có cách nghĩ riêng của mình.

Luận tâm trí Ngôn Hổ chưa hẳn là đối thủ của Lý Ngôn Khánh, cho nên đối với suy nghĩ này của Lý Ngôn Khánh, Ngôn Hổ càng cao hứng vô cùng.

- Ngọc oa nhi, chủ trì đại sư đối với việc con sao chép kinh Kim Cương cao hứng vô cùng.

Ngôn Khánh cười cười:

- Nếu được như thế thì thật vinh hạnh cho tiểu nhi.

Hai người nói vài lời xong Ngôn Khánh dần dần sinh ra một suy nghĩ kỳ lạ.

Trong truyền thuyết mười ba thần tăng cứu Tần vương.... hiện tại cữu cữu của mình đã đứng đầu mười ba người, không biết có cứu thần tăng kia không?

Ý niệm này chỉ lóe lên rồi biến mất trong lòng của Lý Ngôn Khánh.

Có một số việc chỉ cần mọc rễ sẽ nảy mầm, Ngôn Khánh cũng không biết ý niệm này sẽ sinh ra chuyện gì.

******

Tuy nhiên mọi chuyện phát triển cũng không giống như là Lý Ngôn Khánh dự đoán.

Ở giữa trưa, Lý Ngôn Khánh đang chuẩn bị về nhà thăm Trịnh Thế An thì bị Tạ An Dân ngăn lại.

- Công tử, vừa rồi có một đạo nhân mã nói là bại binh Hổ Lao quan mong được vào thành.

Bại binh Hổ Lao quan/

Ngôn Khánh chấn động, chẳng lẽ là hổ Lao quan thất thủ?

Hắn cũng bất chấp tất cả đi ra

Giữa ánh mặt trời đỏ rực, Ngôn Khánh ở trên lầu nhìn lại thì thấy nguyên một đám nón lệch giáp nghiêng, chật vật không chịu nổi, có mấy quân tốt không chịu theo quân kỷ mà ngồi xuống, còn có một số người ngay cả binh khí cũng không có nguyên một đám hữu khí vô lực.

- Dưới thành là người phương nào lãnh binh?

Một người phóng ngựa lên nói:

- Ta chính là giáo úy Hàn Trọng ở Hổ Lao Quan, đêm qua bị phản quân đánh lén, chúng ta huyết chiến vòng vây, đi qua quý huyện kính xin có thể dàn xếp vào trong đó bổ sung quân nhu một phen, nghỉ ngơi hồi phục một ngày.

Hàn Trọng?

Lý Ngôn Khánh đã từng nghe nói đến người này, hắn do dự một chút rồi bảo Tạ An Dân mở thành ra.

Nhân mã Tùy quân cũng không nhiều chỉ hơn trăm người mà thôi, Hàn Trọng sau khi vào thành thì xuống ngựa tương kiến Lý Ngôn Khánh.

- Xin hỏi công tử là người phương nào, Trương huyện lệnh của quý huyện tại sao không xuất hiện?

Ngôn Khánh tròng mắt hơi híp lại chắp tay nói:

- Tại hạ là Lý Ngôn Khánh, Trương huyện lệnh vì có việc không ở tại thành nên mọi công việc phó thác cho tại hạ.

- Trương huyện lệnh không ở tại thành?

Hàn Trọng khẽ giật mình lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Công tử chính là người huyết chiến Cao Ly, bắt được Cao Kiến Vũ, Trịnh vô địch sao?

- Ta đã là Trịnh vô địch, hiện tại gọi là Lý vô địch càng thỏa đáng, ha ha.

Lý Ngôn Khánh mỉm cười sau đó ánh mắt ngưng tụ trầm giọng hỏi:

- Hàn giáo úy không biết Hổ Lao quan vì sao lại thất thủ? Là ai gây nên?

- Công tử có chỗ không biết, lễ bộ thượng thư Dương Huyền Cảm tạo phản ở Lê Dương.

Đại nhân nhà ta phụng mệnh trấn thủ Hổ Lao quan vốn chuẩn bị sẵn sàng không ngờ chạng vạng tối, Huỳnh Dương đã gặp tao ngộ, Dương Tích Thiện thái thú Lương quận đột nhiên phái người tập kích Huỳnh Dương, đại nhân nhà ta suốt đêm đi ứng cứu ai ngờ rạng sáng Hổ Lao quan cũng bị tập kích, chúng ta quả bất địch chúng, cuối cùng bị phản quân công phá, bại trận lui xuống.

Huỳnh Dương bị tập kích?

Lý Ngôn Khánh trong lòng kinh hãi, mày kiếm nhăn lại.

- Đã như vậy, thỉnh Hàn giáo úy nhập doanh nghỉ ngơi trước, tiếp nhận quân nhu, sau đó tại hạ sẽ đưa tiễn.

- Tạ An Dân ngươi lập tức phái người về Huỳnh Dương tìm hiểu tin tức, xem Huỳnh Dương bên kia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, Bùi tướng quân hiện tại ở đâu?

Tạ An Dân đáp ứng vội vàng rời đi.

Ngôn Khánh mệnh cho Mã Tam Bảo mang theo bọn người Hàn Trọng tiến vào trong thành trước.

Đứng ở dưới thành lâu, hắn nhìn theo bóng lưng của Tùy quân lông mày nhíu lại.

Ngôn Hổ đột nhiên nói:

- Ngọc oa nhi người này nói dối, vừa rồi tên Hàn Trọng sau khi biết được tên của con muốn rút đao ra tay nhưng cuối cùng không động thủ, người này dường như không phải là bại quân Hổ Lao quan, chỉ sợ có mục đích riêng.

Lý Ngôn Khánh bình tĩnh cười cười:

- Cữu cữu con biết rồi.

Huỳnh Dương chi biến.

Thuở nhỏ tập võ trải qua vài năm khổ luyện, lại qua chém giết thảm thiết.

Ngôn Khánh vô cùng nhạy cảm, có lẽ võ nghệ của hắn không bằng được Ngôn Hổ nhưng hắn luyện qua dưỡng sinh thuật khi Hàn Trọng nghe tới tên của hắn, lộ ra vẻ kinh ngạc sau đó sinh ra sát cơ mãnh liệt.

Về sau mấy lần Ngôn Khánh lộ ra sơ hở đặc biệt là hạ lệnh cho Tạ An Dân, Hàn Trọng lộ ra sát cơ mãnh liệt nhất.

Tuy nhiên hắn vẫn lộ vẻ ẩn nhẫn, không xúc động khiến cho Lý Ngôn Khánh đối với hắn có vài phần tán thưởng. Củng huyện một đêm đổi chủ muốn phong tỏa toàn bộ tin tức không phải là điều dễ dàng, huống chi Lý Ngôn Khánh cũng không muốn phong tỏa tin tức.

Hàn Trọng xuất hiện, cho thấy mục đích của hắn vô cùng rõ ràng.

Lý Ngôn Khánh cũng không quá phiền não, nhưng điều khiến hắn giật mình là Hổ Lao quan thất thủ rồi sao? Nghìn năm hùng quan, dễ thủ khó công, cộng thêm Bùi Hoằng Sách tay cầm tinh binh, không phải là người lỗ mãng, trong một đêm thất thủ khiến cho Lý Ngôn Khánh phải giật mình, Hổ Lao quan thất thủ, Hoàng Hà 0hào trời cũng mất đi tác dụng, quan trọng nhất là Dương Huyền Cảm cũng ngăn cản viện quân, sinh uy hiếp với Huỳnh Dương.