Soán Đường

Quyển 6 - Chương 42: Trịnh Nguyên Thọ nổi giận




Hơn mười vạn người bỏ mạng ở Liêu Đông, một số quan viên võ tướng bị liên quan.

- Nghe nói hoàng đế lần này không cam lòng, còn muốn đánh lại lần nữa, nhiều người như vậy không đánh nổi Cao Ly, nếu lần này tổn thất nữa thì thật thê thảm.

- Được rồi, không nói chuyện này nữa, mau chạy nhanh đi, không để người khác chế nhạo tùy tùng của tướng quân.

Đám môn tốt nghe được liền tuân mệnh.

Cũng may sáng sớm không có nhiều người đi trên đường, Trịnh Nguyên Thọ phóng ngựa như bay một đường thông suốt tới Kinh Đường.

Người sai vặt đang quét cửa thấy Trịnh Nguyên Thọ phong trần mệt mỏi ghìm cương lại thì tiến ra nghênh đón.

- Nhị gia, nhị gia trở về rồi sao?

Giọng nói mang theo vẻ ngạc nhiên, tuy nhiên Trịnh Nguyên Thọ không để ý tới hắn.

Hắn thả người xuống chiến mã, trong tay cầm dây cương ném cho người sai vặt, đi nhanh như chớp vào bên trong.

Hắn xuyên qua con hẻm, bất chấp những người trên đường.

Sau khi vào bên trong vừa vặn nhìn thấy Trịnh Nguyên Tống ăn mặc chỉnh tề đang mang theo người nhà đi ra.

- Đại ca?

Trịnh Nguyên Tống khẽ giật mình tiến tới hành lễ.

Trịnh Nguyên Thọ sắc mặt tối tâm, tuy nhiên vẫn miễn cưỡng chào Trịnh Nguyên Tông:

- Nhị đệ đừng nói nữa, theo ta đi vào.

- Xảy ra chuyện gì rồi sao?

Trịnh Nguyên Tống lập tức tỉnh ngộ, xem ra đã xảy ra chuyện lớn, nếu không xưa nay huynh trưởng của hắn nhất định không thể vội vã như thế. Trịnh Nguyên Tống muốn cất tiếng hỏi nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Nguyên Thọ lại nuốt vào trong miệng.

Trịnh Nguyên Thọ hướng về phía quản gia nói:

- Đi nói với Thôi tiên sinh, hôm nay ta có việc không thể phó ước mà đi Động Lâm Hồ thưởng tuyết, mong tiên sinh rộng lòng tha thứ.

Nói xong Trịnh Nguyên Tống theo Trịnh Nguyên Thọ đi vào trong phòng.

- Đại ca đã xảy ra chuyện gì? Tại sao huynh vô thanh vô tức lại trở lại?

- Ta nếu như không trở lại chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn... Trịnh Tỉnh đâu, cái tên khốn kiếp đó đâu?

Trịnh Nguyên Thọ nghiêm nghị quát hỏi, quản sự nghe vậy liền trả lời:

- Hôm qua đại công tử cùng với mấy vị thiếu gia đi uống rượu, hiện tại chắc chưa trở về.

- Mau lôi hắn đến đây cho ta, nếu như hắn dám phản kháng đánh gãy chân chó của hắn.

Trịnh Nguyên Tống trong lòng lo lắng:

- Đại ca hẳn là Chá Cô Nhi ở ngoài gây họa?

Trịnh Nguyên Thọ hừ một tiếng, bưng một ly rượu lên uống cạn sạch, một lời không nói. Trịnh Nguyên Thọ hiện tại giận dữ, Trịnh Nguyên Tống cũng không dám mở miệng hỏi thăm, vội vàng đảo mắt, ý bảo gia thần đi thông tri co đại phu nhân, Trịnh Tỉnh ra ngoài đùa nghịch gây phiền toái lớn.

Trịnh Tỉnh say rượu vẫn chưa tỉnh, bị kéo vào bên trong.

Thậm chí hắn còn chưa biết chuyện gì thì đã bị đưa vào phòng chính.

- Các ngươi muốn chết phải không? Sao lại dám đối xử như vậy với ta?

- Ta thấy bọn họ không muốn chết mà là ngươi muốn chết.

Trịnh Nguyên Thọ u ám nói một câu khiến cho Trịnh Tỉnh hoàn hồn, lão già của hắn đang ngồi ngay ngắn trước quan tòa, Trịnh Tỉnh vội vàng tiến lên bái kiến.

- Phụ thân, cha trở về khi nào vậy?

- Ta nếu không trở về chỉ sợ đầu của ngươi rơi xuống đất rồi.

Trịnh Nguyên Tống thở ra một tiếng, bước lên phía trước:

- Đại ca, Chá Cô Nhi nếu làm chuyện gì sai thì huynh cần đánh cứ đánh cần mắng cứ mắng đừng nói như vậy.

- Chá Cô Nhi, gần đây con đã làm nên chuyện gì vậy mà để phụ thân con tức giận như thế? Mau thành thật thừa nhận với phụ thân.

Chá Cô Nhi là nhũ danh của Trịnh Tỉnh.

Từ Bình Nhưỡng trở về Trịnh Tỉnh có thể nói là con đường làm quan rộng mở.

Tuy Lai Hộ Nhi chiến bại nhưng Trịnh Tỉnh tốt xấu gì cũng có công, quan trọng nhất là hắn từ Nam Thủy đại doanh mang về mấy nghìn người có công huân lớn lao, Lai Hộ Nhi tuy bị bỏ tù nhưng luận công ban thưởng, Trịnh Tỉnh lại được Dương Quảng phong làm Thiên Ngưu bị thân.

Đây là một vị trí có tiền đồ rộng lớn, Trịnh Tỉnh trong thời gian này rất đắc ý.

Hắn đang định đầu xuân năm sau tới Lạc Dương nhận chức hôm nay cung với một số tộc huynh tộc đệ ở Huỳnh Dương uống rượu đến mức say mèm, Trịnh Nguyên Thọ hỏi câu này khiến cho Trịnh Tỉnh không nhớ nổi hắn đã làm sai chuyện gì.

- Phụ thân hài nhi gần đây đâu có làm gì.

- Ngươi không làm gì sao?

Trịnh Nguyên Thọ giận quá mà cười:

- Trịnh công tử lá gan của ngươi không nhỏ... à không ngươi không làm gì? Chỉ làm ra một số chuyện mất mặt hôm nay đã bại lộ không ngờ Trịnh gia nhiều thế hệ truyền thừa lại có một đứa khốn kiếp như ngươi.

- Đại ca...

- Ngươi im miệng cho ta.

Trịnh Nguyên Tống còn muốn khuyên nữa nhưng bị Trịnh Nguyên Thọ giận dữ mắng khiến cho hắn phải ngậm miệng liạ.

Lúc này mẹ của Trịnh Tỉnh Lô phu nhân cũng nghe thấy, lập tức chạy tới quỳ xuống run run cởi bỏ áo khoác choàng lên người Trịnh Tỉnh mà hỏi:

- Lão gia, chuyện này là sao?

- Chá Cô Nhi đầu xuân sẽ tới Lạc Dương nhậm chức, ông không tán thưởng nó thì thôi tại sao còn mắng nó.

- Ngươi cũng im miệng cho ta.

Trịnh Nguyên Thọ thần sắc dữ tợn:

- Ngươi dạy dỗ tốt lắm, thành ra một hảo nhi tử vu hãm người khác, làm hỏng chiến cơ, nhâm chứ sao? Ta thấy hắn không cần phải nhậm chức, vài ngày nữa triều đình sẽ phái người tới lấy mạng chó của hắn.

- Lão gia ông nói bậy bạ gì đó?

Lô phu nhân càng hoảng sợ nhìn Trịnh Nguyên Thọ.

Mà sắc mặt của Trịnh Tỉnh cũng trở nên trắng bệch thân thể nhẹ nhàng run rẩy.

Trịnh Nguyên Tống nói:

- Đại ca đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Hắn cũng không dám cầu tình cho Trịnh Tỉnh nữa vì theo lời nói của Trịnh Nguyên Thọ, xét đến mất đầu là chuyện lớn.

- Các ngươi hỏi hắn đi.

Lô phu nhân cũng không dám che chở nữa mà cầm lấy cánh tay của Trịnh Tỉnh:

- Chá Cô Nhi, con rốt cuộc đã gây nên tai họa gì, mau nói rõ đi.

- Con con...

Trịnh Tỉnh cắn răng nói:

- Cha con không biết cha nói gì nữa.

- Ngươi không biết sao?

Trịnh Nguyên Thọ cười liên tục:

- Cũng tốt khi bệ hạ phái người tới bắt ngươi ngươi sẽ hiểu.

- Đai ca đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, mau nói rõ đi.

Trịnh Nguyên Tống liên tục hỏi thăm, Trịnh Nguyên Thọ liền lấy ra một phong thư, ném cho Trịnh Nguyên Tông:

- Nếu không có Thế Anh gửi thư, suýt chút nữa ta còn không biết, Trịnh Tỉnh ngươi làm ra những chuyện tốt này còn tưởng rằng không bị bại lộ sao? Ta nói cho ngươi biết, mười ngày trước Trịnh Ngôn Khánh đã từ Cao Ly chém giết ra ngoài, vượt Áp Lục giang, kịch chiết một ngày bắt được quận vương Cao Ly, Cao Kiến Vũ.

Thế Anh chính là tự của Trác quận lưu thủ Tiết Thế Hùng.

- A....

Trịnh Nguyên Tống chấn động.

- Hắc hắc, không đơn thuần là hắn trở về... còn có Dương Hạ Tạ gia Tạ Khoa, con của Nhân Cơ hiền đệ Trịnh Hoành Nghị. Trưởng tôn của Mạch gia Mạch Tử Trọng, tằng tôn của Thành Kính phu nhân con của đại tướng quân Phùng Áng Phùng Trí Đại, còn có đệ tử của mười ba thế gia đại tộc khác, tất cả đều được Trịnh Ngôn Khánh cứu trở về bình an, hôm nay trở lại kinh thành.