Soán Đường

Quyển 6 - Chương 26: Đánh Địch Du thành




Xa Lý Hán vội vàng gật đầu cười to:

- Phó binh tào có thể quang lâm tới Địch Du thành, ta làm sao có thể không chào đón.

Người đâu, mau nhốt những Tùy cẩu này vào trong lao, đi sắp xếp chỗ ở cho Phó binh tào. Phó binh tảo, trong phủ đã bày biện tiệc rượu mong Phó binh tào quang lâm.

Phó Ninh vội vàng nói:

- Xa phó giám có ý tốt, Phó Ninh đâu dám chối từ.

Như vậy đi các ngươi đi sắp xếp sau đó sẽ cùng với Phó tướng nâng cốc chung vui, thế nào?

- Có thể nhận ra được Phó Ninh đối với những binh sĩ dưới trướng này khá quan tâm nhưng ngẫm lại cũng có thể hiểu được, những loại đệ tử quý tộc như Phó Ninh này trong quân đề là tư binh.

Chỉ sợ cho dù là thất phẩm quan lại đối với những tư binh này của đệ tử quý tộc cũng phải e ngại vài phần.

Xa Lý Hán vội vàng gật đầu, sai người từ thủ hạ của Phó Ninh mà tiếp nhận tù binh, chợt nghe một tên vừa đi vừa mắng nói:

- Tiểu Bạch kiểm, đồ khốn kiếp nếu ngươi không thi hành quỷ kế thì làm sao bắt được ta? Có giỏi thì buông ta ra cùng ta đánh ba trăm hiệp.

- Người này là ai?

- Một tên đội trưởng Tùy cẩu, hắn võ nghệ cao cường, đã mất hơn mười tính mạng mới bắt được, còn tên hắc đại cái ở bên cạnh hắn nếu như chúng ta không phải nhờ tuyết đọng, đem bọn chúng vây hãm lại thì cũng khó mà bắt được.

Hóa ra là dùng kế bắt giữ, Xa Lý Hán nhịn không được mà nhìn lại hắc bạch đại hán, trong lòng thầm nghĩ, để cho hắc bạch đại hán này đấu với nhau, không biết ai có thể chiến thắng.

Hắn vội vàng đưa Phó Ninh đi vào trong thành.

Lúc Phó Ninh đi vào dưới trướng, một thiếu niên đưa hắc bạch đại hán đi vào khẽ gật đầu với hai người bọn họ, hắc bạch đại hán liền đình chỉ giãy dụa.

Xa Lý Hán sắp xếp doanh trại cho Phó Ninh, Phó Ninh mang theo người tiến vào bên trong.

Hắn cởi bỏ áo giáp, thay đổi một chiếc áo bông.

Đúng lúc này màn cửa được vén lên.

Một thiếu niên đội mũ vải mang theo hai võ sĩ đi vào trong lều.

- Trịnh Hoành Nghị, Tạ Khoa bọn chúng cũng đã tiên vào, đoán chừng trong chốc lát sẽ dự tiệc với Xa Lý Hán.

Ngươi phải tận lực kéo dài thời gian... chút nữa hành động khi đó ngươi phải giữ Xa Lý Hán ở trong lều, Thẩm Quang và Phùng Quả khi đó sẽ đi tới, bảo hộ sự an toàn của ngươi, nếu như không có gì bất ngờ, lúc trong thành có lửa cháy các ngươi cần phải mau ra ngoài tụ hợp không được ham chiên.

Phó Ninh thần sắc ngưng trọng mà gật đầu.

Thiếu niên này đúng là Trịnh Ngôn Khánh mà Phó Ninh chính là Trịnh Hoành Nghị.

Sau khi rút khỏi Đại Thành sơn, Trịnh Hoành Nghị mang theo Thẩm Quang và Phùng Quả bắt đầu đi tới Tát Thủy, Ngôn Khánh thì mang theo hổ vệ mỗi người hai con ngựa trong vòng mười ngày tập kích 16 quân trại điền trang phục kích Phác Xương Kim.

Mục đích của hắn chính là đảo loạn sự chú ý của người Cao Ly.

Tuy nhiên kết quả chiến đấu là người Cao Ly thi hành chính sách vườn không nhà trống, ý đồ áp súc bọn Trịnh Ngôn Khánh vào trong cốc.

Đúng lúc này mưa tuyết tràn đầy, Trịnh Ngôn Khánh sau khi tập kích Nguyên Sơn, lập tức bỏ chạy về phía Bắc, cùng với đoàn người Trịnh Hoành Nghị tụ hợp ở gần Địch Du Lãng.

Mười ngày khổ chiến, Trịnh Ngôn Khánh cũng tổn thất trầm trọng.

Mười hai hổ vệ chết trận làm cho hắn đau lòng không thôi, sau khi đến Địch Du Lĩnh, Trịnh Hoành Nghị cũng đã nắm rõ tình huống ở nơi này, xác định được bọn Mạch Tử Trọng sau khi thất bại đã bị cầm tù ở nơi này.

Cường công nhất định là không thể.

Không nói đến việc binh lực chênh lệch mà những hổ vệ mấy ngày nay chinh chiến cũng vô cùng mệt mỏi.

Vì vậy sau khi thương nghị Trịnh Ngôn Khánh quyết định mạo hiểm một lần.

Ngôn Khánh ở trong quân trướng bàn giao, trình bày tỉ mỉ từng chia tiết, bọn người Trịnh Hoành Nghị liền nhớ kỹ trong lòng.

Lúc chạng vạng tối, Trịnh Hoài An tiến tới thông bẩm:

- Công tử, Xa Lý Hán phái người tới, mong công tử qua dự tiệc.

Trịnh Hoài An cùng với Trịnh Hoành Nghị nói vài lời sau đó sửa sang y quan lại.

- Ngôn Khánh, ta đi dự tiệc đây.

Trịnh Ngôn Khánh lại dặn dò:

- Hoành Nghị nhớ cẩn thận một chút.

Sau đó hắn quét qua hai người Thẩm Quang và Phùng Quả, hai người này đồng loạt gật đầu theo sau Trịnh Hoành Nghị đi vào quân trướng.

Màn đêm từ từ buông xuống, hắc ám bao phủ Địch Du thành.

Gió từ phía Địch Du Lĩnh thổi tới trở nên rét thấu xương.

Trịnh Ngôn Khánh mặc y quan lại một tay cầm ngân tiên một tay thì cầm chặt một chiếc nỏ, đi thong dong hướng về phía tù binh quân doanh.

Ở bên cạnh hắn, Trịnh Hoài An theo sát.

Cách hắn vài chục bước, Đậu Hiếu mang the tùy tùng hỗ trợ, che giấu hành tích, theo sát Trịnh Ngôn Khánh.

Ở ven đường thỉnh thoảng lại gặp người Cao Ly tuần tra, nhưng không tiến tới ngăn cản hỏi thăm, bọn Trịnh Ngôn Khánh vô cùng thuận lợi đi vào trong tù binh doanh, ngẩng đầu lên thì thấy sắc trời đã tối.

Trịnh Ngôn Khánh thầm tán thưởng:

- Trịnh Hoành Nghị lần này có kinh nghiệm, hành sự thành thục chính xác hơn nhiều.

Quan trọng nhất là ngôn ngữ Cao Ly của hắn ngày càng chuẩn, biểu hiện ra một phong phạm mưu sĩ, chỉ sợ sau này tiền đồ bất khả hạn lượng.

- Người nào, mau thông báo tên họ.

Vệ binh ở tù binh doanh phát ra một tiếng thét chói tai, từ phía sau đi ra tới mấy người.

Trịnh Hoài An vội vàng cao giọng:

- Chúng ta là người dưới trướng Phó Ninh binh tào, để chúng ta tiến tới kiểm tra tình huống những tù binh kia một chút.

- Có lệnh bài của phó tướng không?

Trịnh Hoài An khẽ giật mình nhìn Trịnh Ngôn Khánh.

Trịnh Ngôn Khánh gật đầu, một tay ở trong áo khoác nắm chặt nỏ thủ, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi không ngừng.

Thủ nỏ này có thể bắn mười phát liên tục, nhưng cự ly chỉ rất gần, khoảng cách uy lực chỉ có tác dụng trong vòng mười lăm thước.

Trịnh Hoài An nói:

- Phó binh tào đưa tới một thẻ bài, nhưng không biết có phải là lệnh bài của Xa phó tướng không.

- Mau lấy ra xem.

Người Cao Ly rõ ràng buông lỏng cảnh giác, buông đao thương trong tay xuống.

Cùng lúc đó đám người Đậu Hiếu từ hai bên trong chỗ tối đi ra, Trịnh Ngôn Khánh tiến tới khoảng cách chỉ còn mười hai mười ba bước với người Cao Ly, hắn đột nhiên bỏ áo khoác ra, thủ nỏ nhắm thẳng vào vệ binh.

Cơ quan đè xuống chỉ nghe từng tiếng xoẹt xoẹt mười mũi tên mang theo hàn quang lốm đốm bắn về phía vệ binh.

Đám vệ binh chưa kịp chuẩn bị người cầm đầu bị mũi tên bắn ngay giữa mặt, lập tức ngã xuống, Trịnh Hoài An cũng rút nỏ trong tay ra, cùng với Trịnh Ngôn Khánh đánh về phía đối phương.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên quanh quẩn trong đám quân doanh.

Vệ binh sau khi trải qua kinh hoàng đã giơ binh khí lên, muốn ngăn cản Trịnh Ngôn Khánh và Trịnh Hoài An.