Soán Đường

Quyển 5 - Chương 54: Tìm trịnh hoành nghị




- Thiếu gia, coi chừng.

Mạch Tử Trọng tâm thần trầm tư bỗng nhiên một cây trường thương đâm về phía hắn, Mạch Tử Trọng vẫn chưa tỉnh, bỗng nhiên một tùy tùng lao tới chắn trước người hắn, trường thương xuyên qua thân thể, lăn vào trong vũng máu.

- Mạch phúc.

- Thiếu gia, đừng để ý đến ta, mau lên đi.

Mạch Tử Trọng hét lên một tiếng, một đao chém đứt trường thương, đem gã binh sĩ Cao Ly kia chém ngã xuống đất.

Chẳng lẽ hôm nay lão tử phải chết ở đây sao?

Mạch Tử Trọng nhìn thấy càng nhiều người Cao Ly lao về phía hắn, trong lòng không khỏi đắng chát vạn phần.

Con mẹ nó, Trịnh Ngôn Khánh ngươi vận khí thật là tốt... ta còn tưởng ngươi lần này xui xẻo.

Không ngờ nghĩ đến cùng, người xui xẻo vẫn là ta.

Cũng không biết, ta chết rồi Thúy Vân có để cho ta một giọt nước mắt không.

Nghĩ tới Bùi Thúy Vân, tâm tư của Mạch Tử Trọng đã rối loạn.

- Cao Ly tôn tử, đừng ngăn cản gia gia để gia gia mất hứng.

Đúng lúc Mạch Tử Trọng muốn buông xuôi không chống cự nữa thì từ bên ngoài truyền tới một tiếng rống to, từ bốn phía phát ra từng thanh âm thảm thiết vang tới tận mây xanh, một đạo nhân mã như bổ sóng trảm biển mở một đường máu trong loạn quân.

Cầm đầu là hai người, một người cầm song phủ, một người cầm mạch đao.

(Hình ảnh cho Mạch Đao http://a1.att.hudong.com/77/27/01300...1278611870.jpg)

Hai người như là hai mãnh hổ, song phủ tung bay, mạch đao vung lên, những nơi đi qua máu chảy thành sông tàn thi ở khắp trên mặt đất, sau hai người này là một người cầm song đao, trái bổ phải chém ,hung mãnh như rồng. Một người khác thì cầm cường cung, trên lưng ngựa từng mũi tên giống như là lưu tinh không ngừng đán chết sĩ tốt Cao Ly, sau lưng bốn người này còn có bảy tám chục người kỵ sĩ mã giáo tung hoành như lang như hổ.

Đám người Cao Ly điên cuồng xông lên, muốn ngăn cản đường đi của bọn họ lại.

Mạch Tử Trọng khẽ giật mình.

- Trịnh Ngôn Khánh....

Hắn kinh hô lên một tiếng.

Vào lúc này, Mạch Tử Trọng vốn đã mỏi mệt nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh thì bỗng như có khí lực.

Mạch Tử Trọng la lớn lên nói:

- Các huynh đệ viện quân đã tới viện quân đã tới.

Bốn năm nay hắn vô số lần nghĩ sẽ gặp lại Trịnh Ngôn Khánh trong tình cảnh nào.

Nhưng thật không ngờ, hắn sẽ lại gặp lại Trịnh Ngôn Khánh trong tình cảnh này.

Ngôn Khánh đoạn đường này giết người, máu đã nhuộm đỏ chinh bào, hắn cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã giết bao nhiêu người, Hùng Khoát Hải cùng Hám Lăng tọa kỵ chết trận, hai người dứt khoát khai mở chiến trường thật không ngờ sức chiến đấu còn mạnh hơn cả cưỡi chiến mã, Ngôn Khánh thấy hai người này giết người sảng khoái liền giương cung cài tên bắn chết tặc binh, trong chốc lát đã bắn hết ba hũ tên.

Thẩm Quang đi ở bên cạnh hắn, cùng với hai người Hùng Khoát Hải đem đám tôm tép nhãi nhép kia giết hết.

Bốn người này mặc dù chưa bao giờ luyện tập cùng nhau nhưng khi bắt đầu thì lại phối hợp vô cùng ăn ý, Trịnh Ngôn Khánh đi tới không nhận ra Mạch Tử Trọng liền cất tiếng:

- Người kia là ai, mau xưng tên báo họ.

Mạch Tử Trọng sau khi nghe thấy câu này rất thương tâm:

- Lão tử là Mạch Tử Trọng, con mẹ nó Trịnh Ngôn Khánh mau tới cứu ta.

Gọi người ta đến cứu mà lại kiêu ngạo như vậy.

Trịnh Ngôn Khánh lắp vào ba mũi tên, đem hai gã Cao Ly ở bên cạnh Mạch Tử Trọng bắn chết, Mạch Tử Trọng cũng thừa dịp người Cao Ly bối rối suất lĩnh tàn quân tụ hợp lại cùng với Trịnh Ngôn Khánh.

- Chết tiệt, ngươi tại sao giờ mới đến?

Trịnh Ngôn Khánh bắn chết một gã tặc binh khác, rồi hỏi ngược lại:

- Nhiệm vụ của ta là áp giải lương thảo, đáng lẽ không nên tới.

Mạch Tử Trọng hoành đao một phen, bổ vào một gã binh sĩ Cao Ly, binh sĩ này ngã xuống tuy nhiên trong tay còn cầm trường thương suýt nữa đêm ngã Mạch Tử Trọng xuống đất, may mà Thẩm Quang tiến lên một đao chặt đứt đầu của đối phương. Mạch Tử Trọng ném trường đao ra cầm lấy một thanh trường mâu.

- Con mẹ nó muốn làm thương tổn ta, để lão tử dạy các ngươi cách dùng trường mâu.

- Mạch Tử Trọng, ngươi có nhìn thấy Hoành Nghị?

- Ai là Hoành Nghị?

- Chính là Trịnh Hoành Nghị, nghe nói hắn đóng quân ở La Trịnh Toại.

- Con mẹ nó, đến lúc này rồi bản thân ta còn khó bảo toàn, nào biết được Trịnh Hoành Nghị, Bùi Hoành Nghị là ai... Tuy nhiên nếu là ở La Trịnh toại chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

- Ta nhổ vào cái mỏ quạ đen của ngươi, mau đi trước dẫn đường, chúng ta tới La Trịnh toại.

Mạch Tử Trọng khẽ giật mình, một gã binh sĩ Cao ly lại dùng trường mâu đâm tới, may mà tay hắn cầm thuẫn, bảo vệ chỗ hiểm.

- Ngươi điên rồi, ngươi muốn vào thành?

Trịnh Ngôn Khánh thu hồi cung tiễn, cầm lấy trọng giáo, trở mình tiến lên, đánh ngã một gã Cao ly, Ngọc Đề Tuấn lao tới đạp nát đầu đối phương.

- Nói nhảm, ta đã đáp ứng cha mẹ của hắn đem hắn bình an vô sự trở về.

Chỉ một câu nói kia lại khiến cho Mạch Tử Trọng ngu ngơ.

Nếu như không có Thẩm Quang nhanh tay lẹ mắt đỡ binh khí của người Cao Ly đánh tới thì chỉ sợ hắn đã bỏ xác ở dưới thành Bình Nhưỡng.

Thẩm Quang thả người xuống ngựa, tức giận mắng:

- Mạch mập con mẹ nó ngươi cẩn thận một chút, không giết địch thì đừng làm liên lụy tới chúng ta.... Ngươi lên ngựa dẫn đường cho công tử chúng ta.

- Các ngươi thật sự muốn vào vào thành?

Trịnh Ngôn Khánh giận tím mặt:

- Con mẹ nó, ngươi muốn vào thành hay là muốn ở chỗ này, đừng trì hoãn thời gian của lão tử.

Mạch Tử Trọng nghe được liền giậm chân, nắm lấy dây cương mà lên ngựa.

- Trịnh Ngôn Khánh.

- Chuyện gì?

- Trước kia mặc kệ chúng ta có ân oán gì, nhưng hôm nay xóa bỏ.

Ngôn Khánh cầm trọng giáo trong tay, cất tiếng nói:

- Đừng nói nhảm, mau đi trước dẫn đường.

Mạch Tử Trọng cười to ba tiếng thúc ngựa rời đi Trịnh Ngôn Khánh ở bên cạnh hai người một mâu một giáo, bên cạnh lại có Hùng Khoát Hải, Hám Lăng bảo ộ, sau lưng có Thẩm Quang theo sát, một đường đi qua như lang như hổ, mở một con đường máu, binh sĩ Cao Ly gào khóc thảm thiết.

Trên đường dài khắp nơi hỗn tạp thi thể quân Tùy và Cao Ly.

Tiếng kêu liên tục, ánh lửa chiếu xuống, Bình Nhưỡng thành giống như là Tu La địa ngục khiến cho người ta phải hãi hùng khiếp vía.

Một đám Tùy quân bị mấy trăm tên Cao Ly vây ở trong một tiểu viện.

Trịnh Hoành Nghị cánh tay ủ rũ hiển nhiên là bị thương, ở bên cạnh hắn là một nam tủ thanh tú, tay cầm bảo kiếm máu tươi loang lổ.

- Hoành Nghị đừng bối rối ta đến cứu ngươi.

Trịnh Ngôn Khánh ở rất xa nhận ra Trịnh Hoành Nghị vội vàng lớn tiếng phóng ngựa lên.

Trịnh Hoành Nghị và người kia dựa lưng vào ra sức chém giết.

Nghe thấy tiếng gọi của Ngôn Khánh, hắn quay đầu lại trên mặt không chút huyết sắc, lộ ra vẻ vui mừng như điên:

- Ngôn Khánh ta ở chỗ này.

Lời còn chưa dứt thì một thanh trường thương đã xuyên qua bắp đùi của hắn.