Soán Đường

Quyển 5 - Chương 39: Ở lại huyện Dịch




Tháng chạp ngày mười tám, tả kiêu vệ đại tướng quân từ Sa Ti thành đến truyền lệnh, ra lệnh cho các tông đoàn tập kết tại huyện Dịch, chờ tới ngày hai mươi hai tháng chạp tụ tập tại Sa Ti Thành.

Chu Pháp vào ngày hai mươi tháng chạp, trong đêm tối vẫn triệu kiến Trịnh Ngôn Khánh.

- Trịnh công tử, tổng quản truyền lệnh mệnh cho chúng ta lập tức xuất phát tiến về phía Sa Ti thành mà tập kết.

Nhưng mà hiện tại, ở Hà Nam đạo phỉ bộc phát, mà huyện Dịch chúng ta lại là căn cơ thủy quân, không thể không cẩn thận. Tổng quản nói rằng ta lưu công tử ở Sa Ti thành, đảm nhiệm chức Lữ soái, hiệp trợ huyện Dịch, phòng ngừa trộm cướp xâm nhập.

Đến đầu tháng hai, sau khi ổn định sẽ tới Sa Ti thành báo danh, ngươi thấy thế nào?

Trịnh Ngôn Khánh giật mình chợt gật đầu nói:

- Nguyện nghe tổng quản phân phó.

- Ừ, ngươi cùng với Tạ Khoa lưu thủ ở huyện Dịch, ngoại trừ tông đoàn của Tạ Khoa ta cũng sẽ để lại binh mã, chừng năm trăm người. Trịnh Hoành Nghị tông đoàn thì sẽ tiến về Sa Ti thành trước, ở đây tất cả đều phải nhờ hai người hao tâm tổn trí.

Chu Pháp ngôn từ rất khách khí nhưng Trịnh Ngôn Khánh cảm nhận được một khí tức khác.

Tại sao hắn lại cảm thấy hình như có người cố tình sắp đặt hắn bên ngoài chiến sự.

Lưu thủ huyện Dịch, ngoài sáng thì thật dễ nghe nhưng trên thực tế đem hắn và Tạ Khoa cho ở bên ngoài.

Một chức quan Lữ soái, kỳ thật chó má cũng không phải.

Là có người cố ý đâm mình sao? Nhưng tại sao lại đâm mình?

Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi cất tiếng nói:

- Mạt tướng nghe tổng quản điều khiển.

Chu Pháp muốn nói gì rồi lại thôi.

Hắn do dự một chút:

- Trịnh lữ soái đối với chuyện này có gì dị nghị không, nếu có thì có thể đưa ra.

Dị nghị?

Đích thật là có một chút.

Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh vô cùng nghi hoặc, mình có chức quan Vân Kỵ úy, thế mà lại phải ở đây không chào đón hắn. Chắc chắn là có chuyện trong này.

Cho nên Trịnh Ngôn Khánh sắc mặt bình tĩnh nói:

- Mạt tướng không có dị nghị gì.

- Kỳ thật.

Chu Pháp thở dài:

- Trịnh lữ soái tài hoa thế nào thế nhân đều biết nhưng trong khoảng thời gian này có người xử sự thủ đoạn, nói lữ soái là người tham sống sợ chết, để lữ soái phải ở lại huyện dịch, ta có cơ hội sẽ tới trước mặt tổng quản nói tốt cho lữ soái.

Những lời này nói ra đã vô cùng rõ ràng.

Người khác có cái nhìn không tốt với ngươi nhưng ta rất thưởng thức ngươi.

Đại tướng quân tựa hồ đối với ngươi có ý kiến ương ngạnh sợ chết? Trịnh Ngôn Khánh giật mình đã đoán được ẩn tình bên trong.

Chỉ sợ Trịnh Tỉnh ở bên cạnh đại tướng quân đặt lời gièm pha.

So với xuất thân của Trịnh Tỉnh, xuất thân cảu Trịnh Ngôn Khánh thật sự không rõ ràng.

Hộ nhi rất coi trọng người xuất thân dòng dõi, mặc dù Trịnh Ngôn Khánh tài học xuất chúng thanh danh bất phàm nhưng hắn đối với Trịnh Tỉnh thì tín nhiềm vẫn bị ít hơn một chút.

- Chu tổng quản, đường huynh của ta hiện tại ổn chứ?

Hắn thăm dò một câu.

Chu Pháp trên khuôn mặt hiện ra một vẻ nồng đậm:

- Trịnh Tỉnh võ nghệ cao cường, ở chỗ đại tướng quân rất vui vẻ, Trịnh lữ soái không cần phải nhớ mong hắn.

Câu nói này đã nói trắng ra rồi, tại sao đại tướng quân lại có cái nhìn như vậy với Trịnh Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh mỉm cười khom người rời khỏi căn phòng.

Ha ha, không đi thì không đi, dù sao ta cũng không nguyện ý đi vào... vũng nước đục này.

Trịnh Ngôn Khánh ngược lại không để trong lòng, nhanh chóng vui sướng trở về nơi ở của Tạ Khoa, cũng không làm náo động người khác.

Tạ Khoa có thể ở lại làm bạn với Trịnh Ngôn Khánh cũng là một lựa chọn không tệ.

Cho nên Tạ Khoa cũng không có biểu hiện gì thái quá, ngược lại Trịnh Hoành Nghị lại bất bình thay cho Trịnh Ngôn Khánh.

Ngày hôm sau, Trịnh Ngôn Khánh đưa tiễn Trịnh Hoành Nghị lên chiến hạm.

Trước khi chia tay hắn nắm tay Trịnh Hoành Nghị mà thấp giọng nói:

- Hoành Nghị đệ cần phải nhớ kỹ lời ta nói, mọi thứ chớ xông nên quá gần, công huân này không quan trọng miễn là đệ còn sống, nếu đệ xảy ra ngoài ý muốn đại công lao cũng không có ý nghĩa với An Viễn đường.

Trịnh Hoành Nghị dùng sức gật đầu:

- Ngôn Khánh, lời của huynh đệ nhớ kỹ trong lòng.

Tuy nhiên huynh cũng nên sớm tiến về Sa Ti thành tụ hợp cùng đệ, về phần tiểu nhân quấy phá đệ sẽ không để hắn như ý muốn.

Cái gọi là tiểu nhân dĩ nhiên là chỉ Trịnh Tỉnh.

Trịnh Hoành Nghị không phải là người ngu, tuy hắn sinh trưởng ở thế gia đại tộc nhưng tâm tư cũng đã qua tôi luyện.

Hắn đương nhiên có thể nhận ra lần sắp xếp này có ẩn tình ở bên trong.

Chỉ cần nghe ngóng là có thể đoán ra được ẩn tình.

Trịnh Ngôn Khánh cười nói:

- Đệ chớ lo lắng chuyện của ta cũng không cần phải gây xung đột với Trịnh Tỉnh chỉ cần nhớ rõ lời của ta là được. Hoành Nghị binh bất yếm trá, mọi chuyện cần phải cẩn thận, có cơ hội ta sẽ tiến tới tụ hợp cùng đệ.

Nói xong Trịnh Ngôn Khánh cùng Trịnh Hoành Nghị chắp tay cáo biệt, đưa mắt nhìn hắn lên thuyền.

Lúc này đã là hoàng hôn, mưa phùn khẽ rơi.

Ở phía xa xa rừng tùng um tùm, lượn lờ từng đoàn mây đen.

Mùa đông Đại Nghiệp năm thứ bảy thời tiết đặc biệt lạnh.

Liêu Đông rất nhiều dòng sông xuất hiện, diện tích đóng băng ngày càng nhiều, quân đội nhà Tùy mấy lần tác chiến đều đem người Hài Cúc chiếm giữ khu liêu đông đánh cho hoa rơi nước chảy, trước đay Hài Cúc cùng với Cao Ly Khiết Đan dương nanh múa vuốt, hiện tại Khiết Đại đã quy hoàng, Hài Cúc một tay khó chống bị Tùy quân đánh tan tác, bất đắc dĩ lui về phía bắc, ở trong núi nghỉ ngơi lấy lại sức.

Dương Quảng cũng không truy kích người Hài Cúc.

Trong mắt hắn Hài Cúc chẳng qua chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép không đáng chú ý mà thôi.

Hiện tại hắn muốn chính là nhanh chóng dùng thế bài sơn đảo hải đánh tan Cao Ly, để các tù trưởng ở Tây vực thuần phục.

Cho nên Dương Quảng sau khi đánh tan người Hài Cúc lập tức triệu tập binh mã hướng về phía Cao Ly tiến công.

Trịnh Ngôn Khánh và Tạ Khoa mấy ngày nay sống ở huyện Dịch cũng khá an nhàn vui vẻ.

Ở trong quân doanh mở tiệc chiêu đại quan địa phương huyện Dịch xong, Trịnh Ngôn Khánh ra lệnh tăng cường tuần tra với bến cảng.

Hắn cùng với Tạ Khoa chia làm hai lớp ngày đêm trông coi nơi này.