Soán Đường

Quyển 5 - Chương 2: Tiễn bùi thục anh




Thục Đạo Nan này thuộc vềnhạc phủ cửu thể, Lý Thái Bạch làm bài thơ này, có một khí khái hùng khởi tránglệ ở trong đó, một hồi thanh âm trống Hạt ẩn chứa ý chí hùng hồn bên trong,thanh âm của Ngôn Khánh mặc dù non nớt nhưng phối hợp với tiếng trống lại đemsự non nớt kia giấu đi ngược lại lại có dáng vẻ cương liệt.

Tiết trống đã dừng im bặt.

Bùi Thục Anh theo tiếng trống đó mà múa.

Cạp váy bồng bềnh giống như là tiên tử, trong miệng nàng lặp lại câu cuối cùng.

- Đất núi lở vùi thây tráng sĩ

Sau, thang trời, cầu đá liền nhau

Mọi người cũng cất tiếng hòa cùng, trong núi vang lên quanh quẩn.

Trịnh Ngôn Khánh uống một ngụm rượu mạnh sắc mặt đỏ bừng, tiếng trống ngày càngdồn dập, hòa vào trong thanh âm khiến cho mọi người khí huyết sôi trào, độtnhiên tiếng trống trở nên chậm lại, vũ bộ của Bùi Thục Anh cũng theo đó mà chậmchạp, trở nên nhu hòa.

-Thượng hữu lục long hồi nhật chi cao tiêu

Hạ hữu xung ba nghịch chiết chi hồi xuyên

Hoàng hạc chi phi thượng bất đắc quá

Viên nhứu dục độ sầu phan viên

Thanh nê hà bàn bàn

Bách bộ cửu chiết oanh nham loan

Môn Sâm lịch Tỉnh ngưỡng hiếp tức

Dĩ thủ phủ ưng toạ trường than

Dịch thơ:

- Đất núi lở vùi thây tráng sĩ

Sau, thang trời, cầu đá liền nhau

Trên là một ngọn núi cao

Sáu rồng uốn lượn cùng chầu vầng dương

Dưới, dòng suối cuộn cuồn, thác nhảy

Sóng dội lên, nước chảy ngược dòng

Hạc vàng mỏi cánh, đừng hòng

Vượn sầu, khỉ tủi, khó lòng chuyền leo

Đèo Thanh Nê ngoòng ngoèo hiểm hóc

Trăm bước đi, ngoặt dốc chín lần

Chạm Sâm, đạp Tỉnh, ngại ngần

Tạm ngồi vỗ bụng thở than, mệt lừ

- Dĩ thủ phủ ưng toạ trường than

Bùi Thúy Vân ánh mắt mê man, nương theo tiếng ca cảu Trịnh Ngôn Khánh và vũ đạocủa cô cô, nàng phảng phất có thể nhìn thấy được sự gian nguy trùng điệp củanúi Thục.

Đóa Đóa ngừng hô hấp, ánh mắt của Vô Cấu trở nên cuồng nhiệt.

Về phần bọn người Bùi Hành Nghiễm, cũng bị tiếng ca và vũ đạo kia lôi cuốn, vôý thức cũng đắm chìm.

Ở thời Tùy Đường chưa có giáo dục cao thâm gì.

Ca múa thơ họa đã thấm vào đầu của mỗi người, bọn họ co thể hiểu được sự tránglệ bên trong những bài thơ kia giống như người đời sau ngâm nga hai ba câu hátyêu thích. Thời Tùy Đường người ngâm thơ ca, lại hùng khởi phóng khoáng, mặc dùlả lướt nhưng không mất đi sự hung tráng.

Ngôn Khánh ở thời đại này đã sinh sống gần mười hai năm.

Linh hồn mặc dù là linh hồn trước kia nhưng thực chất bên trong đã tràn ngậpphong cách thời Tùy Đường.

- Vấn quân tây du hà thời hoàn

Úy đồ sàm nham bất khả phan

Đản kiến bi điểu hào cổ mộc

Hùng phi tòng thư nhiễu lâm gian

Hữu văn tử qui đề dạ nguyệt

Sầu Không san

Thục đạo chi nan nan ư thướng thanh thiên

Sử nhân thính thử điêu chu nhan

Liên phong khứ thiên bất doanh xích

Khô tùng đảo quái ỷ tuyệt bích

Phi suyền bộc lưu tranh huyên hôi

Phanh nhai chuyển thạch vạn hác lôi

Kỳ hiểm dã nhược thử

Ta nhĩ viễn đạo chi nhân

Hồ vi hồ lai tai

Dịch thơ:

- Anh sang Tây bao giờ trở lại?

Đường chon von, chỉ ngại trèo cao

Cây già, chim quạ thương sầu

Mái bay theo trống, nối nhau trong rừng

Lại nghe tiếng quốc chùng dưới nguyệt

Núi cùng đồi rậm rịt quạnh hiu

Đường đất Thục, khó đi nhiều

Khó đi hơn cả đường leo lên trời

Mới nghe thấy, rợn người, tái mặt

Núi cách trời gang tấc mà thôi

Thông khô treo ngược sườn đồi

Suối bay, thác đổ, liên hồi chen nhau

Đá rung chuyển nát nhàu sườn núi

Như ngàn cơn sấm dội hang sâu

Hiểm nguy ôi biết dường bao!

Đường xa, khách có quản nào quanh queo

- Ta nhĩ viễn đạo chi nhân hồ vi hồ lai tai. . . . .

Thanh âm trầm thấp, quanh quẩn ở trong núi.

Thanh âm trống hạt cũng trở nên dồn dập, tiếng trống ngày càng vang to, cànglúc càng gấp rút, càng ngày càng sục sôi...

Vũ đạo của Bùi Thục Anh cũng càng ngày càng nhanh, nàng giống như không khốngchế được thân thể của mình, hai tay uốn lượn, xoay tròn, giống như thiếu nữ lúcvui vẻ mà ca múa.

- Kiếm các tranh vanh nhi thôi ngôi

Nhất phu đang quan

Vạn phu mạc khai

Sở thủ hoặc phi thân

Hoá vi lang dữ sài

Triều tị mãnh hổ

Tịch tị trường xà

Ma nha doãn huyết

Sát nhân như ma

Cẩm thành tuy vân lạc

Bất như tảo hoàn gia

Thục đạo chi nan nan ư hướng thanh thiên

Trắc thân tây vọng trường tư ta

Dịch thơ:

- Núi Kiếm Các cheo leo cao ngất

Ải một người, đối mặt muôn người

Nơi cửa ải, kẻ trông coi

Nếu không thân, sẽ thành loài sài lang

Buổi sớm đến, tránh đàn cọp dữ

Đêm tối sang, trốn lũ rắn dài

Mài răng hút máu ghê thay!

Giết người như chặt cành gai dễ dàng

Đất Cẩm Thành tuy rằng vui thật

Nhưng chẳng bằng sớm được về nhà

Đường Thục khó, khó bao là

Ngóng về Tây, chỉ biết là thở than!

- Trắc thân tây vọng trường tư ta

Đem tiếng trống dừng lại, Bùi Thục Anh đã ngã xuống mặt đất.

Trong doanh địa một lần nữa lặng ngắt như tờ.

Hồi lâu Bùi Hành Nghiễm hét lớn lên một tiếng:

- Hay!

Trống hay? Thơ hay? Hay là Bùi Thục Anh múa hay?

Có lẽ tất cả đều hay.

Trong doanh địa, tiếng hoan hô như sấm.

Tất cả mọi người đều hưng phấn la ó, Trịnh Ngôn Khánh đi tới bên cạnh Bùi ThụcAnh, đỡ Bùi Thục Anh từ dưới mặt đất đứng lên, vươn tay ra, lau đi mồ hôi trênkhuôn mặt của nàng.

Da thịt ôn nhu tiếp xúc, mặc dù có nhiều người ở đây nhưng vẫn cảm thụ y nguyênđược.

Bùi Thục Anh nhìn tiểu nam nhân trước mặt, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.

Trên đầu vai của Ngôn Khánh lúc này cũng đã lấm tấm hạt mưa.

- Phá Dã Đầu thì sao?

Nàng mỉm cười, trong giọng nói tràn đầy tự tin.

- Tiểu Yêu yên tâm, Phá Dã Đầu không làm gì được ta, tuy hôm nay hắn có uy thếnhưng muốn xử ta thì cũng phải tự đánh giá lại mình.

- Hà Đông Bùi thị, từ xưa tới nay là gia tộc ba triều từ thời Tần Hán tới nay.

- Cần gì phải e ngại một tên nô tài(Vũ Văn Thuật vốn là nô tài của quý tộc TiênBi, sau đó mới được sửa lại thành họ Vũ Văn)

Bùi Thục Anh khẽ nói:

- Nếu tên Phá Dã Đầu kia không biết nặng nhẹ, ta muốn nhìn xem bọn chúng có thủđoạn gì.

- Tiểu Yêu chớ lo lắng, cô cô kinh nghiệm rất nhiều, biết rõ nặng nhẹ.

- Nhưng mà ta không muốn cô cô trở về.

- Ta cũng không muốn nhưng cần phải trở về.

Bùi Thục Anh khẽ nói:

- Ta đã đem các ngươi tới Vinh Nhạc, đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại Cao phunhân dường như đã khởi hành, ít ngày nữa là tới Vinh Nhạc, ta ở lại đối vớingươi tuyệt không phải là chuyện tốt... tiểu Yêu cô cô biết rõ... ta rất vuikhi người giết Lý Đức vũ, xem như là hiểu được một tâm sự, từ nay không cầnphải lo lắng.

Ta trở về, không sao đâu!

Ngược lại tiểu Yêu, ngươi ở đây một thời gian, tốt nhất đừng về Trung Nguyên.

Vũ Văn Hóa Cập lần này bị mất đi mặt mũi, hắn không làm khó ta nhưng có thể làmkhó ngươi và Bùi Nhân Cơ... Hắn làm việc rất ngoan độc, ngươi để Thế An thúcphụ quay trở về Củng huyện đúng là một nước cờ tốt, sau khi ta trở về ta cũngsẽ quay lại Hà Đông, đến lúc đó sẽ giúp ngươi chiếu cố....

- Lần này nhập Thục, đối với ngươi chỉ có lợi mà không có hại.

- Tình huống ở Lạc Dương ngày càng trở nên phức tạp, ngươi không nên bị cuốn quá sớm vào trong đó.