Soán Đường

Quyển 4 - Chương 23: Trưởng Tôn bệnh nặng




Trịnh Ngôn Khánh trong lòng cảm thấy kỳ quái, Trưởng Tôn Thịnh tại sao thân thể lại không được tốt.

Trước đó vài ngày không phải vẫn còn tốt sao, có thể lên ngựa dùng giáo, tại sao bây giờ lại thành ra như vậy.

Liên tưởng đến lời nói của Vũ Văn Thành Đô, Trịnh Ngôn Khánh liền cảm thấy trong lòng hơi lo lắng, hắn lập tức đi vào trong Phích Lịch đường, tiến vào trong phòng chính chỉ thấy có một lão giả áo bào màu xanh tóc bạc trắng đang nói chuyện với Cao phu nhân.

Ngôn Khánh nhận ra lão giả này, chính là Sào Nguyên Phương.

- Sào tiên sinh.

- A, là Bán Duyến Quân.

Sào Nguyên Phương và Ngôn Khánh bắt chuyện, sau đó Sào Nguyên Phương lại nói với Cao phu nhân:

- Đại tướng quân tình hình không được tốt lắm, phu nhân cần phải lưu ý nhiều hơn, đừng để cho tướng quân phải tức giận, từ từ điều dưỡng... phương thuốc đã để lại nếu như có gì không ổn thì bất cứ lúc nào cũng có thể phái người tìm ta.

- Làm phiền Sào tiên sinh rồi.

Cao phu nhân nghiêng người đưa tiền đồng thời nói với Trịnh Ngôn Khánh:

- Ngôn Khánh, ngươi đi vào phòng ngủ, ta còn có việc phải làm.

- Tuân mệnh.

Đối với Trưởng Tôn gia, Trịnh Ngôn Khánh như là người trong nhà.

Cho nên Cao phu nhân cũng không cần phải khách sáo, đưa tiền cho Sào Nguyên Phương sau đó rời khỏi Trịnh phủ, Trịnh Ngôn Khánh gãi gãi đầu trong lòng tràn đầy tâm sự.

ở trong phòng sắc mặt của Trưởng Tôn Thịnh vàng vọt, hắn kịch liệt ho khan.

Trịnh Ngôn Khánh nhìn thấy dáng vẻ ốm đau của Trưởng Tôn Thịnh thì kinh ngạc, bệnh của Trưởng Tôn Thịnh hiện tại xem ra đã nặng hơn lúc trước rất nhiều.

Ngôn Khánh lúc tiến vào thì Trưởng Tôn Thịnh đang nói chuyện với một trung niên nam tử.

Người này tuổi tác nhỏ hơn Trưởng Tôn Thịnh, gương mặt hình cầu, trán có một khối hơi lồi ra, râu đen mặt trắng, chứa chấp dáng vẻ thư sinh, Ngôn Khánh nhận ra người này là huynh đệ trong tộc của Trưởng Tôn Thịnh, tên là Trưởng Tôn Thuận Đức, nhậm chức hữu vệ tướng quân.

Chú ý là tướng quân chứ không phải đại tướng quân.

Trong lịch sử người này rất có thanh danh, về sau Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, người này từng lập nhiều công lao hãn mã, Lý Uyên sau khi đăng cơ đã phong hắn là kiêu vệ đại tướng quân làm Tiết quốc công.

Về sau khi biến sự ở Huyền Vũ môn xảy ra, hắn đã giúp Lý Thế Dân lên ngôi hoàng đế.

Về phần hắn có leo tới vị trí Lăng Yên các hay không, thời gian đã quá xa, Trịnh Ngôn Khánh đã không nhớ rõ.

Nhưng hắn biết rõ, Trưởng Tôn Thuận Đức này là một người rất tinh mắt, bổn sự không hề kém.

Trưởng Tôn Thuận Đức khá thân cận với Trịnh Ngôn Khánh, mỉm cười bắt chuyện với hắn.

- Đại huynh, ta đi trước, chuyện ở trong phủ huynh không cần phải lo lắng, cứ yên tâm mà dưỡng bệnh.

Trưởng Tôn Thịnh gật đầu:

- Ngôn Khánh giúp ta tiễn một chút.

Những chuyện như vậy đa số là do con cháu thân thích làm, Trưởng Tôn Thịnh phân phó cho Trịnh Ngôn Khánh tiễn khách cũng biểu thị cho hắn đối với Trịnh Ngôn Khánh coi như con cháu.

- Thúc phụ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy ?

Trưởng Tôn Thuận Đức nói:

- Bắc Chu dư nghiệt làm loạn, hôm qua đại huynh cùng với Thiên Bảo tướng quân và Mạch quốc trượng ở dưới đại môn hiệp lực giết phản tặc, chỉ là phản tặc kia quá hung hãn, thế nên đại suy khi tiễu sát đối phương thì bệnh cũ tái phát, mới trở nên như vậy. Người kia không hổ là Trường An đệ nhất cao thủ, ta sáng nay ra Thiên Tân Kiều thì thấy cảnh tượng thật là thê thảm, người kia giết gần hai trăm cấm quân, bị năm đại cao thủ vây kín mà vẫn làm cho Mạch trụ quốc bị thương, Thiên Bảo tướng quân bị mất yêu kỵ, con mẹ nó đúng là một lão yêu quái.

Trưởng Tôn Thuận Đức thấy bốn bề vắng lặng liền hạ giọng nói:

- Hắn chính là tổng quản Cáp Đức của Đại Chu tiền triều, nay đã sửa lại danh tự gọi là Cáp Sĩ Kỳ. À Đại Định tửu lâu chính là do hắn làm chủ, ngươi không đoán được đâu Di Lặc áo trắng ở Bạch tước tự muốn giết ngươi cũng là do hắn cầm đầu, ngươi thấy có dọa người không?

- Ta vẫn thường xuyên ở Đại Định ăn cơm đây này, gây chuyện không tốt không chừng một nửa triều thần cũng phải mất mạng.

Trưởng Tôn Thuận Đức nói đến đây vô ý thức run một cái, lắc đầu liên tục tựa hồ nghĩ tới mà sợ.

Trịnh Ngôn Khánh trong lòng cũng kinh hãi.

Cũng may là công phu hàm dưỡng của hắn không tệ cho nên trên mặt cũng không biểu lộ ra cảm xúc gì.

Mà hắn lại lộ ra một bộ dạng khiếp sợ:

- Trong thành Lạc Dương có quái vật lợi hại như vậy sao, Cáp Đức kia hiện tại thế nào rồi?

Trưởng Tôn Thuận Đức cười cười:

- Xuất động ba nghìn cấm quân để giết hắn, lại có năm đại cao thủ ra tay nếu như để cho hắn đào tẩu thì thể diện của bệ hạ không phải đã bị ném đi rồi sao? Chết rồi, thi thể của tên kia nghe nói đã được Thiên Bảo tướng quân phụ trách xử lý cho tốt, chôn ở dưới chân núi Hương Sơn, chết rồi, chết là tốt rồi.

Trịnh Ngôn Khánh tiễn Trưởng Tôn Thuận Đức rời đi sau đó quay về phòng ngủ.

Trưởng Tôn Thịnh rất mệt mỏi song mắt nắm chặt, tựa trên đệm giường mà nằm ngủ.

Trịnh Ngôn Khánh bước chân nhè nhẹ, kéo chăn đắp kín lại cho Trưởng Tôn Thịnh.

- Ngôn Khánh, hai ngày nay ta không cách nào đốc thúc việc học của ngươi, nhưng ngươi cũng không được buông lỏng, À ngươi đi ra ngoài thăm Quan Âm tỳ, buổi sáng ta bệnh tình phát tác khiến cho nó sợ hãi, lúc này Vô Kỵ ở với nó nhưng có lẽ không có tác dụng, đứa bé kia rất thích ngươi ngươi đến thăm nó đi đừng quan tâm tới ta nữa.

- Vâng.

Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

Đúng lúc hắn đi ra ngoài, Trưởng Tôn Thịnh đột nhiên gọi hắn lại.

-Ngôn Khánh.

- Có đệ tử.

Trưởng Tôn Thịnh do dự một chút rồi nói:

- Một ngày kia, nếu như ta mất, kính xin ngươi tốn nhiều tâm tư chiếu cố cho Quan Âm tỳ.

- Sư phụ, người nói gì vậy?

Trịnh Ngôn Khánh càng hoảng sợ:

- Vừa rồi Sào tiên sinh nói rằng chỉ cần sư phụ tĩnh dưỡng cho tốt thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

- Ngươi lo lắng như vậy làm gì?

Trưởng Tôn Thịnh nở ra nụ cười:

- Ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, chỉ là mấy ngày nay ngươi chiếu cố cho Quan Âm tỳ tốt một chút, nó còn nhỏ tính tình mềm yếu, cần một người bên cạnh dỗ dành.

- Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ chiếu cố Quan Âm tỳ thật tốt.

Trưởng Tôn Thịnh nhắm mắt lại, Trịnh Ngôn Khánh nhẹ chân rời khỏi phòng, rồi kéo của phòng đóng lại.

Đi trên đường hắn nhìn thấy Cao phu nhân, nhìn thần sắc thì thấy bà có vẻ hơi sầu lo, nhìn thấy Ngôn Khánh cũng không chào hỏi mà chỉ gật nhẹ đầu, sau đó vội vã đi vào trong phòng ngủ.

Ngôn Khánh ở trong hoa viên dỗ dành Vô Cấu một lúc mãi đến khi nàng lộ vẻ tươi cười hắn mới yên tâm.

Đã qua giữa trương, Trịnh Ngôn Khánh dụ dỗ Vô Cấu ngủ trưa.

Sau khi dùng cơm trưa ở nhà Trưởng Tôn, Trịnh Ngôn Khánh mới cáo từ đi.