Soán Đường

Quyển 3 - Chương 58: Bái sư




Trưởng Tôn Thịnh cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Kỳ thực sau ngày hai mươi tám tháng chạp về sau, Trưởng Tôn Thịnh báo với Dương Quảng muốn thu Ngôn Khánh làm môn sinh.

Đã đạt đến địa vị của Trưởng Tôn Thịnh thì mọi hành vi của y đều không còn là hành vi cá nhân nữa.

Chuyện thu nhận đệ tử, Vũ Văn Thuật từng đề nghị, Bùi Thế Củ cũng đề nghị, ngay cả Mạch Thiết Trượng, Độc Cô Vũ cũng đều đề nghị nhưng đều bị Trưởng Tôn Thịnh từ chối.

Trong mắt của Trưởng Tôn Thịnh, đệ tử của hắn phải là người giúp Trưởng Tôn gia khởi động Phích Lịch đường.

Người này không những phải có xuất thân tốt mà còn phải có tài hoa, sau này còn có thể tham dự triều chính, nếu như không đạt được những yêu cầu này, Trưởng Tôn Thịnh nhất định sẽ không ra mặt thu nhận. Đặc biệt là Hà Đông đệ tử, hắn tuyệt đối không thu, việc này sẽ khiến hoàng đế nghi kỵ, mà Trưởng Tôn Thịnh không muốn cuốn vào vòng tranh đấu này.

Phá Dã Đầu Vũ Văn Thuật?

Ha ha chỉ là một kẻ gia nô mà thôi.

Mặc dù Vũ Văn Thuật rất được Dương Quảng tín nhiệm nhưng Trưởng Tôn Thịnh không để vào trong mắt, lúc trước Vũ Văn Thuật xin hắn thu nhận Vũ Văn Thành Đô hắn không đồng ý, mặc dù Vũ Văn gia cũng là một gia tộc lớn.

Cho nên khi Lý Uyên nhắc tới Trịnh Ngôn Khánh khiến cho Trưởng Tôn Thịnh động tâm.

Trịnh gia và Phích Lịch đường của Trưởng Tôn Thịnh cùng là đại tộc ở sông Lạc, đây cũng là chuyện môn đăng hộ đối, thứ hai chính là Trịnh gia trải qua liên tiếp những chuyện đả kích, Trịnh Đại Sĩ mặc dù đứng sai đội ngũ nhưng Dương Quảng vẫn không hề có ý định đuổi cùng giết tận đối với Trịnh gia, một phương diện khác, Dương Quảng còn cần Trịnh gia để ổn định sông Lạc, ngăn cản những thế gia khác mở rộng, đạt tới cục diện cân đối.

Trịnh Ngôn Khánh xuất thân từ Trịnh gia, nếu làm môn hạ của Trưởng Tôn Thịnh thì Dương Quảng chẳng những không nghi kỵ mà còn cam tâm tình nguyện thúc đẩy.

Một Trịnh gia nửa sống nửa chết sẽ trở nên mạnh hơn khống chế sĩ mã Sơn Đông.

Đương nhiên Trưởng Tôn Thịnh còn có mục tiêu khác.

Sau khi thu nhận Trịnh Ngôn Khánh, Ngôn Khánh ở đằng sau còn có lực lượng ẩn nấp, có thể khiến cho Phích Lịch đường phát triển. Mặc dù Lý Uyên không nói gì nhưng Trưởng Tôn Thịnh đã cho rằng Trịnh Ngôn Khánh là con riêng của Lý Uyên, nếu có Lý Uyên ủng hộ, Phích Lịch đường có thể nói là vững như bàn thạch.

Đây là điều tính toán trong lòng của Trưởng Tôn Thịnh, đương nhiên nếu như Trịnh Ngôn Khánh không có biểu hiện xuất chúng thì hắn cũng không thu nhận.

Danh tiếng của Ngôn Khánh hiện tại vô cùng thịnh, ngay cả hoàng đế cũng không có ý kiến gì.

Cho nên Trưởng Tôn Thịnh muốn dùng làn gió đông này, dùng đại điển bái sư để nở mày nở mặt.

Hắn gọi Ngôn Khánh tới, nói rõ lý do.

Mà Trịnh Ngôn Khánh cũng đã sớm nhận được tin tức, Trưởng Tôn Thịnh mở miệng, thu nhận Trịnh Ngôn Khánh làm đệ tử, Ngôn Khánh lập tức gật đầu đáp ứng.

- Ngôn Khánh, hiện nay ngươi tại sĩ lâm đã vững chân, có chút danh tiếng.

- Thêm nữa ngày hai mươi tám tháng chạp trong cúc chiến ngươi thể hiện khiến cho triều đình để ý rất nhiều, vì vậy vi sư đem lễ bái sư bày ra cho cả thiên hạ biết, mười ngày sau chính là ngày tốt lành, lúc đó ta sẽ mời danh sĩ ở Lạc Dương ở Phích Lịch đường dự lễ bái sư, trong mười ngày này ngươi cần phải giữ gìn trai giới, tu thân dưỡng tính.

- Đệ tử hiểu rõ.

Trịnh Ngôn Khánh nhanh chóng gật đầu đáp ứng, Trưởng Tôn Thịnh đang tạo thanh thế cho hắn, đồng thời cũng làm cho Phích Lịch đường thêm sáng rọi.

Hắn cung kính dùng hai tay nâng quyển trục lên.

- Sư phụ, đệ tử đã hâm mộ danh tiếng của sư phụ từ lâu, có thể bái nhập môn hạ của sư phụ thì thật là vinh hạnh.

- Chỉ khổ nỗi không có lễ yết kiến gì đành vội vàng làm một bài thơ dâng lên, kính xin sư phụ chớ trách.

Ở trong thư phòng chỉ có Trịnh Ngôn Khánh và Trưởng Tôn Thịnh. Trưởng Tôn Thịnh liền hiếu kỳ tiếp nhận quyển trục trong tay của Trịnh Ngôn Khánh mà cười nói:

- Ta cũng nghe qua Ngôn Khánh thi thư song tuyệt, cũng muốn thưởng thức một phen.

Trưởng Tôn Thịnh mở quyển trục ra thì thấy bốn câu tuyệt cú.

Hai gò má của y liền khẽ ửng đỏ lên, có thể nhận ra dáng vẻ tươi cười.

Thiên hạ này, ai mà không thích được khen.

Chỉ là mỗi người thích một phương pháp khác nhau, Ngôn Khánh tặng một bài thơ này, không phải đem Trưởng Tôn Thịnh và tướng quân Lý Quảng xếp ngang nhau sao?

- Ngôn Khánh, bài thơ này, vi sư rất thích.

Trịnh Ngôn Khánh âm thầm thở ra một hơi.

Dù Trưởng Tôn Thịnh sắp tới sẽ làm sư phụ của hắn nhưng đối mặt với Trưởng Tôn Thịnh, Trịnh Ngôn Khánh vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, may mà Trưởng Tôn Thịnh cũng hài lòng với bài thơ này.

Trưởng Tôn Thịnh sau đó hỏi kỹ về kiến thúc của Trịnh Ngôn Khánh.

Đối với chuyện Ngôn Khánh đã bắt đầu nghiên cứu ngũ kinh, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái. Ngược lại đối với việc Ngôn Khánh làm dã sử, Trưởng Tôn Thịnh cũng không có ý kiến.

- Ngôn Khánh, con nghiên cứu tam quốc cũng không phải là điều sai lầm, chỉ là trăm năm qua, người trong thiên hạ lấy hán thư làm chủ, con nên nghiên cứu hán thư. Ở đây có sáu cuốn hán thư, ta tặng cho con, phải học cho tốt.

Trịnh Ngôn Khánh vội vàng bái tạ, tiếp nhận lấy sách.

Nói chuyện với Trưởng Tôn Thịnh một lúc sau đó Ngôn Khánh mới đứng dậy cáo từ.

- Ngôn Khánh.

- Có đệ tử.

Lúc Ngôn Khánh vàTrưởng Tôn Thịnh ra khỏi thư phòng đột nhiên Trưởng Tôn Thịnh gọi hắn.

- Ta tặng ngươi người này về sau chiếu ứng hắn cho tốt.

- Mã Tam Bảo.

Giống như chờ sẵn ở trong sân, Mã Tam Bảo liền lên tiếng từ sau hòn non bộ chạy tới, cung kính hành lễ với Trưởng Tôn Thịnh và Trịnh Ngôn Khánh.

- Về sau ngươi hãy theo Trịnh Ngôn Khánh mọi thứ phải nghe theo hắn phân phó.

- Tiểu nhân tuân mệnh.

Trịnh Ngôn Khánh phản ứng không kịp quay đầu lại mà ngạc nhiên nhìn Trưởng Tôn Thịnh.

Chỉ là Trưởng Tôn Thịnh cũng không giải thích mà chỉ cười ôn hòa vỗ vỗ vai Trịnh Ngôn Khánh.

- Về sớm đi, nhớ rõ trong mười ngày này phải giữ gìn trai giới, cũng đừng tới gặp Phòng đại nhân ở Hà Nam doãn, cầu tình cũng không phải là chuyện tốt, ở trúc viên đọc sách cho tốt, nhớ lấy, nhớ lấy.

Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy hình như Trưởng Tôn Thịnh có chuyện gì đó.

Chỉ là hắn không muốn nói rõ thì Trịnh Ngôn Khánh cũng không truy vấn, Trịnh Ngôn Khánh nhìn nhìn Mã Tam Bảo, cảm thấy vô cùng cổ quái, đến tột cùng Trưởng Tôn Thịnh có ý gì đây?

Trịnh Ngôn Khánh trong lòng tràn ngập nghi vấn, Trưởng Tôn Thịnh thì đứng ở hành lang nhìn theo, bỗng nhiên hắn cất tiếng nói:

- Phu nhân nàng thấy người này thế nào?

Từ trong hành lang có một mỹ phụ trung niên đi ra.

Người này dịu dàng đi tới bên cạnh Trưởng Tôn Thịnh mà nói:

- Tiểu lang quân này khá chững chạc, chàng để Mã Tam Bảo kín đáo đi theo hắn mà hắn cũng không hỏi rõ, tại sao Đường quốc công lại phải qua tay của chàng mà chuyển Mã Tam Bảo tới vậy?

Trưởng Tôn Thịnh cười hắc hắc:

- Thúc Đức là người cẩn thận.

Hiện tại giới quan lũng cũng không hài lòng lắm thậm chí chuyện dời đô tới Lạc Dương bọn họ cũng không muốn.