Soán Đường

Quyển 3 - Chương 55: Chiến thắng




- Ngăn tên kia lại.

Mạch Tử Trọng hét lớn một tiếng, đem mộc cúc đánh về phía Từ Thế Tích.

Từ Thế Tích cũng không nhìn lập tức tiếp nhận mộc cúc, đánh về phía Tiết Vạn Triệt, Bùi Hành Nghiễm lúc này cũng lao về phía trước, Mạch Tử Trọng thấy tình huống không tốt chuẩn bị bỏ Đậu Hiếu đi ngăn cản Bùi Hành Nghiễm thì Trịnh Ngôn Khánh đã quát to một tiếng:

- Tiết tam ca, chuyền cúc cho lão Đậu đi.

Tiết Vạn Triệt không hề do dự vung trượng đánh cúc.

Mạch Tử Trọng vội vàng thay đổi chủ ý, quay lại ngăn cản Đậu Hiếu.

Nhưng lúc này Đậu Hiếu không để ý tới mộc cúc mà còn lao tới Mạch Tử Trọng.

Từ đầu tới cuối, Thẩm Quang chưa hề xuat hiện không biết từ đâu chui ra, nghiêng người đem mộc cúc chuyền đi, bắn về phía trước mặt Bùi Hành Nghiễm.

Mạch Tử Trọng quát to một tiếng, hắn biết là không tốt.

Đám tiểu bạch kiểm này quá giảo hoạt, tên Đậu Hiếu này căn bản không đánh cúc, nhưng lại hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, hóa ra chỉ là một con hổ giấy mà thôi.

Mạch Tử Trọng lúc này tức giận kêu to, bấ chấp tất cả chửi Trịnh Ngôn Khánh giảo hoạt rồi thúc ngựa lao tới Bùi Hành Nghiễm.

Hỏa Long câu của Bùi Hành Nghiễm Ô Điêu Mã của Mạch Tử Trọng lúc này như hai đạo thiểm điện cùng nhau lao tới đánh về phía mộc cúc, đúng lúc này chợt nghe có người lớn tiếng nói:

- Mạch thiếu gia, coi chừng đó.

Mạch Tử Trọng quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy Đậu Hiếu đã thúc ngựa, hai tay ôm lấy cổ ngựa mà lao đến.

Mạch Tử Trọng muốn trốn nhưng đã không còn kịp.

Chỉ nghe ầm một tiếng, con Ô Điêu mã của Mạch Tử Trọng đã bị con chiến mã của Đậu Hiếu chạm phải, Mạch Tử Trọng một chân đặt xuống đất, mà ngựa của Đậu Hiếu tựa như muốn nổi điên, hóa ra lúc trước Đậu Hiếu đã dùng cúc trượng đánh vào mông của nó.

Con ngựa này điên rồi.

Mạch Tử Trọng té xuống mặt đất, Bùi Hành Nghiễm vội vàng xông lại, một trượng nhẹ nhàng đánh mộc cúc vào trong cầu môn.

- Các ngươi, chơi xấu...

Đậu Hiếu lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, thân hình của hắn lúc nãy vì va chạm cũng bị bắn ra khỏi ngựa giống như Mạch Tử Trọng.

Mạch Tử Trọng tiến lên, nắm lấy vạt áo của Đậu Hiếu, lớn tiếng mà gào thét.

- Mập tử, binh bất yếm trá, chẳn lẽ ngươi chưa từng nghe qua lời này sao?

Toàn trường vang lên tiếng hô, Tiết Vạn Triệt xong lên trước, tách Đậu Hiếu và Mạch Tử Trọng ra, cười đùa nói:

- Ngươi hôm nay thua vì ngươi ngu xuẩn kế sách đơn giản vậy mà cũng không nhận ra, vậy mà còn đòi chơi kích cúc sao?

Sắc mặt của Mạch Tử Trọng trở nên tái nhợt.

Tùng tùng tùng từng hồi thanh âm vang lên, khi Bùi Hành Nghiễm đem mộc cúc đánh vào trong cầu môn, toàn trường im ắng sau đó bộc phát lên một mảng hoan hô.

- Cô cô chúng ta đã thắng.

Bùi Hành Nghiễm đánh trúng cúc mộc xong, lập tức đi về phía đầu thành lớn tiếng la lên.

Nữ nhân từ nãy đến giờ của Bùi gia luôn trợ uy Trịnh Ngôn Khánh chính là Bùi Thục Anh, cô cô của Bùi Hành Nghiễm, ái nữ của Bùi Thế Củ, tuy Bùi Hành Nghiễm gọi nàng là cô cô nhưng thực ra tuổi tác của nàng vẫn chưa tới ba mươi. Bùi Thục Anh là một người hành sự độc lập vô cùng có chủ kiến, đồng thời lại là một nữ nhân rất kiên trinh.

Năm mười tám tuổi, phụ thân của Bùi Thục Anh là Lý Đức Vũ là một tiểu lại lệ thuộc ở đông cung, vì nguyên nhân của Dương Dũng mà bị đày đi Lĩnh Nam, hiện nay đã tới tám năm.

Trong tám năm nay, Bùi Thế Củ khích lệ nàng tái giá nhưng nàng vẫn đau khổ chờ đợi.

Nữ nhân như vậy, kiên trinh không tái giá, không nói tới Hà Đông cho dù cả thiên hạ cũng không có mấy ai, cuối cùng Bùi Thế Củ rơi vào đường cùng chỉ có thể thỏa hiệp theo ý nguyện của nàng.

Đối vói cô cô này Bùi Hành Nghiễm vừa kính vừa sợ, nhìn thấy nụ cười của Bùi Thục Anh, Bùi Hành Nghiễm cũng có một cảm giác vui vẻ không hiểu nổi.

Tám năm rồi, suốt tám năm, hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của Bùi Thục Anh như vậy.

Đám người Tiết Thu bọn họ lúc này cũng đã tiến lên, cùng với Bùi Hành Nghiễm, Thẩm Quang Từ Thế Tích bọn họ vây quanh Trịnh Ngôn Khánh, thắng lợi này không hề dễ dàng khien cho bọn họ vô cùn sung sướng, tất cả sửa sang lại quần áo rồi tiến tới cửa Huyền Vũ.

Một hồi chiêng vang lên, cuộc đấu kích cúc giằng co một tiếng đồng hồ cũng đã hạ màn.

Ngư Câu La vạn phần hối hận nhìn Trịnh Ngôn Khánh mà mắng to.

- Tên tiểu tử hậu sinh này cũng tính kế tới ta.

Hắn hung dữ mắng một câu.

Đúng vào lúc này một gã nội thị tiến tới nói:

- Lão trụ quốc, thánh thượng cho mời ngài qua nó chuyện.

- Sao?

Ngư Câu La ngớ ra một lúc vẫn chưa trả lời.

Lúc trước hắn và Dương Quảng là huynh đệ sống chung với nhau, hắn vì hành hạ thuộc hạ đến chết mà bị tùy đế Dương Quảng trách cứ, về sau trong lòng hắn cũng không để lại chuyện này nhưng Dương Quảng lại sợ hắn oán hận vì vậy cách chức quan của Ngư Câu La.

Chuyện này khiến cho trong lòng Ngư Câu La cảm thấy không thoải mái.

Dương Quảng lần này du lâm trở về đây, nhưng lại không cho goi hắn.

Từ đó tâm tư của Ngư Câu La cũng trở nên nguội lạnh.

Nhung bây giờ Dương Quảng lại triệu hồi hắn, rốt cuộc là có ý gì?

- Ngư trụ quốc, xin mời, hoàng thượng vẫn chờ ông đó.

Lý Uyên cũng khẽ đẩy hắn một cái, Ngư Câu La lúc này mới có phản ứng vội vàng nói:

- Lão thần tuân chỉ.

Trịnh Ngôn Khánh bọn họ sau khi kết thúc cuộc chiến thì còn có một trận cúc chiến của đám cấm quân của Dương Quảng.

Cho nên bọn người Ngôn Khánh thu thập xong liền rời khỏi tường thành.

Trong thành truyền tới từng tiếng trống, Ngôn Khánh nghĩ tới việc đám người kia tranh đấu với nhau cũng không có quan hệ với mình nên cũng không xem.

Sau khi cuộc đấu kết thúc nguyên một đám cũng mệt mỏi, dù sao bọn họ cũng là thiếu niên, niên kỷ cũng không lớn, hôm nay kịch chiến cũng giằng co tới một canh giờ rồi.

Dù thể lực dồi dào nhưng tinh thần bọn họ cũng đã cạn kiệt.

Ngược lại Đậu Hiếu lại rất phấn chấn.

Hắn bạt mạng xông tới không ngờ lại thành công bằng lần thể hiện này hắn nhất định đã được Tướng Quân đường nhìn bằng ánh mắt khác, chỉ cần tiếp tục cố gắng là một ngày nào đó sẽ có thể nổi bật hơn nữa. Nghĩ tới đây Đậu Hiếu liền nhìn Ngôn Khánh tỏ vẻ cảm kích muôn phần