Soán Đường

Quyển 2 - Chương 10: Canh dương mai




Người này chính là Lạc Dương Nguyên phủ quản gia, tên là Nguyên Lệnh Vinh, Nguyên Phủ Lạc dương la bắc ngụy hoàng tộc, bắc ngụy dùng họ Bạt Vi, về sau họ đổi thành họ Nguyên.

Nguyên Lệnh Vinh cười ha hả tiến tới, thi lễ với Trịnh Thế An.

Hai người ngồi xuống, Trịnh Thế An mới cẩn thận nói:

- Thiếu huynh, tại sao hôm nay lại rảnh đến thăm ta?

- Hắc hắc, thủ đoạn của lão huynh ngươi thật ghê gớm.

Trịnh Thế An không khỏi ngạc nhiên:

- Thiếu huynh, xin chỉ giáo cho?

- Tháng trước huynh đưa cho ta cái hộp gấm kia, sao không nói cho ta biết, ở trong đó có thơ.

Trịnh Thế An đưa cái kéo cho Lệnh Vinh, chỉ là lúc đó Lệnh Vinh không xem kỹ.

- Đây chẳng qua là do đứa cháu nhỏ nhất thời trêu đùa, chuyện này có gì đáng nhắc tới.

- Lão huynh nói vậy là sai rồi, lệnh tôn là kỳ đồng đương thời, bài thơ đó đáng giá vạn kim.

-Hơn nữa cái kéo này đúng là làm rất tốt, chẳng những chuẩn xác tinh mỹ mà sử dụng cũng không cần dùng nhiều khí lực, hôm nay ta phụng chỉ lão gia nhà ta mua kéo, thượng phẩm ba mươi cái, trung phẩm một trăm cái, hạ phẩm 300 cái.

Tiệm kéo Hùng Ký, phân làm tam phẩm.

Thượng phẩm hai mươi quan, trung phẩm 100 tiền, hạ phẩm 50 tiền.

Cái gọi là thượng phẩm, dĩ nhiên là do Hùng Đại Chuy chế tạo tỉ mỉ, mấu chốt là ở khâu đóng gói.

Mà trung phẩm thì do những nhà khác ở Thiên Tân Kiều phố chế tạo, chọn nhân tài dĩ nhiên không so sánh được với thượng phẩm, về phần hạ phẩm, đều được chế tạo từ phế liệu, giá trị không cao, người bình thường đều dùng hạ phẩm.

Vốn Nguyên đại tộc này cũng không cần dùng nhiều kéo như vậy.

Nhưng người nhà họ ngẫu nhiên mua được một cái, ở trong bếp sử dụng cảm thấy thuận tiện không ít lại thêm bài thơ đính kèm trong đó, lập tức ý thức được giá trị.

Hôm nay, quý tộc Trường An đã lưu hành Vịnh Ngỗng thể.

Thứ này chế tạo ra không kém, bên trong còn có cả bài thơ của Ngỗng công tử, ai mà chẳng muốn có một cái.

Trịnh Thế An càng hoảng sợ.

Chỉ cần bán được ba mươi cái thượng phẩm này đã thu hồi thành phẩm lúc đầu rồi.

- Nguyên quản gia, ông chớ nói đùa.

Nguyên Lệnh Vinh trừng mắt:

- Cái này có gì mà phải nói đùa, ông mau chuẩn bị hàng, ta bên này đã mang tiền tới, tranh thủ thời gian kiểm kê.

Hơn trăm quan đó...

Trịnh Thế An tươi cười rạng rỡ, kêu điếm tiểu nhị thu thập thỏa kéo cho thỏa đáng.

Ở bên kia Nguyên Quảng Vinh còn chưa đi thì có mấy người đã đến muốn mua kéo thượng phẩm.

Trịnh Thế An trong kho cũng còn tới hơn mười cái kéo, nhưng vẫn chưa đóng gói.

Dù vậy vẫn có người mua hơn ba mươi cái mang đi.

Chỉ trong một thời gian, Trịnh Thế An đã thu hồi hơn nghìn quan.

- Lập tức chế tạo hộp gấm cho ta.

Ngay sau khi khách nhân rời đi, Trịnh Thế An lập tức quát lớn: Làm một trăm cái hộp gấm, không hai trăm cái, xem chúng ta có bao nhiêu tiền, đánh ra toàn bộ hộp gấm.

Trong nhất thời, công việc lập tức trở nên lu bu.

- Gia gia,chúng ta làm xong hai trăm cái kéo thượng phẩm, thì tạo thời không bán nữa.

Đêm đó Trịnh Ngôn Khánh nhắc nhở Trịnh Thế An chuyện này.

- Tại sao?

- Gia gia, hăng quá hóa dở.

Trịnh Ngôn Khánh vạch vạch ngón tay rồi nói tiếp:

- Ông ngẫm thử xem, những người kia mua kéo là vì thứ gì, là vì tôn nhi đề thơ, thứ này chủ yếu mang đi tặng nhau, ông cho rằng những nhân vật lớn kia, có mấy ai chuyên môn sử dụng không?

Đây là một mánh lới, dùng một chút thì được, dùng lâu thì không thể.

Cho nên chúng ta nên mở rộng trung phẩm và hạ phẩm, những thứ này mới kiếm được nhiều tiền nhất, về phần kéo thượng phẩm chỉ là một chiêu bài, về sau nếu như bọn họ đến mua thì ra giá một lần năm thanh, nhiều hơn thì không bán... Hơn nữa con đoán chừng, hai trăm cái kéo này bán xong, Trường An sẽ chú ý tới, ông thuận thế hủy bản thảo sau đó nâng cao giá lên thành gấp đôi.

Cái hộp gấm này, mắc nhắc chính là cái phần đề thơ.

Bản thảo ở trong tay của Trịnh Thế An, ông hủy đi, nếu như không có thì không thể nào chế tạo hộp gấm nữa, Ngôn Khánh biết rõ, cái kéo thượng phẩm này lượng tiêu thụ không lớn, mấu chốt là phải dùng biện pháp nâng giá trị nó lên, nó phải là thứ trân quý nhất, đến lúc đó có thể kiếm một khoản lớn.

Trịnh Thế An đối với lời của Trịnh Ngôn Khánh không còn chút hoài nghi, lập tức gật đầu đáp ứng.

Cùng lúc thì bị bêu danh mà thôi, Trịnh Thế An chẳng sợ điều này, chân kim bạch ngân tới tay mới là lợi ích thật sự.

Bất tri bất giác, Trịnh Thế An đang trên nguy cơ phá sản trở thành giàu có.

Trong lòng ông sự trung thành với Trịnh gia không nghi ngờ đã giảm đi vài phần. Mà Trịnh Ngôn Khánh cảm nhận được sự biến hóa trong lòng của Trịnh Thế An.

Trịnh Thế An là kẻ đáng thương.

Trước kia ông phụ thuộc toàn bộ vào Trịnh gia không có chút tính cách độc lập nào, quan niệm dòng họ kéo dài mấy nghìn năm dĩ nhiên không thể kháng cự được, nếu như không phải Ngôn Khánh xuyên việt tới thì chỉ sợ ông sẽ mãi mãi đần độn phụ thuộc vào Trịnh gia.

Đời sau coi trọng cá tính độc lập nhưng đời này thường sẽ trở thành bi kịch.

Ngôn Khánh cũng không hi vọng Trịnh Thế An có thể có được tính cách tự chủ nhưng hắn vẫn hi vọng Trịnh Thế An có thể có một thân thể độc lập trong tông tộc. Một tông tộc do nhiều người tạo thành, ít nhất Trịnh Thế An cũng phải là một người độc lập ở trong đó. Trịnh Thế An hiện tại đã là một thành phần của Trịnh gia, nhưng không còn phụ thuộc vào Trịnh gia nữa. Chẳng phải Trịnh Đại Sĩ cũng là một bộ phận của Trịnh gia hay sao?

Chỉ vì Trịnh Đại Sĩ có một tổ tông tốt cha của hắn là trụ cột của Trịnh gia cho nên hắn mới có địa vị đó mà thôi.

Thời gian trôi qua tới mùa hạ, lúc này nổi lên từng đợt mưa gió.

Cũng không biết truyền tới tin tức từ đâu, nói là hoàng đế sinh khoảnh cách với thái tử, các có ý lập ẩn thái tử.

Trong nhất thời các đại quan biến được trở nên phân loạn.

Giới quyền quý đột nhiên tức giận, ai cũng muốn biết sự thật.

Mà thái tử thì ngày càng hành quân lặng lẽ, tựa hồ như là đang chuẩn bị lực lượng đánh trả, thế cục càng trở nên khó bề phân biệt.

Cuối tháng tư, thái tử Dương Quảng từ Trường An tới Nhân Thọ Cung, đem chuyện triều chính phó thác cho Dương Tố, lại mệnh cho Sử thị lang, Bùi Thế Củ phụ tá, dường như làm vậy để thể hiện sự có hiếu với phụ vương.

- Sư phụ, thánh nhân sẽ bãi miễn thái tử sao?

Giữa mùa hạ, sau một trận mưa lớn, khí trời vẫn chưa thể mát mẻ hơn, càng ngày càng nóng nực.

Trịnh Ngôn Khánh đang mặc một bộ áo trắng, ngồi chổm hổm ở cửa hiếu kỳ hỏi Lý Cơ.

Lý Cơ cũng mặc một bộ quần áo mỏng, trong tay bưng một chén canh Dương Mai, từ từ nhấm nháp.

Trên khuôn mặt cương trực nở ra một vẻ hiền lành, ẩn chứa một sự vui mừng trong đó.

Chén canh Dương Mai này là do một thợ săn hái được một cây Dương Mai hoang dại ở trong rừng mang về, Trịnh Thế An mua về cho Trịnh Ngôn Khánh làm canh mang đi tôn kính sư phụ.

Tuy nói chỉ là một chén canh Dương Mai, nhưng đối với Lý Cơ thì đó còn hơn cả sơn hào hải vị.

- Ha ha, sự tình trong nhà hoàng đế, ai có thể nói chính xác được chứ?

Chỉ là ta thấy, hoàng đế chưa chắc sẽ phế bỏ thai tử, thái tử và Ẩn thái tử không giống nhau, có thể ẩn nhẫn, có tâm kế, quyết không thể nào đơn giản chọc giận hoàng đế. Về phần lời đồn này truyền ra, theo ta thấy có một số người muốn quấy nước cho ao đục lên mà thôi, ngươi không thấy những người cầm quyền, Dương Tố, Bùi Thế Củ đều cùng đảng của thái tử hay sao?

Thái tử đem chuyện triều chính giao cho hai người này tỏ ra hắn rất tín nhiệm hai người bọn họ, một phương diện khác cũng đã nói rõ hoàng đế không có tâm tư phế bỏ hay sao? Bằng không hoàng đế đã phái người khác, đoạt lại quyền hành rồi.